Nó đánh mất bản thận mình một cách quá dễ dàng, nó mau chong quên đi những buổi sáng ra biển lấy cá, những buổi chiều ra đề cùng Ron, những buổi tối đan lưới. Đổi lại nó sống một cuộc sống xa hoa, phù hiếm với Wales. Đó không phải là tình yêu mà là quần áo đẹp, đắt tiền đồ tang sức hàng hiệu...Chỉ cần nó chịu khó vui vẻ đi chơi với hắn nó sẽ có tất cả. Những buổi buổi tối chơi xuyên đêm khiến nó một mỏi khi về nhà, nó chăng làm gì cả, chỉ có ăn và chơi. Hàng tháng nó đều đưa tiền cho Rosalie, giống như trả tiền ở trọ vậy, nhiều lần hắn khuôn nó không ở đấy nữa. Từ lâu nó không nhận ra bản thân mình. Rồi một ngày nó gặp làm quen với cậu chủ tập đoàn lớn nhất thế giới.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Em không muốn đi. - Nó gắt gỏng với hắn.
- Không muốn đi cũng phải đi. - Hắn quát nó.
Nó chán ngán mấy cái buộc tiệc mà hắn bắt nó đi rồi, nó có tới đấy lần nào cũng nhận những cái lườm và lời nói xấu của đám con gái.
- Đi tới đó có gì hay chứ?
- Anh không biết đã có chuyện gì những cưng cũng phải đi.
Hôm nay hắn uống lộn thuốc hay sao ấy, mọi lần nếu nó không thích thì hắn cũng không đi những lần này lại bắt nó đi bằng được.
- Mau đi trang điểm vào làm tóc đi.
Nó bị ấn vào một chiếc nghế mặc ấy nhân viên trang điểm và làm tóc hành hạ khuôn mặt nó đủ kiểu. Trang điểm xong nó cau có bước ra nhìn hắn.
- Mau thay độ đồ này vào. - Hắn đưa cho nó một chiếc một to xụ.
- Cài gì đây? Anh đinh biến em thành dặng san hộ xanh chắc.
- Màu xanh nước biển rất hợp với cưng. Mau thay đi, anh không muốn tới muộn đâu.
Hắn đưa nó tới một tòa nhà rất to, to gấp hàng chục lần nhà của hắn.Ơe bên ngoài đèn thắp sáng chưng, xung quanh ngồi nhà được chồng rất nhiều hoa hồng.
- Vào đó thì đừng cau có, cười nhiều vào nhé, cưng cười trông xinh lắm. - Hắn nói với nó trước khi xuống xe.
Nó mìn cười khoác tay hắn bước trên thảm đỏ vào trong ngồi nhà. Nó càng cười thì ánh mắt hình viên đạn của mấy đứa con gái bắn vào nó càng nhiều.
Bên trong căn nhà rất kháng lệ, cò lẽ đây là nới đẹp nhất nó từng tới. Đó là một bữ tiệc gồm rất nhiều quan chức, thương nhân giàu có,...Chắn hẳn chủ nhân bữa tiệc phải giàu có lắm. Trong căn phòng thật là nhộn nhịp, ở một góc nào đó có những nhóm tụ tập nói chuyện với nhau, ở phái bên trái căn phòng là cả một dàn nhạc giao hưởng, ở giữa mọi người đang khiêu vũ. Riêng ở chiếc ghế đặt phía trên căn phòng, nơi đó là vị trí tốt nhất để quan xát, có một chàng trai đang lễ đễnh nhìn về một phía xa xăm nào đó. Mái tóc vàng óng như anh mặt trời, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ tươi đang nở một nụ cười khinh bỉ ngạo nghễ, ánh mắt xâu hút hồn,... Nó hoàn toàn không quan tâm tới mọi chuyện trong căn phòng và chàng trai cũng vậy. Nó đứng lặng yên bên một góc cửa sổ, nới đó khá khuất người, ánh mắt nó xa xăm nhìn về khoảng không vô định phía trước giống như quá khứ của nó, mọi thứ đều mù mịt. Sau khi quan sát một lượt căn phòng ánh mắt chàng trai dừng ở nó. Một chút ngạc nhiên, bồi hồi, sợ hãi, chớp mắt nhiều lần chàng trai không thể tin được có người giống Victoria tới vậy. Suốt thời gian qua không ít cô gái bắt trước Victoria nhưng không ai giống vậy mà cgaais kia lại giống một cách lạ lùng.
Trong phòng điều hóa chạy hết công xuất, nhưng có quá nhều người lên tất cả cửa sổ đều được mở ra cho thoáng. Có một vài cô gái không chịu được sợ ngột ngạt ấy cũng tìm tới xửa số ngần chỗ nó đúng và nó vô tình nghe được một cậu chuyện:
- Tớ chưa bao giờ được dự một bữa tiệc xa hoa như vậy. - Một cô gái nói.
- Đây là lần đầu tiên tớ được tới dự tiệc của ngài Zollet. - Mỗi cô một câu và cuộc nói chuyện chở lên rôm rả hơn.
- Anh ấy vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại giàu có, đúng là ước mơ của nhiều cô gái.
- Bây giờ không còn cô vợ chưa cưới giàu có tên là Victoria của anh ấy ở đây, chứ nếu cô ta còn sống thì đừng hòng gặp mặt được anh ấy.
- Ừ, tớ nghe nói anh ấy quan hệ tới một cô gái mà bị Victoria thuê xe ô tô đâm tới mức phải nhập viên sau đó bị cô ta giút máy thở oxi mà chết.
- Trời cũng quả báo thôi, cô ta ác độc như vậy kết cục cũng có tốt đẹp đâu.
- Hình như bị dớt xuống biển rồi chết mát xác thì phải.
- Đó là kết luận của báo trí và cảnh sát, còn Zollet vì quá yêu cô ta mà vẫn yêu cầu tìm kiếm chi đến khi nào thấy thì thôi.
- Nhìn cô ta xinh đẹp như vậy chắc bị chui vào bụng cá mập lâu rồi, tìm sao thấy xác.
- Vậy mà Zollet không quên cô ta đi, dù cô ra có đẹp đến mấy cũng đầy người đẹp như thé.
- Zollet yêu cô ta xâu đậm lắm, vào sinh nhật, giáng xinh hay các ngày lễ Zollet đều tặng cô ta những món quá đắt tiền. Nếu tặng trang sức đắt tiền thì không nói tới, Zollet tặng cô ta một chiếc phi cơ vào giáng sinh năm ngoái, một chiếc du thuyển vào sinh nhật tuổi của cô ta. Chưa tính tới những món quà trước kia, toàn là xe hơi đắt tiền.
- Tớ nghe nói chiếc phi cơ Zollet tặng cô ta dịp giáng sinh, Victoria chỉ đi được đúng một lần sau đó cô ta mất tích.
- Nhưng anh Zollet cũng chỉ thích những cô gái mắt xanh, tóc vàng và dáng phải thật chuẩn thôi.
- Tiếc thật đấy, tóc tớ màu nâu, ngày mai tới phải đi nhuộm sang màu vàng mới được.
- Nếu nói vậy thì con gái ở đây nhuộm tóc gần hết, chẳng mấy anh tóc vàng tự nhiên đâu. Ngaọi trừ con nhỏ bán cá đứng đằng kia.
- Quam tâm tới nó làm gì, cái loại nghèo mà thích vươn cao như nó là mình ghét nhất.
- Vậy mà nó cặp với anh Wales dựoc tháng rồi, tính ra cũng là đứa lâu nhất rồi.
- Ưm. Tớ đoán nó cũng bị đá sớm thôi, chẳng phải Wales bỏ mặc nó đứng kia một mình sao.
- Thôi, sắp tới diệu vanse rồi, chúng mình mau vào đi.
- Ưm.
Mấy cô gái bỏ đi chỗ khác. Nó không biết tại sao tự dưng lại quan tâm tới Zollet, nó không ngờ rằng lại có người yêu chung thủy như vậy.
- Xin lỗi, tôi có làm phièn tới cô không? - Chàng trai chủ nhân bữa tiệc bước tới hỏi nó.
- Không sao đâu ạ. Có chuyện gì sao? - Nó vui vẻ mỉn cười trả lời.
- Tôi có thể mời cô một điệu vanse được không?
Nó nhùn chân xuống và mỉn cười gật đầu, tay phải nó chìa ra và chàng trai nắm lấy tay nó. Bàn tay chàng trai nắm lấy ngón tay búp măng của nó, dắt nó vào chính giữa căn phòng.
Khi nhạc dạo vừa bắt đầu nổi lên nó bát giác hỏi chàng trai:
- Tại sao lại là Romeo và Juliet?
- Tôi thích bản nhạc này.
Nó không nỏi chỉ mìn cười và hoàn toàn hòa vào điệu nhẩy, mọi người xung quanh căn phòng ngạc nhiên nhìn nó. Không lẽ lọ lem đang khiêu vũ với hoàng tử. Nó và chàng trai đều hóa vào điệu nhảy, một sự hòa hợp. Các cô gái chri xì xào:
- Cô ta chỉ may mắn mà thôi.
- Chẳng qua vì tóc cô ta màu vàng và mắt cô ta xanh.
Nó không quan tâm, trong mắt nó họ chỉ là một thứ gì đấy không đáng để nó coi trọng.
- Cô không quan tâm sao? - Chàng trai thì thầm đủ để người nghe với nhau.
Nó không đạp, chỉ mỉn cười.
- Có thể cô có một nhân cách cao quý.
- Ở đây đôi khi cao quý và biết lựa chọn sẽ thành kiêu kì đấy.
- Cô lựa chọn gì mà bị coi là kiêu kì?
- Tôi lựa chọn bạn nhẩy.
- Sao cô chỉ đứng một mình vậy? Cô tới đây với ai.
- Anh hỏi như vậy vì to mò hay quan tâm.
- Cả , tôi tò mò vì cô rất giống một người, còn quan tâm vì cô đặc biệt hợn những cô gái trong căn phòng này.
- Anh quan tâm và tò mò chỉ vì mắt tôi màu xanh và tóc tôi màu vàng?
- Tôi thấy cô không phải là một người hay buôn chuyện vậy tại sao cô lại tin đó là sự thật.
- Anh thích con gái có màu tóc vàng và ánh mắt mà xanh?
- Không, nếu muốn tóc vàng có thẻ đi nhuộm nhưng bản chất bên trong cũng sẽ vẫn thế. Tôi thích một cô gái vì chính bản chất bên trong của cô ấy. Còn về màu mắt và màu tóc thì đó là một truyền thống của dòng tộc.
- Có truyền thống chọn vợ kiểu đó ah.
- Ưm. tôi thấy nó có điều gì đó buồn cười. Dòng tộc tôi con trai chỉ kết hôn với người phụ nữ có màu mắt xanh và mái tóc vàng, điều đó ảnh hường tới quyền thừa kế.
- Kết hôn và lựa chọn sống với ai là do tình yêu chứ đâu phải quyền thùa kế.
- Đối với một gai đình bình thường thì nó không quan trọng, nhưng đối với bố mẹ tôi việc tôi có được thừa kế % tài sản không thì đó là cả một vấn đề. Đáp ứng đủ một yêu cầu trong dòng họ tôi sẽ được tăng thêm % cộng với % chắc chắn tôi sẽ được thừa kế nữa.
- Vậy thì anh phải làm đủ điều kiện để được thừa kế % còn lại. Đó là gì vậy?
- Kết hôn với một cô gái theo tiêu chuẩn, có bằng đại học havar, chứng tỏ khả năng lãnh đạo, chưng tở khả năng tài chính, không bị khiếm khuyết cơ thể, là còn trai, có thể nói, đọc, viết được thứ tiếng cơ bản, có đầy đủ kiến thức trên mọi lĩnh vực, có quan hệ tốt với chính trị gia, thương gia và những tầng lớp quí tộc trong xã hội.
- Anh làm được hết chưa.
- Tôi làm được rồi nhưng một chuyện không may xảy ra, đó là kết hôn với một cô gái theo tiêu chuẩn.
- Mong anh sớm tìm được một cô gái như vậy.
- Cảm ơn cô.
Nó quay ra về vô tình nhìn thấy Wales đang nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Cũng may điệu nhảy kết thúc.
- Tôi mong sẽ được nhảy với cô nhều hơn.
- Cảm ơn anh.
Nó bước tới chỗ Wales.
- Chúng ta về thôi.
- Vâng.
Nó lẳng lặng theo Wales về. Cả cùng im lặng, thường thì ở bên Wales nó sẽ nói rất nhièu. Nó chỉ thấy một chút quen thuộc nào đó ở Zollet, và ấn tượng đặc biệt với Zollet.
Nó lặng lẽ đi trên đường, trời bắt đầu mưa, mưa mỗi lũ một to. Đầu óc nó hoàn toàn chống rỗng, nó hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Đã h tối nó vẫn đi lang thang ngoài đường. Nó cảm thấy lanh va cô đơn. Trong người nó bắt đàu cảm thấy nóng, nhưng mội khi mưa tạt vào người nó thấy giất mát bên ngoìa cơ thể. Một lúc sau nó không biết mình đang ở đâu, đầu nó bắt đầu đau, cơ thể nó nóng ran, mí mắt thì nặng chịu và nước mắt đang chảy ràn rụa hòa với nước mưa.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đầu nó đâu quá, mí mắt thì cứ nặng chịu và không thể nào mở ra được. Cố lên nào, nó luôn chiến thắng. Cuối cùng cái mắt chết tiệc đã mở được ra. Ơ sao lại quá. Nó đang ở đâu thế này? Đó là một căng phòng rộng và chán gập nắng, gam mầu chính của căn phòng là trắng và xanh lục. Ở dữa căn phòng là một chiếc giường được sơn trắng, họa tiếc trang trí rất tinh sảo, ga trải iường màu xanh nước biển. Bàn làm việc được đặt gần cửa sổ, trong phòng còn có cửa ra ban công, bên ngoài trông rất nhiều hoa hồng. Một bộ salong được kê trong phòng, trên bàn làm việc và bàn uống trà đều có hoa hồng. Nó thấy sao quen quá, hình như đã gặp ở đâu thì phải. Nó vẫn đang ngơ ngác thì cánh cửa phòng mở, người giúp việc bước vao trên tay là một khay đựng đầy hoa hồng.
- Cô tỉnh lại rồi ah? Để tôi đi bảo người đi báo với cậu chủ. - Nó chưa kịp hỏi gì người giúp việc, thfi chị ta đã đi ra nói với một ai đó rồi quay lại cắm hoa.
- Hoa vẫn con tươi sao chị đã thay? - Nó tò mò hỏi người giúp việc.
- Ở đây có quy đinh chỉ được cắn hoa hồng, cứ ngày dù hoa hồng tươi hay héo đều phải thay.
- Như vậy thì chỉ riêng tiền hoa cũng đủ tốn rối.
- Cậu chủ thiếu gì tiền, nhưng hoa này không phải mua. Ở sau tòa nhà là một vườn chỉ toàn hoa hồng, lúc h sáng sẽ có người ra ngoài hái.
- Chị có thể nói cho tôi biết tại sao tội lại ở đây được không? Đây là nhà ai, phòng này của ai?
- Tôi cũng không dõ, tôi chỉ là nhân viên phục vụ phòng, tối hôm trước cậu chủ đem cô về trong tình trạng cô đang bệnh. Đây là nhà của cậy chủ, còn phòng này là của....
- Cậu chủ cô là ai?
- Là cậu Zollet. Phòng này nghe nói làm cho vợ chưa cưới của cậu ấy dù cô ta đã chết. Thực lòng cậu chủ không muốn đem cô vào phòng này, nhưng vì người giúp việc chót đưa cô vào đây lên cô mới được ngủ ở trong phòng này. Bình thường ngoại trừ tôi và cậu chủ ra chẳng ai vào đây hết, một đống đồ, hàng tủe quàn áo đắt tiền cứ để đấy không có ai mặc.
- Chị làm xong việc chưa? Nếu xong thì chị có thể ra ngoài. - Tiếng của Zollet lạnh lùng vang lên.
- Chào anh.
- Cô tỉnh lại rồi sao?
- Tại sao tôi lại ở nầ của anh?
- Đêm qua lúc tôi đi về thì gặp cô gất ở các nhà tôi khoảng m, thấy lạ lên tôi đã đưa cô về.
- Tôi cảm ơn anh.
- Thưa cậu, có ngài thủ tướng tìm gặp ngài.
- Ưm, tôi tới ngay. Xln lỗi cô tôi có chút việc riêng. Tôi sẽ bảo người đem đồ ăn và quần áo tới cho cô.
Mang quần áo tơi, chẳng phải nó vãn đang mặc quần áo sao. Nhìn xuống, nó hốt hoảng, quần áo nó đâu hết rồi?
Trong phòng không có ai, nó bước tới cánh cửa phía cuối phòng, chẳng hiểu tại sao nó biết sau cánh cửa đó là một căn phòng đầy quần áo. Nó chọn lấy một bộ đơn giản và mặc vào. Vừa kít, cứ như được làm riêng cho nó. Nó ngồi trên lên giường mà ngắm nhìn căn phòng, một cảm giác quen thuộc.
- Victoria. - Tiếng của Zollet đột ngột gọi nó làm nó giật mình.
- Có chuyện gì vậy?
- Xin lỗi, tôi nhầm. Cô không phải là Victoria.
- Cô ấy tên là Victoria?
- Ưm, cô muốn ăn gì không?
Nó mỉn cười gật đầu. Zollet đưa nó xuống nhà anh, ở trong cầu thang máy nó có thể thấy được mùi nước hoa nam tính của Zollet, tự dưng nó thấy choáng váng quá. Lúc bước ra khỏi thang máy nó sít ngã nhưng mau có Zollet đỡ lên không sao, chỉ riêng khoảnh khắc đó đã làm tim nó tăng nhịp đập.
Nó ngồi vào bàn ăn, người giúp việc đem ra một đữa súp. Có một người giúp đứng đó giót rượu vang.
- Tôi không uống rượu. - Nó nói.
- Hôm nay làng này là ngày mùng lên tôi mới uống rượu.
- Tại sao?
- Chỉ là một thói quen.
Sau bữa ăn Zollet bận gặp khách, nó được người giúp việc đưa sang phòng đọc sách.