Thế giới này to lớn lắm, xoay lưng lại, không biết phải mất bao lâu mới có ngày trùng phùng
Nhưng thế giới này cũng nhỏ bé lắm, xoay lưng lại, lại vô tình gặp biết bao nhiêu thứ tình cờ...
Quả thực, cô không ngờ mình lại vô tính gặp lại Tuấn Khang. Ách, còn là gặp trong tình huống vô cùng đặc biệt nữa ấy chứ
Dưới làn mưa trắng xóa lãng mạn này, dưới chiếc ô màu vàng chanh tươi tắn lại vô cùng bắt mắt, cô nhìn thấy Tuấn Khang đang ôm hôn Tiêu Dao hết sức cuồng nhiệt, nồng cháy
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô dường như có chút đau lòng, bàn tay vô thức lại siết chặt lấy anh hơn
Mà anh cũng tinh tế nhận ra điều ấy, nhẹ nhàng ôm siết lấy eo cô, đem theo chút an ủi vụng về
Cô liếc nhìn anh, rồi lại nở nụ cười nhẹ, cùng anh song song đi trên con đường cũ. Nhưng tâm trạng của cả hai dường như có chút khác thường
Như vậy cũng tốt, Tiêu Dao và Tuấn Khang cuối cùng cũng có thể quen nhau giống như những dự tính của cô, cô phải nên vui vẻ mới đúng
Nhưng, tại sao nước mắt cô lại không ngừng rơi
_Lại khóc... Em vì hắn ta lại tiếp tục tổn thương mình? Hắn ta còn quan trọng trong lòng em sao?
_Hàn Vũ...
Cô đưa ánh mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, trong lòng lại càng dấy lên nỗi chua xót
Cô đột nhiên ôm chầm lấy anh
_Xin lỗi. Hàn Vũ, em xin lỗi
Anh thoáng ngạc nhiên trước lời xin lỗi của cô. Vốn dĩ anh cảm thấy hai người giống như hai đường thẳng song song, dù luôn bên cạnh nhưng lại không có mối liên hệ nào, mãi mãi không chạm tới nhau. Cô thật không có bất cứ lỗi lầm nào với anh cả
Nhớ kĩ lại, hình như lúc trước, khi cô mơ mơ màng màng cũng nói xin lỗi anh. Lời xin lỗi ấy, rốt cuộc bao hàm điều gì?
_Đồ ngốc, em chẳng có lỗi gì với anh cả đâu
Anh vẫn luôn đối xử tốt với cô đến thế, từ trước đến giờ đều vậy...
Nhưng, lần này cô đột nhiên lại đẩy anh ra, làm lòng anh lại có chút hụt hẫn
Cô nở một nụ cười, một nụ cười có chút gượng gạo, lạc lõng
_Xin lỗi, nếu để bạn gái anh nhìn thấy chắc sẽ hiểu lầm mất. Chúng ta về thôi
Cô chưa kịp xoay lưng lại, lại bị anh kéo cánh tay xoay một vòng, sau đó lại chui gọn vào lồng ngực anh một lần nữa
_Đồ ngốc, anh không bắt cá hai tay, anh cũng không có bạn gái
Cô ngọ nguậy trong lòng anh, nhỏ giọng nói
_Còn cô gái khi nãy...
_Anh xem cô ấy là em gái thôi. Mà này nhóc con, đừng nói là em ghen nha
Câu nói của anh làm cô có chút chột dạ. Cô vốn cũng chẳng biết mình có ghen hay không nữa...
_Không thèm
Ai đó đang thầm đỏ mặt, ai đó còn lại lại đang cười rất vui vẻ
Cánh tay anh dần dần nới lỏng ra, cô cũng nhân cơ hội đó mà vùng vẫy khỏi anh
Ách, chỉ là, nhân lúc cô vừa mới thoát khỏi lồng ngực anh, lại bị môi anh mạnh mẽ chiếm đoạt. Cô thật sự không ngờ anh càng lúc lại càng giống sắc lang đến như vậy, lúc nào cũng muốn cưỡng hôn cô >