Em Không Cần Lại Cô Đơn

chương 9: 9: 1 giờ 52 phút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một trong những sở thích ít ỏi của em

.........

"Mà này, hai người hồi sáng cũng điên lắm!"

Trần Phi đột nhiên nhớ tới hai bệnh nhân được cứu sống trong buổi sáng hôm đó:

"Một người ngồi trên bàn đánh bài trong phòng bài, chơi liền tù tì tiếng, đến cơm cũng không ăn.

Đúng là quá nghiện! Nhồi máu cơ tim cấp tính đấy, nếu không vì mạng lớn thì chắc giờ này ông ấy đã đi chầu Diêm Vương.

Còn có một cậu học sinh cấp ba, tranh thủ cuối tuần được nghỉ bèn đến quán net cà phê chơi game.

Chơi game thôi thì không nói, thằng chả còn uống mấy chai bia, sống chết cũng nhịn, không thèm đi vệ sinh.

Kết quả là bàng quang nổ tung, bụng đầy nước tiểu.

Chỉ vì mấy sở thích như vậy mà đến mạng sống cũng không cần...!Mặc dù đôi khi em cũng hay chơi game, nhưng không chơi đến mức phát điên như vậy."

Lưu Dịch gật đầu, nghĩ lại mà rùng mình.

Cả hai bệnh nhân đều sượt qua vai thần chết, suýt chút nữa từ bệnh nhân biến thành di thể.

"Đúng là điên rồ."

"Không phải vẫn còn vài thanh niên thích chơi thể thao mạo hiểm sao! Điều đó không điên rồ sao? Chú làm cảnh sát đã năm nay, những thứ kinh khủng đến thế nào chú chưa thấy, nhưng cứ thấy mấy dân chơi trò thể thao mạo hiểm là chú sợ chết khiếp.

Nhất là mấy dân chơi nhảy dù trên cao, nếu chú mà nhảy, chắc bệnh huyết áp cao sẽ nhảy ra khỏi người mất."

Mái tóc bạc trắng mai đầu của sư phụ Lý rõ ràng đã tăng thêm tính chân thật trong lời nói của chú.

Trần Phi tận dụng cuộc trò chuyện, hỏi Giản Mộc Tư:

"Này chị, chị có sở thích gì không? Chị có thích chơi game hay đánh bài gì đó không?"

Giản Mộc Tư im lặng một lúc lâu:

"Chắc là viết lách~"

"Phụt~"

Nước giải khát trong miệng Ôn Dương suýt chút nữa phun ra ngoài.

Viết lách?

Đúng vậy, khá là sở thích.

Khá là nghệ thuật.

Tất nhiên Giản Mộc Tư không bỏ qua cho khóe môi nhếch lên của sĩ quan Ôn: "Không biết sĩ quan Ôn có sở thích gì?"

Bàn tay cầm chai nước giải khát của Ôn Dương sững lại, một tia sáng loé lên trong mắt nàng.

Nhưng chỉ kéo dài trong một tức khắc, để mà Giản Mộc Tư cứ ngỡ như đó chỉ là ảo giác của riêng cô.

"Tôi không có sở thích nào."

Ôn Dương khẽ giương khoé môi:

"Đến cả sở thích viết lách mà tôi cũng không có, đúng là tầm thường."

"Xời~~"

"Ôn đại ca, chị nhàm chán quá."

"Cuộc sống riêng tư của tôi luôn nhàm chán vậy đấy."

Ôn Dương không để chuyện này vào lòng, ngược lại nàng rất tự hào.

Chỉ có sư phụ Lý nhìn Ôn Dương với cặp mắt sâu xa.

Cuối cùng, nàng bật cười trước những cảm xúc vừa trào dâng trong lòng.

......

Trong khi Giản Mộc Tư đi vệ sinh, Trần Phi thì thầm với những người ở đồn cảnh sát bên cạnh bàn:

"Mọi người đã nghe nói chưa? Chị em ngày xưa đỉnh lắm, là kiểu lãnh đạo một đội đấy, là một nhân vật tầm cỡ tiếng trong ngành ở Anh.

Nghe nói ban đầu khi chị ấy về nước, là do viện trưởng mới ở Bệnh viện số bên cạnh đích thân mời về.

Vừa về đã làm chuyên gia được đặc cách bổ nhiệm kiêm giáo sư của bệnh viện, nghe nói chị ấy có thể lên chức chủ nhiệm khoa ngoại tim bất cứ lúc nào.

Ai ngờ, không biết có một Trình Giảo Kim từ đâu chui ra, chặn đường đi nước bước của chị ấy..."

"Ồ, người anh em, cậu còn hiểu chuyện cung đấu sao?"

Trương Lộ Chi muốn khuấy động bầu không khí.

"Đương nhiên tôi hiểu! Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy! Chắc chắn trong bệnh viện có lục đục bè phái, chuyện này ông đây biết tỏng.

Dù sao thì, tiếp theo là thế này, chị em bị ông lãnh đạo nào đấy của Bệnh viện số chặn đường bằng một lý do vô cùng củ chuối, phái chị ấy đến Trung tâm Cấp cứu, cũng không trở thành chủ nhiệm khoa ngoại tim."

"Lý do là gì?"

Ôn Dương im lặng mãi không lên tiếng, lúc này mới hỏi một câu.

"Quy định mới, có vẻ như tên lãnh đạo kia đã nắm được quy định mới của thành phố chúng ta! Năm ngoái thành phố chúng ta không phải đã ban hành quy định mới để giảm bớt tình trạng thiếu nhân lực ở Trung tâm Cấp cứu sao? Tất cả những bác sĩ mới vào làm đều phải đến thực tập đến tháng tại Trung tâm Cấp cứu chúng ta trước.

Chị em làm gì được coi là thực tập sinh nữa? Đúng là không biết trọng dụng nhân tài! Chị ấy làm bác sĩ đã được bảy đến tám năm rồi!"

"Bảy đến tám năm?"

Trương Lộ Chi bị sốc.

Người ta nói, những người học ngành y nếu ra được trường thì tuổi đời đã không còn trẻ.

Bác sĩ Giản thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ - tuổi, làm sao có thể làm bác sĩ - năm được?

"Bác sĩ Giản năm nay bao nhiêu tuổi?"

"."

"Sinh năm ?"

"Chính xác."

Hai anh em bàn tán sau lưng về Giản Mộc Tư rất sôi nổi.

Ôn Dương ngồi cạnh nghe, nàng đã lĩnh hội sâu sắc một đạo lý rằng, "buôn chuyện" không phải một thú vui phân biệt giới tính gái trai.

Một khi con trai buôn chuyện, cũng ghê gớm không kém con gái là bao.

......

Khi Ôn Dương về đến nhà, Ôn Quốc Đông vốn đang đợi trong phòng khách đã ngủ thiếp đi, trong phòng chỉ còn âm thanh từ các chương trình tạp kỹ trên TV.

Ôn Dương gọi bố dậy, ông đi tắm qua loa rồi trở về phòng.

Khi đi ngang qua phòng làm việc, hiếm lắm nàng mới dừng lại một lúc.

Chiếc hộp cất kín những cuốn sách liên quan đến nhiếp ảnh, đã không còn được thấy trên giá sách trong phòng từ lâu.

Nhưng, giờ đây vẫn có thể tìm thấy dấu vết của quá khứ, chính là những chiếc máy ảnh được Ôn Quốc Đông cất kín trong tủ trưng bày thuỷ tinh.

Ôn Dương liếc nhìn chiếc máy ảnh mà nàng từng tâm đắc chắc tay từ rất nhiều năm về trước, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.

Có đôi lúc nàng cũng nghĩ, có lẽ cũng nên cất những thứ này vào một chiếc hộp.

......

Trần Phi dẫn Lưu Dịch đi quan sát ở lối vào khu nhà ăn đã được một lúc rồi.

Chẳng phải đang quan sát ai đó, mà do hai con gấu chó Bichon Frise màu trắng ở trước cửa quá là bắt mắt.

Đội cảnh khuyển của Văn phòng thành phố đang ở trong phân cục, trong Trung tâm Cấp cứu cũng không thể bắt gặp những sinh vật sống này.

Hiếm lắm mới được nhìn thấy chó cảnh, hơn nữa lần này thấy tận hai con, hai thành viên đội cấp cứu mang khay đồ ăn đến bao vây chúng.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Ơ kìa, chó nhỏ mà dữ ghê gớm.

Lưu Dịch và Trần Phi còn chưa kịp đến gần, con Bichon hung dữ đã sủa bọn họ liên tục.

Có lẽ nghe thấy tiếng chó nhà mình sủa, người chủ trẻ tuổi không biết từ đâu chạy đến.

"Mập Mập, đừng sủa nữa."

Rất rõ ràng, con chó đang sủa sặc sụa này tên là Mập Mập.

Nhưng mà nó gầy như vậy, sao mà hợp với cái tên ấy được?

"Anh bạn à, đây là chó của cậu sao?"

Dương Ngọc Long thăm dò bộ đồng phục trên người anh chàng vừa hỏi, hai chữ "cấp cứu" trên vai khiến cậu thanh niên lập tức biết được danh tính của hai người,

"Đúng vậy, đây là chó của tôi.

Tôi mang chúng đến đợi chị tôi."

"Chị cậu?"

Trần Phi với trái tim nhiệt tình không tiếc gì đáp lại cậu thanh niên:

"Chị cậu là ai? Cần chúng tôi vào gọi chị cậu ra không?"

"Không đâu anh, chị em là cảnh sát, không phải bác sĩ cấp cứu."

"Có lẽ cảnh sát tôi cũng quen đấy."

Trần Phi nói hoàn toàn có lý, hơn nữa quả thực cậu ấy có biết chị gái của Dương Ngọc Long.

Tiếp theo, thậm chí Trần Phi còn trố mắt nhìn cậu thanh niên mét bị thu nhỏ lại thành con chim cút trước mặt Ôn Dương.

Người chủ chó ngồi xổm trên bậc thang, còn có hai con chó bị trói trước cổng sân, nhìn thế nào cũng thấy thật giống "người" một nhà.

"Ôn đại ca, tìm mãi, đây là em trai chị à?"

Ôn Dương liếc nhìn Dương Ngọc Long đang cúi đầu không dám trả lời,

"À ~ không quen."

Nói xong nàng lập tức định rời đi.

Ai mà biết, con chim cút nhìn vừa chằm chằm xuống mặt đất ấy lại cực kỳ nhạy cảm với động thái của chị gái nhà mình, Ôn Dương vừa cất bước liền bị Dương Ngọc Long ôm lấy hai chân, một tấc cũng khó bề nhúc nhích nổi.

"Chị ơi, cứu một mạng người công lớn hơn xây chùa bảy tầng.

Chị không thể chối bỏ người thân trong lúc em trai chị lâm vào cảnh khốn khó chứ.

Còn tình cảm cách mạng hai mươi năm qua của chúng ta thì sao? Còn tình cảm cách mạng khi chúng ta trưởng thành cùng nhau trong cùng một chiếc quần thủng đít thì sao? Người ta nói em ngã chị nâng, chị ngã em nâng mà phải không chị?"

Ôn Dương xoay người đá tên lì lợm này, Dương Ngọc Long thừa dịp lăn lộn trên mặt đất để vạch trần sự tàn nhẫn của chị gái mình.

Ai có thể ngờ rằng, cú lăn này rõ ràng đã quá lố, cậu không lăn tới chỗ Lưu Dịch và Trần Phi đang xem như ý muốn, mà lại lăn tới chân Giản Mộc Tư vừa ra khỏi nhà ăn.

Thấy dưới chân mình có cậu thanh niên mặt đỏ bừng lăn tới, Giản Mộc Tư cau mày.

Ai cản đường vậy?

Ngước mắt lên nhìn thấy một chị gái xinh đẹp phi phàm, Dương Ngọc Long nhảy bật lên khỏi nền đất như con cá chép.

"Chào chị, chắc chị biết sĩ quan Ôn Dương đúng không? Em là em trai của sĩ quan Ôn, Dương Ngọc Long.

Em hiện đang là sinh viên năm thứ hai khoa Công trình của Đại học Thuỷ Mộc..."

"Mày cút lại đây ngay cho chị!"

Ôn Dương xách cổ áo sau lưng Dương Ngọc Long về bên cạnh, sợ nhỡ lại mất mặt trước mặt Giản Mộc Tư.

"Đầu tiên, chị hy vọng một sinh viên khoa học như cậu hãy hiểu khốn khó là gì! Chỉ là sang Mỹ giao lưu học tập mấy tháng, khốn khó kiểu gì được? Còn nữa, từ nhỏ đến lớn giữa chúng ta không có bất kỳ tình cảm cách mạng nào cả.

Và, chị đã tuổi khi cậu được đẻ ra, ai mặc chung quần thủng đít với cậu cơ chứ! Cậu có tin không lúc quay về, chị sẽ chỉ cho cậu thấy chỉ còn lại một con chó!"

"Ôi NO, Mập Mập của em vẫn chưa được tận hưởng cuộc sống hoàn hảo của một con chó, chị không thể tàn nhẫn như vậy chứ...!Ơ, chị? Chị là đang ngầm đồng ý giúp em nuôi chó phải không? Cứu một mạng người công to hơn xây chùa bảy tầng, sĩ quan Ôn vạn tuế! Cảm ơn sĩ quan Ôn!"

Dương Ngọc Long sợ Văn Dương bội lời, cúi người cảm tạ xong lập tức chạy đi, biệt tăm biệt tích chỉ trong tích tắc.

Hiện trường chỉ còn lại hai con chó, đồ đạc của chó và những người xem nhiệt tình, Lưu Dịch, Trần Phi và Giản Mộc Tư.

Ôn Dương cam chịu ngồi xổm trên mặt đất nhặt túi thức ăn cho chó, đến gần còn có thể nghe thấy tiếng nàng làu bàu: "Bà đây ghét nhất mấy tên lông lá! Dương Ngọc Long, mày chờ đấy!"

Giản Mộc Tư nhếch môi, bắt chước giọng điệu của cậu thanh niên vừa chạy trốn: "Cảm ơn, sĩ quan Ôn~"

Sĩ quan Ôn Thực sự sắp nổ tung.

......

Ban đầu khi Dương Ngọc Long muốn nuôi chó, chú và dì của Ôn Dương đều phản đối kịch liệt.

Tình trạng này vẫn không được cải thiện sau khi Dương Ngọc Long cố tình mua chó về nhà.

Những công việc chăm sóc chó thường ngày luôn do một tay Dương Ngọc Long chăm sóc, bố mẹ cậu chỉ đứng một bên theo dõi với ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng người thực sự muốn nuôi chó, lại là cô bạn gái mới của con trai mình, nếu không, con trai ông bà đã không chọn nuôi giống Bichon Frise mà các cô gái thường chọn.

Chú và dì của Ôn Dương vì chuyện này mà tức cái lồng ngực.

Con dâu còn chưa vào cửa, mà con trai đã dại gái như vậy, khi bước vào cửa sẽ thành cái dạng gì đây?

Vì vậy hai phụ huynh cũng bắt đầu không vừa mắt với việc trông chó, cứ nhìn thấy chó là như nhìn thấy con "yêu tinh" đã câu đi hồn vía con trai mình.

Vì vậy, lần này khi Dương Ngọc Long sang Mỹ trao đổi, cậu ấy nhất định không bao giờ dám để hai con chó ở nhà.

Khi bố mẹ cậu chăm chó, họ chắc chắn sẽ muốn lột một lớp da từ trên người cậu xuống.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu chỉ có thể nghĩ tới người chị gái dịu dàng đáng yêu, và quan trọng nhất là mồm miệnh sắt đá nhưng trái tim yếu mềm của mình.

Câu nói đó, Dương Ngọc Long nói cũng có lý.

Tuy rằng cậu và Ôn Dương không cùng nhau mặc chung chiếc quần thủng đít mà lớn lên, cũng chưa từng cùng nhau có "cách mạng" nào, nhưng bọn họ đúng là có hơn mười năm tình nghĩa.

Dù sao, từ lúc mà cậu có thể nhớ, cậu từ nhỏ đã thích đi "đánh" thiên hạ cùng Ôn Dương.

......

Giản Mộc Tư đứng bên cửa sổ phòng làm việc rất lâu.

Trần Phi nhìn Giản Mộc Tư chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu còn tưởng bên ngoài có thứ gì đó hay ho để xem.

Cậu bước gần đến cửa sổ, quét mắt qua một vòng bên ngoài.

Chẳng có gì cả.

Trần Phi tụt hứng quay trở về ghế sofa tiếp tục chơi trò bại liệt, trong khi Giản Mộc Tư vẫn đứng bên cửa sổ, không di chuyển một bước.

Trần Phi không chú ý đến điều trong mắt Giản Mộc Tư, nên cậu mới không hiểu cô đang nhìn cái gì.

Tại trạm canh gác ở lối vào Sở Cảnh sát, sĩ quan Ôn một tay dắt hai con chó Bichon Frise nghịch ngợm, tay kia ôm đầy đồ đạc của chó, hình như nàng đang bàn bạc gì đó với bảo vệ...

Không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt vì nịnh nọt của Ôn Dương, bỗng nhiên Giản Mộc Tư cảm thấy thật tiếc.

Có vẻ như, Trung tâm Cấp cứu không phải địa điểm ngắm cảnh lý tưởng.

......

Lại một lần nữa quay xe về đơn vị, từ đằng xa, Giản Mộc Tư đã nhìn thấy hai con chó nghịch ngợm hoạt bát đang tự tiêu tán năng lượng của mình.

Lặng lẽ nhìn xung quanh, có vẻ như "bảo mẫu tạm thời" nào đó đang đi tuần tra.

Giản Mộc Tư cong môi đi đến bên cạnh hai con chó, nhẹ nhàng xoa đầu hai chú chó trông vô cùng dễ thương và thân thiện quanh chân cô.

"Good boy."

"Good girl.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio