Đều duy nhất mà cô muốn, chính là không nên tiếp tục đối mặt với anh. Cô sợ, cô không thể nào khống chế nổi cảm xúc của mình
_Em đói
_Ngoan - Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô - Anh mua cháo cho em, sẵn tiện, gọi về nhà thông báo cho gia đình em nữa
_Vâng
Cô đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đắm chìm suy nghĩ của bản thân trong khoảng không tĩnh mịt
Chính lúc này, nội tâm cô đang đấu tranh dữ dội
Anh, là người cô yêu
Nếu như có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, vậy cô có nên...
Cô có nên sớm chia tay với anh, để tương lai, bản thân sẽ không trải qua nỗi đau khổ khi ấy. Nhưng, nếu như vậy sẽ thật không hợp lí, thật không công bằng với anh. Bởi vì trong lúc này, anh đã làm điều gì có lỗi với cô đâu
Hay là, cô hãy cứ quen anh, yêu anh như trước kia, thậm chí là dùng nhiều tình cảm hơn thế nữa. Để cô có thể nắm giữ anh thật chặt. Nhưng, tình yêu của cô liệu có đủ lớn để giữ anh hay không
Lúc đó, cô biết anh yêu cô rất nhiều. Nhưng nếu tình yêu của anh dành cho cô, thật sự đủ lớn, vậy đã không có cơ hội cho Tiêu Dao xen vào
Như vậy đã chứng tỏ anh không thuộc về cô
Vậy, cô có nên buông tay anh...
Có lẽ, cô nên tìm cách tác hợp cho Tiêu Dao và Tuấn Khang
Vậy còn Hàn Vũ, cô biết làm thế nào mà đối mặt với anh đây
Người cô thích, là anh. Nhưng người cô yêu, lại là Tuấn Khang. Cô thật không có tư cách gì để làm tổn thương anh, vậy nên...
Nếu có cơ hội làm lại, cô sẽ tìm cách để anh không yêu cô. Năm ấy, anh nói anh thích cô, bởi vì khi cô cười, đôi mắt trong veo ấy không vướng chút bụi trần nào, đặc biệt rất trong sáng, lại hồn nhiên, ngây thơ
Cô sẽ cố gắng, thay đổi, để cả anh và Tuấn Khang đều sẽ không thích cô
Trong lúc đang tịnh tâm suy nghĩ, cô nghe được một tiếng động nhỏ phát ra. Đó, là tiếng mở cửa. Dường như Tuấn Khang đã quay trở lại, cô liền nhắm mắt, giả vờ ngủ thiếp đi
Bây giờ, điều duy nhất mà cô có thể làm, là trốn tránh anh...
Anh vẫn ngồi im đó, không nói năng gì, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Ngay cả khi, sau đó, bác sĩ đến khám sơ qua cho cô, anh cũng không hề buông tay
Anh đừng đối xử tốt với cô như thế nữa, có được không
Cô nhớ, lúc trước, trong suốt nửa tháng điều trị tại bệnh viện, Tuấn Khang rất thường hay tới thăm cô. Lúc ấy, cả hai cũng chỉ mới quen hơn tháng thôi. Nhưng chính sự chăm sóc chu đáo của anh, lại càng khiến cô yêu anh hơn
Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi rồi
Những lúc anh đến thăm, cô vẫn cứ giả vờ ngủ, vẫn luôn tránh né anh. Trừ khi, anh tới cùng gia đình cô, cô mới cười cười nói nói với anh được đôi câu. Những lúc anh rời đi, điều cuối cùng làm chính là hôn nhẹ lên trán cô. Những lúc cô ngủ say, anh vẫn luôn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, có lúc anh im lặng, có lúc lại luôn miệng tâm sự với cô, dù nghĩ rằng, cô không nghe thấy được.
Nhưng, cô nghe hết chứ
Có lúc, cô nghe anh than thở rằng
"Haizz..., Nguyệt Nhi dạo gần đây đều tạo khoảng cách với anh, không thèm quan tâm đến anh nữa. Đồ đáng ghét này, nếu không phải em bị bệnh mà mệt mỏi thế này, anh nhất định sẽ giận chết em"
"Nhóc con vẫn luôn bơ anh... Hay là giống như người ta nói, em thay máu của người khác, rồi cũng đổi tính đổi nết luôn rồi. Cái gì cũng không quan tâm người ta nữa"
Đó đều là những lời giận dỗi đáng yêu. Thế nhưng mỗi lần nghe được, cô đều khẽ cự mình, xoay lưng về phía anh. Để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi đều không bị anh nhìn thấy
Có những phút yếu mềm, trong lúc anh ngồi ôn nhu chăm sóc cô, cô không nhịn được mà ôm chầm lấy anh, khóc sụt sùi trong lòng anh. Những lúc ấy, trông anh bối rối vô cùng
_Ngoan, ngoan. Sao vậy nhóc con, có chổ nào không khỏe sao. Để anh, anh gọi bác sĩ nhé
_Không... Em không sao - Tiếng nói nức nỡ khẽ vang lên, cánh tay nhỏ, vô thức siết chặt hơn - Anh đừng đi
Tuấn Khang vuốt vuốt nhẹ vào lưng cô, giọng nói càng thêm phần ôn nhu hơn
_Anh không đi, không đi đâu hết. Anh chỉ ở đây với Nguyệt Nhi thôi
Lời nói của anh, lại càng làm cô nức nỡ hơn
Đừng đối xử tốt với cô như thế, có được không...
Thoắt cái, mà đã qua tuần rồi
Cô nhớ rõ ràng, năm trước cô chỉ ở trong bệnh viện tịnh dưỡng có nửa tháng thôi, không hiểu sao bây giờ lại thành ra tuần. À mà cũng phải thôi...
Trước kia, cô luôn ngoan ngoãn ăn uống theo lời dặn của bác sĩ, qua sự chăm sóc của gia đình và Tuấn Khang lại còn vui vẻ hơn. Còn bây giờ, cô chẳng thèm ăn uống, tâm trạng sầu não, vết thương cũng vì thế mà lâu lành đi.
Ánh mắt trong veo năm ấy, giờ đây bỗng chốc tối sầm đi
Hôm nay, Tuấn Khang bận học nên không thể đón cô xuất viện, là Dương Minh đón taxi đưa cô về về nhà
Cô tựa người vào anh, từng bước, từng bước cố gắng tiến vào trong nhà. Dù sao thì chân cô vẫn còn chưa thể cử động mạnh được, cô chẳng dám đi nhanh
Gương mặt thoáng chút nhăn nhó, Dương Minh nhìn cô, càng nhìn càng thương xót cô
_Ngoan, cứ để đồ đạc ở đây đi. Để anh bế em vào nhà
_Thôi mà, em còn đi được mà
Ngay trong lúc cô nũng nịu với Dương Minh, một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc vô tình chen ngang. Khiến cho tim cô, dường như lỡ một nhịp
_Để tôi phụ anh
Đó, đương nhiên là giọng của Hàn Vũ
_Ừm, vậy được rồi, em đừng nghịch ngợm nữa. Ngoan, để anh bế em vào nhà
_Vâng
Cô nhỏ giọng đáp lại, rồi đưa đôi mắt âu sầu lên nhìn Hàn Vũ, nhưng vô tình, lại chạm mắt với anh. Cô bối rối cúi đầu dụi vào vai Dương Minh, không phải là cô ngại ngùng, mà là tránh né.
Anh cũng không thể nào hiểu được tại sao cô lại muốn trốn tránh, dù sao, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau LẦN ĐẦU TIÊN
Dương Minh bế cô ngồi vào phòng khách, rồi đi lấy nước cho mọi người, còn Hàn Vũ, để đồ trên bàn rồi cũng ngồi cạnh cô
Tim cô đập liên hồi...
Nhưng, cô vẫn lặng lẽ cúi gầm mặt
_Anh tên Hàn Vũ, còn em, tên gì
Anh bắt chuyện trước, nhưng cô, thật sự không có tâm trạng để đáp lời anh
_Nguyệt Nhi
_Ừm
Đáp lại với sự hờ hững của cô, là một nụ cười thích thú từ anh
_Em đúng là thú vị thật
Cô đưa cái nhìn thắc mắc về phía anh
Đúng là quái lạ, cô nhớ, trước đây vốn không như vậy. Lần gặp anh đầu tiên, là khi mẹ sai cô đem bánh trái qua mời hàng xóm mới, cả hai nói chuyện vài câu rồi thành quen
Còn bây giờ, quả thực khác xa. Khẩu khí nói chuyện, từ lúc nào lại xa lạ vô cùng...