“Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
Xin mời cứ từ từ hưởng thụ!”
Là cô ấy, Thiên Hân thật sự còn sống.
Nhưng cô ấy quá khác, khác xa so với tưởng tượng của anh.
Hàn Mặc nửa tỉnh nửa say chẳng biết gì sau đó ngất lịm đi.
Thấy vậy Thiên Hân cũng cẩn thận nhờ người đưa vào phòng.
Bởi tuy có vô tình đến đâu, nhưng cũng không thể để anh ta lạnh cóng tới chế.t ở đây được.
Anh ta nhất định, nhất định phải nếm trải nhiều đau khổ hơn thế!
Vì cũng chạm vào Hàn Mặc nên Thiên Hân cũng bị mùi rượu ám vào quần áo.
Vừa bước vào phòng định đi tắm lại thì trên giường vang lên một tiếng:
“Em làm gì nãy giờ mới lên?”
Nghe vậy Thiên Hân giật thót tim, cái tên này muốn doạ người đây mà, đã thế lại còn theo hướng sống ẩn dật không thèm bật điện nữa chứ.
Làm cô nãy giờ cứ tưởng hắn đang ở ban công hay phòng sách thư giãn đầu óc cơ, thật kì dị.
Nhưng dù sao phải diễn xong đã:
“À...do nãy bé thấy anh kia uống say nên nhờ bác đưa về phòng.”
Cô vừa nói vừa đảo mắt nhìn sang chỗ khác, chứ mà nhìn thẳng vô mắt hắn thì chẳng khác gì nhảy vào hang cọp.
Cái ánh mắt của hắn bình thường đã sắc bén rồi, bấy giờ cô còn cảm nhận được luồng khí lạnh không hay nữa, thế nên càng chú ý tới hắn, thì lại càng ngộp thở hơn nữa.
Im lặng một hồi không nói gì, không phản ứng gì, thì Hàn Thiên mới thở dài rồi nói:
“Thiên Hân, sẽ còn bao nhiêu bí mật anh chưa biết về em chứ, có phải em thật sự từng là bạn gái của Hàn Mặc không?”
“Bí mật sao?” Cô chẳng thể nói là có được.
Và thật sự cô mong Hàn Thiên không yêu mình, bởi cô hận cái cảm giác ai đó bị bỏ rơi như cô năm đó.
Nên cô càng không muốn, càng không muốn chính mình sẽ là người bỏ rơi tấm chân tình mà hắn giành cho mình, dù sao...!đây cũng chỉ là một kế hoạch trả thù.
“Em...!em...!em không phải.”
“Em nói dối, vậy tại sao không dám nhìn mặt anh? Hay em chỉ đang trêu đùa với anh?”
Thiên Hân như chết lặng trước câu hỏi đấy, cô lên trả lời ra sao đây? Cô thật sự không dám mở lòng, cô sợ...!sợ mình bị tổn thương lần nữa, và cả...! sợ làm tổn thương người khác.
Cô ghét cái cảm giác ấy, cô ghê tởm nó, ghê tởm cả chính cô khi đang lợi dụng tình cảm của hắn để đạt được mục đích.
Nhưng...!cô lún sâu quá rồi! Có lẽ sẽ chẳng quay đầu được.
Ngày hôm đấy, Hàn Thiên không ôm cô ngủ, không tranh giành với gấu bông.
Một không khí tồi tệ, bao trùm cả căn phòng.
(...)
Hôm sau, cô dậy rất sớm vì cả tối qua không thể nào ngủ được.
Mới bước chân xuống thì đã bị cái giọng chảy nước của Ái Huyền làm ô nhiễm tai:
“A “chị dâu”, xuống cùng nấu ăn nào.”
Cái từ chị dâu nghe thật kinh tởm, nay lại tỏ vẻ thân thiết vậy.
Cô ta định làm gì chứ? Hay lại bàn mưu tính kế gì đây?
Thiên Hân vẫn chưa thể thoát vai nên bèn giả vờ ngoan ngoãn, chạy lon ton như đứa trẻ thơ xuống đòi giúp.
Thấy vậy mọi ngưởi cũng tản ra làm công việc khác, để cô và Ái Huyền chuẩn bị bữa sáng.
“Aaaa...!nóng...!nóng...”
Chẳng biết là sự cố ý hay thật sự bởi lóng ngóng mà Thiên Hân đang pha trà thì Ái Huyền đẩy tay làm nước nóng văng hết lên người và tay cô.
“Em...!em xin lỗi chị nhiều.”
Xem kìa, vẻ đắc ý của cô ta thật sự đáng ghét, vừa xin lỗi lại vừa cười khẩy, trông thật là có tâm.
Nghe tiếng la thất thanh của cô, ai cũng chạy vào để cấp cứu, nó có vẻ sẽ để lại sẹo khá nhiều.
Nhưng cô ta chưa thoả mãn được bao lâu, thì Hàn Thiên cùng mọi người đi xuống.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn đó là Hàn Mặc, anh sốt sáng chạy nhanh xuống gấp gáp vừa xử lý vết thương giúp cô vừa tỏ sự quan tâm:
“Thiên Hân, em có sao không?Nóng biết chưa...!“
“Không...!không sao!”
Hàn Mặc là vậy, còn Hàn Thiên...!chẳng một chút phản ứng.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, vẫn khuôn mặt thản nhiên, vô tình ấy, quả hắn đã giận cô thật rồi.
Hắn đảo mắt một chút, rồi đưa đôi môi mỏng của mình lên nói:
“Không sao thì tốt rồi! Dì Trương dọn đồ ăn sáng, tôi còn ra phim trường.”
Vừa dứt câu trả lời, từ Hàn Mẫn đến Ái Huyền và ngay cả cô đều ngạc nhiên.
Hắn hết bảo vệ cô rồi, do giận cô hay thấy cô phiền phức?
Thiên Hân ngồi thẫn thờ ra đó chờ đợi một thứ gì đó trong vô vọng, nhưng quả là nó không xảy ra.
Hàn Thiên đi thẳng ra ngoài phòng ăn mà không thèm đoái hoài thêm chút nào, không hỏi han, không san sóc, không trách cứ.
Nếu như bình thường, hắn sẽ lại giãy nảy lên chửi bới sự vô ý của Ái Huyền, hay sẽ quan tâm cưng chiều cô, giúp cô giảm đau.
Nhưng...!lại chẳng có gì!
Nhưng cô cũng quen rồi, ai rồi cũng bỏ cô mà thôi.
Lại như năm đó, Hàn cũng bỏ cô giữa trốn đông người thì lần này Hàn Thiên cũng không ngoại lệ.
Liệu hai anh em họ có giống nhau không chứ?
Cô biết, biết rằng do chính bản thân mình tự tạo khoảng cách với hắn, biết rằng chính mình ích kỉ lôi kéo, lợi dụng hắn để trả thù chính em trai của hắn.
Thế nhưng, cuộc sống này, có lúc nào đối xử nhẹ nhàng với cô chứ? Có lúc nào nó tạo cho cô cảm giác yên bình, hạnh phúc không? Hay mãi chỉ là những sự đau thương, bế tắc đến tận cùng.
Nó ép buộc cô, ép buộc chính người con gái mềm yếu, mỏng manh phải tự đứng lên bảo vệ cho chính mình.
Cô cũng vậy, cũng chẳng phải là một ngoại lệ nào cả!
Thế nên, dù ra sao, cô nhất định, nhất định sẽ không để mình thiệt thòi thêm lần nào nữa.
Cô phải được sống!
Thấy mọi người đi ra hết còn mỗi Mặc vẫn hí hoái băng lại vết thương, cô bực mình đuổi ra
“Đừng làm phiền tôi, anh đụng vào khiến tôi thấy thật kinh tởm.”
“Anh...!anh chỉ muốn giúp em thôi.”
Nghe câu này Hân bỗng cười lên một cái bày tỏ cho vẻ khinh bỉ.
Giúp sao? Thú vị đấy!
Thế sao cái lúc cô thoi thóp nằm trên giường bệnh anh ta không tới giúp? Lúc cô gần như ngã quỵ xuống trước dòng người vội vã, tấp nập thì anh ở đâu?
Lúc trước thì viện cớ đủ điều để từ chối, tránh né cô, thế mà giờ đây vẫn chiêu trò viện cớ ấy, lại để muốn giành sự chăm sóc, quan tâm, giúp đỡ cô?
Hàn Mặc, anh thực sự quá coi thường cô rồi!
Tại sao anh ta có thể ngu ngốc khi nghĩ rằng suốt năm qua, cô vẫn sẽ mãi là đứa nhẹ dạ cả tin, chỉ yêu mỗi mình anh ta? Thật nực cười!
Cái sự lố bịch, rẻ tiền của anh ta khiến cô thật tởm lợm!
Thiên Hân bỗng đưa tay nhấc nhẹ chiếc cằm của Hàn Mặc lên ghé sát lại.
Đưa miệng nhỏ lên thổi một cái vào khuôn mặt ngơ ngác nhưng chứa đầy tội lỗi kia mà nói:
“Hại chết anh, là điều tôi muốn lúc này.”
Xong việc, cô không thương tiếc vất Hàn Mặc sang một bên rồi đi ra phòng ăn.
Cô sẽ giế.t anh ta từ chút.
Từ tâm hồn, đến trái tim, và cả thể xác.
Tất cả mọi thứ thuộc về anh ta, cô đều sẽ huỷ hoại đến cùng!
(...)
Hàn Thiên đi đến phim trường từ sáng đến cơ này mới về.
Cô hí hửng định đi vào dùng chiêu cũ dụ dỗ, nỉ non mong sao hắn bớt giận thì bỗng thấy hắn chuyển hướng cầm đồ đạc định đi đâu đó ngủ.
Thấy vậy Thiên Hân nhanh tay chặn lại.
“Sao không ngủ ở đây? Anh biết thiếu anh em không ngủ được mà?”
“Tránh ra...”
Hắn không liếc hay tỏ vẻ với cô chỉ cáu kịn quát nạt một câu.
Rồi khuôn mặt bí xị từ sáng tới giờ vẫn không lúc nào nguôi xuống, đừng nói hắn mang vẻ mặt vừa khó coi, vừa tức tối này cả ngày đến trường quay đó nha.
Lẽ nào thấy thư ký hôm nay giã rời cả chân tay, chắc lại bị tên khó ở nào đó hành lên thành xuống rồi!
Chưa kịp nói thêm gì thì Hàn Thiên đẩy mạnh cô ra phía cửa, rồi đi vào trong lấy quần áo ngủ và chăn gối vứt xuống chỗ cô vừa ngã sụp xuống vô tình nói:
“Sang chỗ Ái Huyền ngủ.
Nếu muốn nữa thì...!phòng Hàn Mặc đối diện.”
Thiên Hân trên người bị đè bởi đống chăn gối vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Hàn Thiên đuổi cô khỏi phòng ư? Hắn đẩy cô? Ngủ với Ái Huyền, Hàn Mặc?
Hàn Thiên, hắn đang ghen với em trai mình ....
Hay thực sự hắn hết thương cô rồi?