Cô đang mải mê đọc sách thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Mà chủ nhân của số điện thoại ấy, lại chính là của Tuấn Khang
"Tuấn Khang" - Đã bao lâu cô không nhìn thấy cái tên này rồi, cái tên đã từng thân thuộc với cô biết bao?
Tại sao... đột nhiên lại gọi cho cô?
Làm lòng cô có chút rối bời, khiến cho ngón tay liền run rẩy, rất lâu sau mới có thể ấn chấp nhận cuộc gọi ấy
Nhưng sau khi cô bắt máy, cả hai bên đầu dây đều là một chuỗi im lặng thật dài. Vì cả Tuấn Khang và cô đều không biết nên bắt đầu như thế nào
Có người từng bảo rằng nói lời "cảm ơn" và "xin lỗi" thật sự rất khó khăn. Nhưng ngay lúc này, cô mới có thể hiểu được thậm chí cả lời "xin chào" và "tạm biệt" cũng thật khó khăn biết nhường nào...
Cuộc gọi ấy kéo dài đến giây thứ thì giọng nói trầm ấm của Tuấn Khang mới bắt đầu cất lên. Không ngắn, không dài, chỉ vỏn vẹn tiếng
《Ra gặp anh ngay đi》
Gặp anh? Cô thật không hiểu được tại sao ngay giây phút này Tuấn Khang lại muốn gặp cô
Kể từ khi bắt đầu chia tay, Tuấn Khang đã căm ghét cô rất nhiều, đã không còn muốn nhìn thấy gương mặt cô vì cô đã phải bội tình yêu của bọ họ. Nhưng giây phút này...
Nhưng giây phút này, ngữ điệu của Tuấn Khang lại giống anh khi đó vô cùng. Là cái đêm mà anh kêu cô xuống gặp anh, rồi thông báo rằng anh sắp kết hôn với Tịnh Khiết...
Cô có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc cũng đồng ý xuống gặp Tuấn Khang. Nhưng cô lại bị chính bộ dạng Tuấn Khang mà phải giật mình. Vì anh ấy giờ đây thật khác, thật khác với người con trai mà cô đã từng yêu
Quần áo xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại như thể vừa chạy gấp đến đây. Hơn nữa, ánh mắt Tuấn Khang giờ đây đã đỏ ngầu, nhưng không phải đỏ vì giận dữ
Là vì khóc sao?
Làm sao có thể chứ! Nhưng rốt cuộc, nguyên do Tuấn Khang đến đây chính là gì?
_Tiêu Dao đã nói cho anh biết tất cả rồi...
Cô sững người, mở to mắt nhìn Tuấn Khang. "Nói", là nói cái gì đây? Không lẽ...
_Lúc em đột ngột chia tay, anh đã suy nghĩ rất nhiều lý do để biện hộ cho điều ấy. Anh từng nghĩ, có phải em đã mắc phải căn bệnh nan y nào đấy, vì không muốn làm anh đau lòng nên mới quyết định chia tay
Dừng lại một chút, sau đó Tuấn Khang lại tiếp tục nói tiếp
_Nhưng hóa ra, thực tế và phim truyền hình lại rất khác xa nhau. Em cao thượng tới mức đem tình yêu của mình trao tặng cho người khác ư? Em xem anh là gì đây?
Tuấn Khang đột ngột ôm cô vào trong lòng, ôn nhu nói tiếp
_Đừng ngu ngốc như vậy nữa. Anh biết, anh biết em cũng vẫn còn rất yêu anh. Vậy thì Nguyện Nhi, chúng ta quay lại với nhau đi
Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn im lặng lắng nghe, im lặng quan sát dẫu cho tâm can quặn thắt vô cùng. Nhưng cho tới thời điểm này, cô biết mình không thể im lặng được nữa
_Tiêu Dao sao rồi?
Cô đột nhiên hỏi một câu khá không liên quan tới những gì Tuấn Khang nói, làm Tuấn Khang có chút ngạc nhiên
_Cô ấy vẫn đang ở nhà
_Cậu ấy đã bị anh mắng sao
Tuấn Khang im lặng, không trả lời câu hỏi của cô
Cố ý né tránh như vậy, thật đúng là Tuấn Khang đã trách mắng Tiêu Dao sao?
Tiêu Dao cũng thật quá ngu ngốc đi. Tại sao lại nói tất cả cho Tuấn Khang biết được cơ chứ? Nói ra, cô ấy không những không có lợi gì mà lại còn nhận phải thiệt thòi...
_Xin lỗi anh, chúng ta đã không thể như trước được nữa rồi
Cô đẩy Tuấn Khang ra, bài xích anh ấy, cũng bài xích đi tình cảm năm của hai người
Dẫu buông bỏ không dễ gì, nhưng đây là điều duy nhất cô có thể làm và cũng là điều duy nhất cô nên làm
Còn Tuấn Khang, bị cô làm cho tức giận đến tâm tư cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa
_Tại sao? Tại sao lại không thể như trước? Không lẽ... không lẽ vì hắn ta?
"Hắn ta" mà Tuấn Khang nói tới, không ai khác chính là anh...
Chỉ khi vừa nhắc tới anh, trong lòng cô liền nhốn nháo không ngừng. Bởi, người trước mắt là người cô từng yêu, còn anh là người mà hiện tại và mãi mãi cô đều muốn bên cạnh
Nhưng tại sao, ông trời lại muốn mối lương duyên của cô gặp trắc trở thế này
_Đúng vậy, là vì anh ấy, nhưng cũng vì anh nữa. Anh nghĩ thử xem, trong trái tim anh có thật sự còn có em không, anh có thật sự yêu em không?
Tuấn Khang nắm lấy bả vai cô, lời nói nói ra như chắc nịch
_Đương nhiên! Đương nhiên là anh yêu em
_Anh yêu em? Thật vậy sao?
Nước mắt của cô vô thức rơi, nhưng cô chẳng còn tâm trí nào để lau khô những giọt nước mắt ấy
_Anh yêu em, vậy tại sao trái tim anh vẫn còn khoảng trống để yêu Tiêu Dao? Nếu như thật lòng yêu một người thì đã không dễ dàng thay lòng như thế rồi...
_Nhưng mà...
Tuấn Khang định nói lời bào chữa thì cô lại lên tiếng cắt ngang
_Anh đừng viện cớ nữa. Em không ép anh phải yêu cô ấy, cô ấy cũng không hề kề dao uy hiếp anh. Nhưng anh cuối cùng đã yêu cô ấy rồi. Tình cảm của anh dành cho cô ấy là thật lòng, anh cũng biết mà...
Tuấn Khang đương nhiên biết rõ tình cảm của mình dành cho Tiêu Dao là thế nào. Bị cô vạch trần như vậy, liền khiến Tuấn Khang cảm thấy chột dạ
_Tiêu Dao dẫu sao cũng là một cô gái tốt, anh nên trân trọng cô ấy, trân trọng tình cảm của cô ấy
Cô lau vội nước mắt, nở một nụ cười chua chát, cũng như nụ cười cuối cùng cô dành cho Tuấn Khang
_Và buông bỏ tình cảm của chúng ta...
Cô đứng dấy, cho đến khi bóng dáng kia chỉ còn là một nhân ảnh mờ ảo...
Suy cho cùng, Tuấn Khang cũng không thuộc về cô. Nhưng cô đã không buồn về điều này nữa rồi
Thế nhưng khi bất chợt xoay người bước vào nhà, lại khiến cô vô tình nhìn thấy anh. Cô chẳng biết anh bắt đầu đứng ở đây bao lâu rồi
Anh bước đến bên cô, nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên gương mặt cô. Nhưng động thái đó lại càng khiến cô rơi nước mắt nhiều hơn...
Nước mắt này thật khác với nước mắt cô dành cho Tuấn Khang
Nước mắt cô dành cho Tuấn Khang chứa đựng tổn thương, chua xót, bi phẫn, đau khổ
Còn đối với anh, giọt nước mắt ấy chứa đựng hạnh phúc...
Cô vòng tay ôm chầm lấy anh, dụi dụi đầu vào lồng ngực anh. Nước mắt, nước mũi gì cũng đều dính hết lên áo anh
Nhưng cô lại cảm thấy, anh dường như đang cứng đơ người. Là có gì sao?
_Có đau không?
_Đau...
Đau, rất đau lòng...
_Còn yêu Tuấn Khang sao?
Câu hỏi này, cô thật không biết nên trả lời như thế nào...
Cô đã yêu Tuấn Khang suốt năm. Dù tình cảm ấy đã dừng lại tại tháng trước, nhưng cũng không thể phai nhạt hoàn toàn
năm, muốn buông, không thể nào buông ngay được
Còn đối với Tuấn Khang lại càng khác, dù là năm hay năm, cũng đều đã buông rất dễ dàng