Cô gái hồn nhiên chèo lên lòng Zollet, đôi môi của cô gái thì thầm vào tai Zollet:
- Có gì làm anh cáu vậy?
- ...(Khinh,bực mình => không thèm trả lời)
- Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm đấy, anh không vui hay sao? Để em làm anh vui lên nhé?
- ...
- Thôi mà anh, anh đừng vậy nữa mà.
Bực quá đi. Trong lúc Zollet đang ức chế thì tự dưng ở đâu một con nhỏ điên điên tóc vàng hoe bước vào nói lăng nhăng cuội. Nhìn mái tóc vàng hoe được nhuộng ở sapa, đôi mắt sanh là nhờ đeo kính áp tròng, và cái giọng nói chua loét nhưng lại muốn giả dọng trẻ con,... Tất cả những thứ giả làm Victoria khiến Zollet khóa chịu. Chẳng hiểu "người mẹ yêu quý" của Zollet nghĩ gì mà ngày nào cũng đem tới một loạt lũ dở người thế này. (Thông cảm chút đi! Zollet đang điên vì yêu Victoria lên đối với Zollet ai cũng là thần kinh, dở hơi hoặc đầu óc có vấn đề)
- Anh ah! Hay là chút anh đưa em đi shopping nha.
-...(Đang mãi suy nghĩ tự dưng bị cái giọng chua loét léo nháo bên tai thì ai chịu được)
- Em biết là tâm trạng anh không tốt. Nhưng VIỆC GÌ ANH PHẢI NGHĨ TỚI CÔ TA, CÔ TA ĐÃ CHÉT RỒI.
- Có mà cô chết thì có, cô có muốn tôi cho cả họ nhà cô xuống chầu Diêm vương không hả? Cút ra ngay. - Nói xong Zollet tàn nhẫn hất cô gái đang ngồi trên lòng mình xuống sàn. (Ác dữ)
Quên hết cả sĩ diện cô gái lồm cồm bỏ dậy đứng trước mặt Zollet.
- Em xin lỗi, nhưng những gì em nói là sự thật mà.
- Cô cút ra khỏi phòng tôi. - Zollet đứng dậy đập bàn, hét với âm lượng gần vỡ cửa kính.
Cô gái phụng phịu lững thững đi ra khỏi phòng.
Tâm trạng của Zollet bây giờ không còn gì để diễn tả ngời từ "buồn nôn". Anh không hiểu tại sao ai cũng cho là Victoria đã chết. Tù khi có tin Victoria mất tích có rất nhiều cô gái tóc vàng hoe, mắt xanh biếc, thân hình chuẩn tới tìm anh với mong muốn duy nhất để thay chân Victoria. Đừng có mơ! Bọn họ có thể giống Victoria về vẻ bề ngoài nhưng không bao giờ giống được cái tính cách của Victoria. Trong mắt Zollet chi có một cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp nhưng không bao giờ ngốc nghếch, kiêu hãnh nhưng không kiêu ngạo, tự tin chứ không tự phụ,... đó là tất cả những gì không ai có thể giống được Victoria.
- Thưa ngài, bà chủ tịch tới. - Tiếng của thư kí lại vang lên loa.
Tự dưng bị ngắt mạch suy nghĩ Zollet hét ầm vào loa:
- Bảo bà ta vào đi.
- Việc gì con phải tức giận như vậy? - Mẹ của Zollet từ từ tiến vào trên khuôn mặt là một nụ cười hiém hoi.
- Bà đến tìm tôi có việc gì?
- Mẹ biết con rất đau lòng về cái chết của Victoria nhưng con phải nghĩ về tương lai của con nữa chứ. Con không thể sống như vậy được và con không được phép uống rượu.
- Bà tới đâu chỉ để lải nhải về điều này thôi ah.
- Mẹ đã từng dùng ma túy, hút rất nhiều thuốc lá, rượu, mọi chất kích thích khác khi mà mẹ biết rằng hôn nhân với bố con chẳng đi tới đâu. Nghe thì có vẻ chẳng liên quan nhưng chính con đã thấy những thành công của mẹ, mẹ đã vượt qua tất cả. Con cũng vậy, con còn rất trẻ, tương lai đang đợi con ở phía trước. Biết đâu đấy một ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi.
Bà ta đứng lên bước tới ôm con trai mình vào lòng. Zollet ngước nhìn vào mẹ mình. Mái tóc vàng òng, đôi mắt xanh lá cây đang nhìn Zollet đầy yêu thương. Lâu lắm rồi Zollet chưa được nhận bất kì yêu thương và sự đồng cảm nào từ mẹ của mình.
- Con trai của mẹ hãy mạnh mẽ lên.
- ...
- Nhân tiện đây mẹ cũng nói luôn. Mẹ đã quyết định điều con tới làm CEO chi nhánh khu vực Nam mĩ. - Giọng bà ta lại trở lên lạnh như cũ.
Zollet vãn im lặng.
- Khu vực Nam Mĩ gồm nhiều nước đang phát triển, ở đây có nguyên liệu gái rẻ và nhân công dồi dao. Vùng này có rất nhiều tiềm năng. Mẹ hy vọng nắng và gió ở khu vực này sẽ làm thay đổi con. Trụ sợ của con được đặt ở nơi gần cảng biển. Con sẽ có khoảng tháng chuẩn bị mọi thứ.
- tháng cơ ah?
- Mong rằng tháng đủ thời gian để con đi tìm hiểu tất cả các trụ sở chính trên toàn thế giới và điểm dừng chân cuối cùng của con lúc đó mới là Nam Mĩ.