Em Họ Không Dễ Nuôi

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Vân Thiệu Thần ra khỏi phòng, Đoàn Duệ Thanh đi đến một phen giữ chặt tay anh lôi về phía phòng ngủ anh.

Vân Thiệu Thần không rõ cậu muốn làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Đoàn Duệ Thanh sau khi đóng chặt cửa, mới có chút xấu hổ hỏi: “Anh họ, vừa rồi cô cùng anh nói gì vậy, nàng có phải không đồng ý việc anh cho em mượn tiền không?”

Vân Thiệu Thần nhìn cậu, trong lòng yên lặng thở dài, đưa tay nhu nhu đầu cậu, nói: “Đừng nghĩ lung tung, đó là tiền của anh.”

“Nha? Là tiền của anh sao, em còn tưởng là tiền tam cô để dành cho anh lấy vợ chứ, ha hả.” Đoàn Duệ Thanh thấy sắc mặt anh không tốt, cố ý nói giỡn.

Vân Thiệu Thần lại nhìn cậu một cái, đột nhiên vươn tay đem người kéo đến trong ngực, hai tay gắt gao ôm cậu, từ từ nhắm hai mắt tựa cằm lên đầu cậu, mi tâm nhíu chặt.

Nếu Đoàn Duệ Thanh lúc này có thể thấy được vẻ mặt y, nhất định sẽ cảm thấy giật mình, người đàn ông vẻ mặt luôn nghiêm túc, không có biểu tình gì lúc này lại nhíu chặt mi tâm, cất giấu thật sâu mê luyến cùng sự giãy dụa, không từ ngữ nào diễn tả được nỗi bi thương.

“Anh, anh làm sao vậy?”

Đoàn Duệ Thanh biết những người cô độc như anh cũng không khác những người đồng tính là bao, bọn họ không những khó có thể tìm được người để chân chính dựa dẫm, số lượng người có được cũng chỉ một phần nhỏ.

Cho nên đối với động tác của Vân Thiệu Thần, Đoàn Duệ Thanh căn bản cũng không nghĩ nhiều.

“Có phải tam cô nói cái gì không tốt với anh không?” Đoàn Duệ Thanh do dự một chút, học theo Vân Thiệu Thần nhu nhu đầu anh, cũng đưa tay sờ sờ sau gáy Vân Thiệu Thần, có chút ngốc an ủi anh “Anh có ủy khuất gì có thể nói với em a, em cùng anh.”

Vân Thiệu Thần nghe lời cậu nói, tầm mắt luôn kiên định trở nên mơ hồ, mờ mịt.

——————————————————

“…Em không cần ở cùng anh, đi chơi với mọi người đi, đừng lo cho anh.” Bé trai ngồi trên giường lắc đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài sân một đám nhỏ chơi đùa thập phần vui vẻ, mà tương phản, chân phải bé trai phải bó thạch cao để trên giường, không thể nhúc nhích.

Một đứa bé nhỏ hơn ngồi trên ghế bên cạnh giường, đứa nhỏ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ lại đáng yêu của trẻ con vang lên: “Không cần, em muốn ở đây cùng với anh…”

——————————————————-

“….Anh, anh làm sao vậy?”

Vân Thiệu Thần hồi lâu cũng không nói chuyện, Đoàn Duệ Thanh có chút bị dọa đến, vội đưa tay đẩy đẩy người anh.

“Không có việc gì, chúng ta đi mua những vật dụng cần thiết đi.” Vân Thiệu Thần lúc bị cậu đẩy ra, đã muốn hồi thần trở lại, một bên nói chuyện một bên nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Lưu lại Đoàn Duệ Thanh đứng một chỗ có chút khó hiểu, lại có cảm giác không dám nghĩ nhiều.

Lúc Đoàn Duệ Thanh đi ra, Đoàn Giai Thu đã chuẩn bị trở lại khách sạn làm, biểu tình Vân Thiệu Thần cũng thực bình thường.

Hắn cảm thấy chính mình hình như nghĩ ra cái gì đó, nhưng lập tức lắc đầu ngăn cản suy nghĩ lung tung của bản thân.

Cho dù sống lại lần nữa, nhìn thấu khá nhiều thứ, nhưng hắn cũng biết trên thế giới này có nhiều thứ hắn không nên dễ dàng đụng vào..

(Bạn trẻ mơ hồ đoán được rồi…>.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio