Khi Uyển Linh đẩy cửa bước vào, hai người trong phòng đều quay ra trước sự xuất hiện đột ngột của cô, Uyển Linh vẫn đứng lặng ở đó, không bước vào cũng chẳng rời đi, tới khi con trai gọi mình cô mới tỉnh táo lại
"Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ về sớm vậy?"
"Ừm, hôm nay mẹd được nghỉ"
Vừa nói cô vừa lấy lại bình tĩnh, đóng cửa lại bước vào phòng, cô coi sự tồn tại của Lục Nam Thần như không khí, từ lúc cô vào cũng không thèm liếc nhìn anh một cái khiến anh vô cùng khó chịu.
"Mẹ, chú này tốt này, chú mua cho con rất nhiều đồ chơi...."
"Bé Thiên..."
"Mẹ nhìn này, một con gấu bông rất lớn, chúng ta có thể cùng nhau ôm ngủ rồi"
Uyển Linh vốn định nói với con trả lại đồ cho anh, cô không muốn con trai và anh có bất cứ liên hệ hay liên quan gì tới nhau cả, nhưng thấy con trai vui vẻ khoe món đồ chơi mới, ánh mắt long lanh nhìn cô, cùng nụ cười toe toét trên miệng vì vui sướng mà cô nuốt nghẹn lại lời định nói ra vào trong, cô không lỡ làm bé Thiên buồn, dù gì từ trước tới nay cô cũng không lo cho con đầy đủ, bé Thiên cũng là con trai anh, vì vậy nhận một món đồ chơi chắc không sao đâu.....
Cô quay sang nói với con trai đang ngồi chơi
"Bé Thiên ngồi ngoan ở đây chơi nhé, mẹ tiễn chú về, được chứ?"
"Chú về sớm vậy sao?"
Giọng cậu bé có chút thất vọng, không muốn anh rời đi, muốn chú ở lại chơi với mình
"Chú chưa..."
"Chú bận việc, phải đi làm nên phải về rồi con trai"
Anh chưa kịp nói rằng mình chưa về thì liền bị cô cắt cũng biết cô muốn đuổi khéo anh đi
"Vậy bao giờ chú rảnh, tới chơi với Thiên nhé ạ"
"Chú hứa sẽ tới chơi với cháu"
"Lại đây, chú ôm cái nào" - anh dang vòng tay rộng lớn về phía cậu bé
Bé Thiên thấy vậy cũng không chần chừ, liền nhào vào lòng anh, đã vậy còn rất tự nhiên đặt lên má anh một nụ hôn tạm biệt, hành động ấy không chỉ khiến anh ngạc nhiên mà ngay cả Uyển Linh đứng đó từ nãy cũng sững sờ.
Nhận được sự yêu mến từ cậu bé, Lục Nam Thần vui vẻ tạm biệt Thiên rồi rời đi, cán cửa phòng bệnh được đóng lại sau khi cô hộ sĩ đi vào
Bóng một người đàn ông cao lớn, bờ vai vững chãi,đi cạnh là một người phụ nữ nhỏ bé, có chút gầy gò in xuống hành lang bệnh viện.
Đi xa phòng bệnh cả hai đều không nói gì, anh đi trước cô vẫn luôn đi sau chân Lục Nam Thần dừng lại bất ngờ khiến Uyển Linh va mạnh chán vào lưng anh khiến cô hơi nhăn mặt vì đau
"Em muốn nói gì?" - anh biết cô có điều muốn nói với mình nếu không người phụ nữ này sẽ không tiễn anh về
"Em...tôi....từ sau anh đừng tới đây nữa"
"Tại sao?" - anh không vui lên tiếng
"Chúng ta không có liên quan gì tới nhau, anh cao quý như vậy cũng không nên ở những nơi như này, bị đồn thổi sẽ rất nguy hiểm.
Hôm nay cảm ơn anh đã tới đây, và cảm ơn vì những món quà anh mua cho con trai tôi."
"Không liên quan, tôi và em không liên quan với nhau sao? Ai nói vậy thế?"
"Chúng ta đã li hôn 3 năm trước rồi, vốn không còn quan hệ gì nữa" - nhắc tới chuyện này, bàn tay cô không ngừng run rẩy, nắm chặt lại, nó vẫn đau như vậy
"Tôi có nói mình đồng ý ly hôn sao, tôi chưa hề kì vậy trên giấy tờ tôi vẫn là người chồng hợp pháp của em"
"Không cần phải như vậy, chũng ta không yêu nhau, đã 3 năm rồi, có rất nhiều chuyện thay đổi.
Anh hãy để mọi thứ được theo quỹ đạo của nó, hãy cho cả 2 được sống bình người một cuộc sống riêng, tôi hứa sau này hai mẹ con tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa"
"Tôi cho phép em rời đi sao? Tôi muốn em trả lời một điều"
Uyển Linh ngước mặt nhìn anh không nói gì, như ngầm chờ đợi lời tiếp theo của anh
"Bé Thiên là con ruột của em?"
"Phải"
"Nó là con tôi?" - giọng anh có chút nặng nề, nhấn mạnh hơn
"Bùm" một tiếng nổ tung rất lớn trong đầu cô, toàn thân mất kiểm soát,không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Cô cố chấn tĩnh chính mình nhưng vẫn không thể nói lên lời
"Đúng không?" - anh lại lên tiếng
"Kh...không phải, nó là con của một mình tôi, nó không liên quan gì tới anh" - cổ un giọng nói
"Tôi đã cho em một cơ hội để nói thật, nếu em nói dối...đừng trách tôi tại sao lại làm vậy với em"
Nói xong anh quay đi, để lại bóng lưng trước mắt người phụ bóng anh khuất hẳn, Uyển Linh liền ngã ngồi xuống vì sợ hãi, có trời biết khi nhận được điện thoại cỉa cô hộ sĩ cô đã có bao nhiều sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về: cô sợ anh đã biết điều gì đó, sợ anh sẽ mang con rời xa cô....
Trước lời anh nói, cô đã nhận ra sự nghi ngờ trong đó, không được, cô nhất định phải mang con trai rời xa khỏi nơi này....Anh nói sẽ làm được, anh là Lục Nam Thần có gì mà anh không thể chứ...
Nghĩ vậy có chống tay lên hành lang bệnh viện, lê thân thể mệt mỏi trở về phòng thấy con đang nằm ngủ trên giường cũng khiến cô an tâm hơn phần nào...
...""Em hỏi bản thân mình rất nhiều, đã dành tất cả cho cuộc tình ấy rốt cuộc nhận lại được những gì.
Chỉ có những khoảng trống hoang hoải trong tâm hồn và nỗi lòng trống trải mà thôi""...
...""Quả thật, giờ đây em đã hiểu, không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất là ở gần nhưng chẳng phải của nhau, mà coi nhau như người xa lạ..""...