Vì tình trạng sức khoẻ của cô không có gì bất thường ngoại trừ tâm lý vẫn chưa ổn định, nên bác sĩ chỉ kê một đơn thuốc giúp cô an thần và cho phép cô xuất viện ngay sau đó
Lần này, cô lại ngoan ngoãn ngồi chung taxi với anh để về nhà. Nhưng trong suốt quãng đường dài ấy, cô lại không chủ động nói chuyện với anh, cũng không hề nhìn trực tiếp vào anh
Khiến cho anh, quả thật có chút chua xót…
_Anh nghe nói em vừa mới tỉnh dậy khoảng một tháng trước nhỉ?
_Vâng…
Ô cửa kính đột ngột nhoà dần, chẳng phải do nước mắt ai đó rơi, mà là do trời bỗng dưng mưa lất phất. Hình ảnh hiện ra ngay trước mắt càng lúc càng mờ dần, mờ dần. Y như tâm tình mông lung của cô…
_Thế mà chẳng nghe ai nói gì cả. Khiến cho hôm nay đột nhiên thấy em xuất hiên trong hôn lễ, anh giật mình chết khiếp ấy
Cô im lặng ngắm nhìn những hạt mưa nhảy tí tách bên ô cửa kính, chẳng buồn phải đáp trả câu nói của anh
giây, giây,… phút, anh lẳng lặng thở dài rồi xoay đầu nhìn về ô cửa sổ bên cạnh mình, nhỏ giọng chua xót
_Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Em… vẫn luôn nhẫn tâm với anh...
Giờ đây, ô cửa kính chẳng còn nhoà vì mưa nữa. Mà nó, nhoà đi vì nước mắt của cô…
[…]
Trở về ngôi nhà vắng lặng của mình, cô vội vã bật sáng hết tất cả đèn để xua bớt đi chút nỗi cô đơn trong ngôi nhà này
“ Sáng sủa một chút… đương nhiên vẫn tốt hơn”
Rồi chuông điện thoại của cô bỗng dưng reo lên. Cô vội nhìn vào tên người gọi đến, thì ra đó là bạn học cũ từ thời đại học của cô
_Là Tuyết Vy đấy à! Lâu ngày không gặp cậu rồi, giờ đột ngột liên lạc với mình không biết có chuyện gì không đó?
>
_À, ừ, thì…
Cô phì cười, vì người chị em tốt đang quát mắng mà phì cười
_Cũng có phải chuyện gì to tát đâu chứ. Cậu cứ khéo bận tâm quá
>
_Biết rồi mà. Thôi hôm nay đi lại làm mình cũng hơi mệt rồi, để hôm nào ăn nhậu thì mình thành thật khai báo sau nhá
>
_Ngủ ngon
Cuộc gọi kết lúc, cô lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại mà nở ra nụ cười ngờ nghệch
“Lâu lâu gặp gỡ bạn bè cũ… cũng là một chuyện tốt mà”
[…]
Cuối tuần, cô cùng đám bạn học cũ thời đại học ngồi ăn nhậu nói chuyện tâm tình với nhau. Nhưng trong bữa tiệc này, bọn họ rất ít khi đặt những câu hỏi chạm vào vết thương lòng của cô. Có lẽ… không khí đang đông vui thế này, họ chẳng muốn phá huỷ chăng?
_Cậu cũng nghỉ ngơi gần năm rồi. Công việc giờ tính sao, muốn quay lại đường cũ hay kiếm chổ mới đây
Cô trầm ngâm trong giây lát, ngẫm lại thì thấy câu hỏi này thật quá đúng đắn. Cô tỉnh dậy cũng được cả tháng rồi, bây giờ chắc là lúc nên tìm một việc làm ổn định cho tương lai rồi
_À, việc này… mình nghĩ là…
_Hầy, nghề nghiệp thì lo gì. Quơ tay tí thôi thì có cả tá nơi để vào làm ấy mà. Dẹp cái con mụ công việc ấy qua một bên đi, chúng ta cùng nhau dzô nào!
Tương tự như vậy, mỗi khi tụi cô đang trò chuyện với nhau, Tuyết Vy lại chen ngang đòi cụng ly hết lần này tới lần khác
Cô nàng Tuyết Vy này, lúc trước học hành street lại rủ bạn học ăn nhậu để giải toã, sau này vì công việc street nên rủ đồng nghiệp ăn nhậu để giải toã. Giờ đây lại chỉ chuyên tâm ăn nhậu mà chẳng để người ta bàn bạc sự đời gì cả. Đúng là một con sâu rượu mà
Quen biết một cô gái như vậy, nhiều lúc cũng vui lắm ấy chứ
Rốt cuộc, vì con sâu rượu đòi cụng ly hết lần này tới lần khác, khiến cả đám tụi cô đứa nào đứa nấy cũng đều say mèm. Cuối cùng cã lũ đành tự tay bắt taxi về nhà
Ưu điểm và cũng như nhược điểm khi say rượu của cô: khi trên bàn nhậu thì cười đùa tít mắt, khi cả đám về hết thì lại kể lể sướt mướt không ngừng
Giống như giờ đây, cô ngồi trong taxi mà nước mắt bù lu bù loa, rồi khi ngừng kể lể cuộc đời của mình cho bác tài xế nghe
_Bác à, thích người ta mà không thể nói được rốt cuộc là cái thể loại gì đây? Là cái thể loại gì mà khiến con người ta khó chịu thế này
_Bác à, con thích anh ấy, từ năm trước đã bắt đầu thích anh ấy rồi. Rõ ràng là biết anh ấy cũng thích con, vậy mà tụi con vẫn không đến với nhau. Cái thể loại bi ai như thế này con làm sao chịu được đây
_Bác à, anh ấy có vợ rồi, làm chồng người ta rồi. Có muốn tiến tới cũng không thể tiến tới được nữa rồi
_Bác à, nhưng con lỡ yêu anh ấy rồi. Con phải làm sao đây?
_Bác à,…
Và những lời tâm tư cô từng cất giấu bấy lâu nay, bây giờ lại kể lể ra hết trước một người xa lạ
Cô nói nhiều, rất nhiều, nước mắt lại còn rơi nhiều hơn… Tới mức làm cho bác tài xế phát hoảng cả lên
_Chuyện tình cảm của lớp trẻ hiện nay, đúng thật là…
Ít ra, bác tài xế cũng chở cô về tới nhà an toàn. Cô móc trong túi ra một tờ ngàn để trả cho bác ấy, và rồi lảo đảo bước xuống khỏi xe. Cô chớp chớp mắt ngước nhìn trên trời, hoá ra trăng đã lên cao đến thế rồi
Cô đưa tay lên cao như muốn bắt lấy những ngôi sao lấp lánh kia, từ đứng lại chuyển sang ngồi thụp xuống. Gương mặt cô bỗng nhiên hé lên một nụ cười ngờ nghệch hệt như một đứa trẻ vậy. Nhưng nụ cười ngờ nghệch ấy, cớ sao lại làm đau lòng ai…
_Làm gì lại ngồi ngoài đường thế này? Khuya rồi, lạnh lắm đấy em có biết không?
Cô khẽ cắn lấy môi dưới, đôi mắt biết cười khi nãy đột nhiên long lanh sóng nước. Và rồi, từng giọt nước mắt nức nở bắt đầu
_Anh… anh mắng em. Em đáng ghét đến vậy sao?
Anh bị chính giọt nước mắt của cô làm cho bối rối, liền cuống quýt không biết nên phải dỗ dành cô ra sao
_Không phải, không phải. Ý của anh không phải như vậy đâu. Ngoan, em đừng có khóc nữa mà
Anh ngồi xuống đối diện với cô, ôn nhu xoa xoa mái tóc màu hạt dẻ của cô. Cái cô gái này, anh mãi mãi cũng không thể nắm bắt được tâm trạng của cô ấy
Nhưng còn có điều khiến anh khó nắm bắt hơn, chính là hành động tiếp theo của cô đây. Cô đột nhiên lại dang rộng cánh tay mà ôm chầm lấy anh, không ngừng cọ đầu vào vai anh
_Em khiến anh khó xử đến như vậy, anh vẫn không ghét em sao? Thật không?
_Ừm…
Tay chân anh bổng trở nên cứng ngắt, từ từ chậm rãi đáp lại cái ôm của cô
_Hàn Vũ, em biết làm sao đây. Em vẫn không thể nào buông bỏ tình cảm của mình dành cho một người đàn ông đã có gia đình
Anh sựng người trong giây lát, trong lòng liền nặng trĩu. Anh biết rõ người đàn ông mà cô nói là ai. Người đó không phải là Tuấn Khang thì còn có thể là ai nữa chứ
Nhưng lúc này, ngoài việc an ủi cô thì anh còn có thể làm gì nữa đây
_Cái tên đó đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, vậy mà em vẫn còn yêu hắn ta hay sao?
_Lỗi gì ở đây chứ! Chính em mới là người có lỗi đây này! Ban đầu đã có bạn trai rồi, đáng lẽ ra em nên tình cảm rạch ròi ấy anh ấy mới phải. Nhưng em lại… em… em lại cứ mập mờ như vậy. Anh nghĩ thử xem em có phải quá đáng lắm không?
Những lời nói của cô, sao lại khiến anh có cảm giác có gì đó không đúng cho lắm. Nhưng anh lại không dám chắc những suy nghĩ hiện tại của mình liêu có đúng hay không?
_Người mà em nói không phải là Tuấn Khang sao?
Cô buông anh ra, nhíu mày đầy nghi hoặc nhìn anh
_Tuấn Khang? Em làm sao lại luyến tiếc cái tên phản bội ấy chứ! Em…
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, trong lòng có chút chần chừ như đang muốn làm điều gì đó. Và rồi hơi men đã nạp cho cô một dũng khí mãnh liệt, giúp cô lấy hết can đảm mà…
Hôn lên môi anh, một nụ hôn đầy men say