“A, làm sao đây, bây giờ em chỉ muốn đi tìm anh thôi.”
Mùng đầu năm, học viện âm nhạc thành phố S tổ chức một buổi hòa nhạc cỡ nhỏ mừng xuân.
Làm thành viên nòng cốt của dàn nhạc học viện kiêm sinh viên bản địa, Cố Nghi Lạc chủ động tham gia không đùn đẩy cho ai. Thành phố S đã bắt đầu ấm dần lên, sân khấu lần này được dựng trực tiếp trên con đường đầy bóng râm ngoài học viện. Gió xuân hiu hiu, tiếng nhạc phiêu đãng, có không ít người dân xung quanh tới xem, khung cảnh tuy không hoành tráng nhưng rất náo nhiệt.
Vì là ngày lễ truyền thống, Cố Nghi Lạc và Bành Châu cùng nhau tấu khúc 《Lương Chúc》, xóm giềng đều thích nghe, trùng hợp là ngày Valentine vừa mới qua, có bạn nhỏ mua hoa ven đường tặng cho họ.
Lúc tan cuộc Lư Tiêu Địch bảo họ khoan hãy về, nói có việc cần bàn, Cố Nghi Lạc Bành Châu bèn đến quán cafe lần trước đợi cô.
Vừa ngồi xuống, Bành Châu đã lấy thứ gì đó ra —- Một cuộn len cùng hai que trúc, bắt đầu đan khăn quàng cổ.
Một đóa hoa hồng vô hình được cậu chàng cài lên tai, từ góc độ của Cố Nghi Lạc nhìn sang, hệt như một cô nương khéo tay cần cù chịu khó đang ngồi trước mặt cậu.
“Này là rảnh quá, bắt đầu tự cấp tự túc hả?” Cố Nghi Lạc hỏi.
“Chỉ còn một đoạn nữa là đan xong.” Bành Châu không ngẩng đầu lên, “Quà năm mới.”
“Cho ai?”
“Tưởng Du.”
Cố Nghi Lạc hiểu rồi, đây cũng là mưu kế cả, Tưởng Du dùng mỹ nhân kế theo đuổi cậu chàng, cậu chàng dùng khổ nhục kế theo đuổi Tưởng Du.
Hai cái đứa khiến người khác buồn ói này thật sự là nồi nào úp vung nấy, mau mau đến với nhau đi, tránh gây họa cho người khác.
Ngoài miệng ghét bỏ là thế, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn chằm chằm động tác của Bành Châu.
Cuối cùng không nhịn được, Cố Nghi Lạc nghiêng người về phía trước, gõ ngón tay lên bàn một cái, dò la: “Nè, cái này có dễ không? Mấy ngày thì đan xong?”
Lúc Lư Tiêu Địch xong việc đi vào quán cafe, đập vào mắt là một hình ảnh ấm áp, hai tên nam sinh mặt đối mặt dạy nhau đan len.
Lần đầu tiên Cố Nghi Lạc làm cái này, tay chân lóng ngóng điệu bộ kỳ cục, mấy lần đâm que đan vào tay, đan được một đoạn nhỏ thì căng chùng không đều, xiêu xiêu vẹo vẹo, không có chút mỹ cảm đáng nói nào.
Chỉ nghe tách tách vài tiếng, Lư Tiêu Địch chụp ảnh hai người: “Gửi lên chuyên mục confession trường mình nhá.”
Hai người trong cuộc chỉ có một yêu cầu, trăm miệng một lời: “Chụp em đẹp trai một chút.”
Lư Tiêu Địch vô cùng tốt bụng tăng thêm mấy filter, lúc lên forum trường đăng bài, còn chưa kịp đăng ảnh, đã bị một bài hấp dẫn ánh mắt.
“Bà khinh, gã này cũng mặt dày quá rồi.” Cô vừa nhìn vừa mắng, “Bọn này còn chưa ra tay đâu, gã dám trả đũa trước?”
Cố Nghi Lạc nghe giọng điệu của đàn chị là biết không có chuyện gì hay, bỏ việc đang làm trong tay xuống lại gần nhìn thử. Lúc dòng mô tả màu đen trên nền trắng đập vào mắt, sắc mặt cậu xanh xám ngay lập tức, hai bàn tay siết chặt không ngừng run rẩy.
Cậu thực sự không muốn đối mặt với gã kia, nhưng trên đường quay về, cậu vẫn bấm dãy số Lư Tiêu Địch cho, gọi điện qua.
Qua ba tiếng tút tút, nối máy, không đợi Cố Nghi Lạc tự giới thiệu, đầu dây bên kia đã dùng ngữ khí đượm ý cười nói: “Không ngờ Lạc Lạc sẽ chủ động gọi điện cho tôi, người sống lâu quả nhiên chuyện lạ gì cũng có thể nhìn thấy.”
Một câu “Thế sao anh vẫn chưa chết” suýt thì thốt ra, nghĩ đến việc phải xác nhận mọi chuyện, Cố Nghi Lạc cắn răng bình tĩnh lại: “Bài đăng trên diễn đàn trường, có phải anh bảo người đăng lên đúng không?”
“Bài nào?” Đàm Thiên giả ngu, sau đó làm bộ bừng tỉnh, “A, cậu nói là bài kể lại thời cấp của hai ta ư?”
“Đúng, chính là bài đó, có phải là anh không?”
“Dĩ nhiên là không, đây là việc tư giữa tôi và cậu, sao tôi lại đăng lên chỗ đó để nhiều người chiêm ngưỡng làm gì?”
“Không thể nào.” Lời gã nói một chữ Cố Nghi Lạc cũng không tin, “Trừ anh ra còn ai vào đây?”
Đàm Thiên ung dung khẽ cười bên đầu dây bên kia một tiếng: “Tuy tôi không muốn làm trò cười cho người khác xì xào, nhưng khi xưa việc đó huyên náo đến nỗi cả trường đều biết, bây giờ hai chúng ta lại chung một trường, bị người khác đào mộ lại cũng là hợp tình hợp lý…”
Cố Nghi Lạc không thèm nghe, cũng không muốn đánh Thái cực với gã: “Hôm tiệc sinh nhật của đàn anh Triệu, lúc mất điện, có phải anh tập kích tôi đúng không?”
“Tập kích? Cậu đang nói gì vậy?”
“Chính là sờ, sờ soạng tôi.” Khó nói nên lời khiến Cố Nghi Lạc nhắm hai mắt lại, “Tôi biết anh cũng có trong danh sách được mời, tôi đã nhìn thấy, ở hiện trường cũng có người khác nhìn thấy. Đến cùng anh muốn làm gì?”
Phía bên kia yên tĩnh, ngay lập tức tim Cố Nghi Lạc vọt lên cổ họng.
Cậu nói bừa, cho rằng như vậy sẽ khiến đối phương kiêng kị sợ hãi, từ đó lộ ra sơ hở, không ngờ cậu đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của người này.
“Nhìn thấy? Sao có thể, chắc chắn là nhìn lầm rồi.” Đàm Thiên tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, “Nếu các cậu không có chứng cứ nhưng lại bôi nhọ tôi, tôi có quyền báo cáo lên hội đồng nhà trường, yêu cầu trừng phạt kẻ ngụy tạo tin đồn.”
Lời nói uy hiếp tương tự, trong nháy mắt khiến Cố Nghi Lạc nhớ lại cảnh ngộ khi xưa.
Như thể bị bóp lấy cổ họng, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Sắc mặt Cố Nghi Lạc xám ngắt, đôi môi run rẩy, nói: “Đàm Thiên, anh có còn là người không? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Bạn học Cố à cậu nói gì tôi không hiểu.” Đàm Thiên nói, “Chỉ là tôi tán thưởng tài hoa của cậu, cộng thêm hồi cấp có chút giao tình với cậu, muốn giúp cậu mà thôi.”
“Vậy mà cậu lại cảm thấy tôi sẽ hại cậu? Lạc Lạc, cậu thật sự làm tôi rất thất vọng.”
Điện thoại ngắt kết nối không lâu, Cố Nghi Lạc nhận được một tin nhắn từ số lạ.
—— Cậu mở ghi âm, đúng không?
Đang sững sờ, lại thêm hai tin nhắn nữa.
—— Tôi muốn thế nào, em vẫn chưa rõ sao?
—— Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em như xưa.
Đọc hết những lời khiến người dựng đứng lông tơ này, Cố Nghi Lạc che miệng vọt tới ven đường, vịn hàng cây ven đường nôn thốc nôn tháo một trận.
Chiều cậu không về nhà, mà vào một tiệm sách ngồi.
Trong tết mà khách trong tiệm không hề ít, gọi ly trà mà nửa tiếng mới đưa lên. Cố Nghi Lạc ngậm ống hút, tay trái gõ lên trang sách được mở ra trước mặt, sau đó vừa gõ vừa ngủ gật, khi tỉnh lại cảm giác muốn tâm sự dâng lên chưa từng thấy, đến nỗi không nói ra thì không thoải mái.
Nghĩ lúc này Liang đang đi học, Cố Nghi Lạc lên diễn đàn, ấn mở trò chuyện riêng với A Đông, không quan tâm cậu ấy có online hay không, trước tiên kể lại chuyện đã.
Today Nghi Happy: Tui có một người bạn, lúc học cấp nhận ra mình là gay, sợ bị người xung quanh ruồng bỏ, không dám nói với ai. Thậm chí cậu ấy còn không dám đi gần người khác, cho rằng như vậy sẽ không bị phát hiện.
Today Nghi Happy: Sau đó, trong lớp bạn của tui có một nam sinh (dưới đây gọi tắt là thằng chó má) chủ động tiếp cận cậu ấy, nói muốn làm bạn với cậu ấy. Lúc đầu cậu ấy hơi sợ hãi, nhưng thằng chó má đối xử với cậu ấy rất tốt, còn bày tỏ thấu hiểu cộng đồng LGBT, bạn của tui bị thằng chó má làm cảm động, cảm thấy gã là người tốt đáng tin. Có một ngày, bạn của tui nói bí mật của mình cho thằng chó má đó.
Nói đến đây, Cố Nghi Lạc chầm chậm để điện thoại xuống, lúc cầm lên lần nữa, nhìn thấy một tin nhắn mới đến.
Dong: Thằng chó má nói bí mật của cậu ấy ra?
Cố Nghi Lạc giật mình, gõ chữ: A Đông bạn đang ở đây à [/lau mồ hôi]
Dong: Ừ, không có gì, bạn nói tiếp đi.
Dẫu sao cũng không phải đối mặt với nhau, giao lưu qua câu chữ khiến cảm giác an toàn tăng vọt, Cố Nghi Lạc hít sâu hai cái, tiếp tục nhập tin nhắn.
Today Nghi Happy: Đúng vậy, đúng là gã công khai bí mật đó. Có điều trước đấy, gã còn làm chuyện quá đáng hơn.
Today Nghi Happy: Thằng chó má bắt đầu vô tình hoặc cố ý có tiếp xúc quá trớn với bạn của tui, đụng chạm tay chân, chạm vào bộ phận riêng tư của cậu ấy cách lớp quần áo. Lúc đầu bạn của tui tưởng đó là cách thằng chó má bày tỏ tình bạn thân thiết, mãi cho đến một ngày cậu bị thằng chó má chuốc say, khi tỉnh dậy phát hiện mình bị trói tay chân nhốt vào một căn phòng xa lạ, mới biết thằng chó má đó có mưu đồ khác.
Today Nghi Happy: Lần đó bạn của tui may mắn chạy thoát được. Lúc đầu cậu ấy còn giả ngu, cho rằng thằng chó là đồng loại, thích cậu ấy nên mới làm như thế. Nhưng nào có chuyện thích mà làm như vậy, thường xuyên sờ mó cậu ấy, ôm cậu ấy, thậm chí đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, dùng bí mật của đối phương để uy hiếp đe dọa, ép buộc đối phương làm theo yêu cầu của gã. Gia đình của thằng chó má đó bảo thủ cổ hủ, cha mẹ đặt kỳ vọng rất cao vào gã, bởi vậy xưa nay trước mặt người khác gã sẽ không thể hiện đam mê bất thường của mình, kể cả việc gã là người đồng tính.
Dong: Nhưng gã đã bại lộ trước mặt bạn của bạn.
Today Nghi Happy: Đó là lý do gã có dục vọng khống chế gần như là biến thái với bạn của tui, cộng thêm gã vốn có bệnh đa nghi rất nặng, bạn của tui liên tục cam đoan sẽ không nói ra, nhưng gã vẫn không yên tâm, dùng hết thủ đoạn đánh đòn phủ đầu. Ví dụ như tiết lộ bí mật của bạn tui, cũng nói bạn tui tự mình dây dưa với gã, nói bạn tui dùng bất cứ thủ đoạn nào để yêu đương với gã, trên thực tế rõ ràng là gã áp sát uy hiếp.
Today Nghi Happy: Nhân duyên của thằng chó má rất tốt, tất cả mọi người đều tin tưởng gã, gã làm giả một thứ gọi là thư tình, lại tạo ra một câu chuyện bị đồng tính luyến ái bám đuổi, thế là tùy tiện chiếm được đồng tình của mọi người. Gã thông qua cách đó, khiến bạn của tui thân bại danh liệt, xin giúp đỡ nhưng chẳng có ai, không ai tin tưởng, từ đó chỉ có thể phục tùng gã. Mà bạn của tui chỉ riêng chống lại đã rất khó khăn, chưa nói đến việc cầm chứng cứ lôi gã ra xét xử đòi lại công lý.
Nói đến đây, Cố Nghi Lạc gục xuống bàn, mặt cúi thấp, há to miệng hít thở gấp gáp.
Thật vất vả mới ép được cảm giác buồn nôn đang trào lên, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tin nhắn A Đông gửi tới, đầu tiên là Cố Nghi Lạc sửng sốt, sau đó nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Dong: Nhưng bạn của bạn không chịu khuất phục.
Cố Nghi Lạc hỏi: Sao bạn biết?
Dong: Đoán.
Câu trả lời quen thuộc khiến Cố Nghi Lạc suýt thì trợn trắng mắt, tâm sự hết nỗi lòng xong khiến cậu nhẹ cả người.
Today Nghi Happy: Chúc mừng bạn đoán đúng rồi, cậu ấy gượng dậy được, bây giờ rất tốt, không những không còn kháng cự yêu đương nữa, mà còn quen được một anh bạn trai cực kỳ đẹp trai [/tim]
Dong cũng hồi âm một cái [/tim]
Today Nghi Happy: Có điều bạn trai của cậu ấy vẫn chưa biết chuyện này… Cậu ấy sợ bạn trai tức giận [/đáng thương]
Cố Nghi Lạc nói như vậy, nhưng thật ra đang trưng cầu ý kiến của A Đông. Cậu nhớ lại ước nguyện của Liang, cảm thấy áy náy vì mình đã giấu diếm.
Cậu lo sợ bất an chờ đợi, không lâu sau, nhận được câu trả lời của A Đông.
Dong: Người đó sẽ chỉ đau lòng mà thôi.
Nhưng so với việc khiến Liang tức giận, Cố Nghi Lạc càng không muốn anh khổ sở.
Nên vào buổi tối khi gọi thoại, Cố Nghi Lạc căn cứ theo nguyên tắc công bằng công chính công khai, dùng hình thức “Bạn của em” tương tự, kể lại chuyện đó cho Liang nghe, còn tự chủ trương tô điểm thêm một ít, làm suy yếu đả kích của câu chuyện đối với “Bạn của em”, cũng tiện thể xóa đi bóng ma tâm lý sâu nặng.
“Tuy vì thằng chó má đó nên không thể thi vào trường học ước mong đã lâu, nhưng tốt xấu gì cậu ấy cũng đang làm chuyện mà mình yêu thích. Ảnh hưởng của tai họa có thể coi là châu chấu phá hoại mùa màng đó đối với cậu ấy càng ngày càng nhỏ, bây giờ cậu ấy có rất nhiều bạn bè, mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.
Cố Nghi Lạc hoàn thành tổng kết, hơn nửa ngày sau, mới nghe thấy Lương Đống “ừ” một tiếng.
“Không phải anh lại ngủ thiếp đi đấy chứ?” Cố Nghi Lạc cất cao giọng, “Dậy đi, mặt trời phơi mông rồi!”
Một tiếng rống đinh tai nhức óc thành công gọi tỉnh Lương Đống đang chìm trong suy nghĩ.
Anh quay đầu nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ, nói: “Hôm nay không có mặt trời.”
“Có phải thành phố L quanh năm suốt tháng đều không thấy mặt trời không?” Tư duy của Cố Nghi Lạc nhảy vọt sang chỗ khác, vừa nãy còn đang kể chuyện xưa, giờ lại bắt đầu lo lắng đến cuộc thi vào tháng tư, “Bên đó ẩm ướt hay khô hanh hả anh? Em sợ đàn của em sang đó không quen khí hậu.”
“Khí hậu ôn đới đại dương, thiên về ẩm ướt.” Lương Đống lướt điện thoại, “Nếu lo độ ẩm ảnh hưởng đến âm sắc của đàn, thì có thể chuẩn bị từ sớm theo dự báo thời tiết.”
Cố Nghi Lạc cười khà khà ở đầu dây bên kia: “Bạn trai em ở đó, không cần dự báo thời tiết.”
Lương Đống tự nhiên vui vui vì sự ỷ lại của Cố Nghi Lạc, anh tiện tay lập một bảng biểu, định ghi chép thay đổi thời tiết của thành phố L kể từ hôm nay trở đi, đến lúc đó cho Cố Nghi Lạc tham khảo.
Chủ nhật không có lớp, hai người trò chuyện câu được câu không gọi điện thoại cả buổi, tiện thể lập một ít kế hoạch khác.
“Tháp Big Ben thật sự lớn lắm ạ?” Cố Nghi Lạc hỏi.
“Lớn.” Lương Đống đáp.
“Sông Isis thì sao?”
“Dài.”
“Trong viện bảo tàng của nước Y có phải có rất nhiều đồ quý hiếm đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy anh biết mắt của thành phố L không? Là vòng đu quay ấy.”
“Biết, ở bên bờ sông Isis.”
“Anh ngồi thử chưa?”
“Chưa.”
“Tu viện Westminster thì sao anh?”
“Biết.”
“Có thể vào đó kéo đàn không? Em nghe nói nhà thờ Gothic rất thích hợp để âm thanh dội lại.”
“Không rõ nữa, để anh gửi mail hỏi.”
() Sông Isis: Một trong bốn nhánh của sông Thames.
() Mắt London: Mắt London hay Vòng quay Thiên niên kỷ (tiếng Anh: London Eye hay Millennium Wheel) là một vòng quay quan sát khổng lồ cao mét ( ft) nằm bên bờ sông Thames, London, Anh.
() Tu viện Westminster (tiếng Anh: Westminster Abbey): Là một nhà thờ theo kiến trúc Gothic ở Westminster, London, nhà thờ này nằm ở phía tây của Cung điện Westminster. Tu viện Westminster là nơi tiến hành lễ đăng quang của các vua và nữ hoàng Anh, đây cũng là nơi chôn cất của nhiều người trong Hoàng gia Anh và nhiều nhân vật nổi tiếng khác trong Lịch sử Anh. Cùng với Cung điện Westminster và Nhà thờ Saint Margaret, Tu viện Westminster đã được UNESCO xếp hạng Di sản thế giới vào năm .
: Tuy tác giả nói bối cảnh là giả tưởng, nhưng những địa danh này là có thật, nênchú thích ra.
…
Kiểm duyệt gần hết, Cố Nghi Lạc thở một hơi dài nhẹ nhõm, tuyên bố: “Tất cả những nơi nói trên, em muốn đến thăm thú hết!”
Lương Đống trầm giọng đáp: “Được.”
Sắp đến giờ đi ngủ, Cố Nghi Lạc ngáp một cái, mơ mơ màng màng hỏi: “Nếu anh là bạn trai của bạn em, anh có cảm thấy cậu ấy rất ngu ngốc… có thấy tức giận không?”
Cậu vẫn muốn biết phản ứng của Lương Đống, nên đã hỏi vào lúc anh không đề phòng nhất.
Mà Lương Đống biết tất cả mọi chuyện, rất khó để anh giả bộ thờ ơ.
“Sẽ không.” Anh đành cố gắng áp dụng phương thức trả lời không khiến Cố Nghi Lạc sợ hãi, “Anh sẽ nắm tay của cậu ấy, dẫn cậu ấy tới một nơi không có kẻ xấu xa.”
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Nghi Lạc vô thức vươn tay ra, bắt được một nắm không khí, từ từ nhắm mắt lại, thì thào: “A, làm sao đây, bây giờ em chỉ muốn đi tìm anh thôi.”
Anh cũng muốn —— Lương Đống nói thầm trong lòng.
Đôi môi mỏng khẽ cong thành một độ cong dịu dàng, Lương Đống đè thấp giọng hơn, để nó nhẹ nhàng rơi vào tai Cố Nghi Lạc và giấc mơ của cậu.
“Ngủ đi, đừng sợ. Ngày mai thức giấc, mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
Dù sao cách tốt nhất để thoát khỏi cơn ác mộng, đó chính là tạo ra một ký ức đẹp đẽ hơn để bao trùm lấy nó.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Về phần hồi ức liên quan đến tên chó má, cá nhân tôi cảm thấy không cần thiết phải nói rõ ra, Lạc Lạc đã thoát khỏi quá khứ và hướng về phía trước, dùng nhiều giấy mực để viết chuyện yêu đương của họ quan trọng hơn; Thứ hai, tình tiết kia viết ra quá là buồn nôn, với lại không thích hợp với không khí câu chuyện này cho lắm, thậm chí thoát khỏi phạm trù của điềm văn; Thứ ba, cốt truyện sau này sẽ có liên quan đến chuyện này, báo ứng của thằng chó má đó không hết nhanh vậy đâu.
Nên cố gắng giản lược lại ở chỗ này, không phải lười viết, cũng không phải không viết được đâu ha.