Em Không Ngoan

chương 31: chương 31:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương Dư Mặc trả lời cuộc gọi từ bệnh viện rồi lên tầng thay quần áo và ra ngoài.

Anh không đề cập đến vấn đề mình tặng những tác phẩm điêu khắc từ ngọc bích này.

Lúc này, Ninh Già Dạng đang dựa mình vào ghế sô pha lớn, thoải mái bên cạnh cửa sổ lớn, lông mi hơi cụp xuống, đang mân mê những khối ngọc bích được chạm khắc tinh xảo, từng cái chạm tay đều nhẹ nhàng nâng niu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chiếc áo ngủ lụa trắng tuột ra, lộ ra chiếc váy dài hai dây cùng màu ở trong, trải xuống như dòng nước, chiếc váy dài qua mắt cá chân trắng nõn và tinh xảo của người đẹp.

Cô không hề nhận ra điều đó mà chìm đắm trong cảm giác ấm áp lại mát mẻ từ những bức chạm khắc ngọc bích.

Đặc biệt là những món đồ làm theo cung hoàng đạo ở trong tay cô, khiến cô không thể đặt nó xuống.

Không biết qua bao lâu.

Lỗ tai Ninh Già Dạng đột nhiên nghe thấy tiếng động.

Ngay sau đó, là tiếng một người đàn ông từ trên tầng đi xuống.

Đôi mi khẽ cong lên như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng cao gầy đang dần biến mất ở cửa nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vài giây im lặng thì mới phát ra một tiếng hừ.

Tên khốn kiếp.

Đừng tưởng rằng chỉ "ân huệ nhỏ nhoi" này mà có thể mua được lòng tiên nữ đây.

Vài phút sau, cánh cửa vốn yên tĩnh bỗng phát ra tiếng động.

Ninh Già Dạng tưởng là Thương Dư Mặc, trong vô thức cô nhìn lên phía đó: "Đi ra đi vào, rốt cuộc là có đi hay không..." Phiền chết đi được.

Một đôi mắt đào hoa mang theo sóng nước lóng lánh bay tứ tung, nếu không biết là cô đang mất hứng thì còn nghĩ cô đang khó chịu.

Khi lời nói kết thúc, cô thấy đó là Ngôn Thư quay lại.

Ninh Già Dạng không biết là thất vọng hay gì, lông mi lại cụp xuống, tùy tiện dùng tay chơi đùa với bạch ngọc hổ.

Sờ sờ khuyên tai hình thỏ ngọc.

Có lẽ là Ngôn Thư chạy nhanh nên giờ đang thở gấp, lúc sau vất vả lắm mới nói được một câu: "Chị định xếp cho em một chương trình trực tiếp, để người hâm mộ có thể thấy được cuộc sống thường ngày của mình."

Ninh Già Dạng từ từ đặt tác phẩm xuống, tự mình rót cho chị ấy một tách trà hoa quả, dùng đầu ngón tay tinh xảo đẩy nó đến trước mặt chị ấy, sau đó nhàn nhạt nói: "Ngày thường của em chả có gì thú vị cả."

"Không nổi bật mà chả có gì thú vị, nhàm chán, nếu em mất đi người hâm mộ thì sao?"

"Không có gì nổi bật?"

Ngôn Thư mới uống nửa tách trà trái cây, suýt chút nữa phun hết ra, "Lại còn nhàm chán?"

Phản ứng đầu tiên của Ninh Già Dạng là dùng tay che chắn cho bức chạm khắc ngọc bích ở gần Ngôn Thư nhất, khẽ cau mày "Cẩn thận đấy."

"Đây là khối ngọc bích xanh lục chất lượng hàng đầu. Bậc thầy điêu khắc Vũ Chu An mất năm để tạo ra bức tượng Bồ Tát này. Giá đấu giá của ba năm trước đã cao tới triệu."

"..."

Ngôn Thư nhìn chằm chằm bức tượng Bồ Tát, rồi lại nhìn các tác phẩm khác.

Chị ấy còn chưa thấy được đơn vị giá triệu nữa.

Khi vào đến miệng Ninh Già Dạng thì nó chỉ như có vài đô la.

Chắc đây là thói quen bình thường hàng ngày của một cô vợ giàu có "bình thường và nhàm chán".

Thưởng thức và đánh giá mấy tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích đáng giá tiền tỷ.

Ngôn Thư tự rót thêm cho mình ba tách trà trái cây, uống tổng cộng là bốn tách, sau đấy chị ấy mới hoàn hồn, thở dài một hơi, mặt không chút thay đổi: "Thành thật mà nói thì người hâm mộ rất thích xem cuộc sống hàng ngày đơn giản, không có gì nổi bật và nhàm chán của em."

"Nếu em không có ý kiến gì thì chị sẽ liên hệ với ban tổ chức chương trình luôn."

Ninh Già Dạng từ chối cho ý kiến: "Em có ý kiến, em có thể từ chối không?"

Đương nhiên là không.

Đây là phương án PR tốt nhất, nghĩ sao vậy.

Ngôn Thư giả vờ như không nghe thấy, trong khi chị ấy đang tất bật gửi nhắn tin WeChat với mấy chương trình thực tế gần đây đang cần khách mời, chị ấy liếc nhìn bức tượng Bồ Tát, nói: "Tiểu Lộc nói đúng."

Ninh Già Dạng hơi nâng cằm lên, nhìn chị ấy: "Cái gì?"

Giọng điệu kéo dài như kẹo mạch nha, quấn vào lòng người, lan ra rồi quấn lấy nhau.

"Bác sĩ nhà em là một nam Bồ tát, em có được những gì mà mình mong muốn."

Ngôn Thư nói đùa: "Nhìn xem, trước mặt thì nói đây là những cục cưng mà em thích, nam Bồ Tát theo sau sẽ đưa chúng đến trước mặt em."

Ninh Già Dạng lấy tay sờ nhẹ lên mấy con thú nhỏ, cuối cùng mới dừng trên con hổ nhỏ.

Thương Dư Mặc cầm tinh con hổ.

Vài giây sau, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói ra hai chữ: "Cho nên?"

Ngôn Thư sốt sắng nói: "Cho nên, một người đàn ông sẵn sàng tiêu tiền cho em, ngoài thích em ra thì còn nguyên nhân nào khác sao?”

"Tương lai về sau hãy sống thật tốt với bác sĩ Thương..."

Ngôn Thư như một người từng trải, truyền đạt lại cho cô những đạo lý tình nghĩa vợ chồng, sau đấy chị ấy lại rời Thanh Hạc Loan để đi nói chuyện về buổi biểu diễn mới.

Ninh Già Dạng chưa bao giờ tham gia một chương trình truyền hình thực tế.

Chẳng thế mà vừa có tiếng gió phát ra đã có rất nhiều tổ chương trình đã gửi lời mời.

Chị ấy đành phải tự mình đi kiểm nghiệm một phen.

Ninh Già Dạng không nhúc nhích, lòng bàn tay mềm mại tinh xảo đặt trên má, đôi mắt hoa anh đào trầm xuống, nhìn chú hổ trắng được chạm khắc tinh xảo đặt trên bàn không chớp mắt.

Một lát sau.

Đột nhiên cô duỗi ngón trỏ thon dài trắng nõn xinh đẹp chạm lên trán hổ nhỏ, dùng chút sức ấn xuống.

Đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng cong lên thành một hình vòng cung vui vẻ, cô lười biếng đứng dậy, đi ngang qua quản gia nói: "Tìm người massage cho tôi."

Quản gia: "Vâng."

...

Gần đây do duyên cớ quay chương trình nên trong bệnh viện và viện khoa học lan truyền không ít chuyện tình.

Sau khi ra khỏi cửa từ hồi sớm, tới gần giờ đêm mới về.

Khi người đàn ông đi lên tầng, ngón tay thon dài cởi hai nút áo sơ mi, dưới ánh đèn xương quai xanh tinh xảo, thanh tao đặc biệt quyến rũ.

Anh thuận miệng hỏi: "Vợ tôi ngủ chưa?"

Quản gia lập tức đưa một cốc nước ấm có nhiệt độ phù hợp ở lối đi thường ngày của Thương Dư Mặc.

Một bên đáp: "Rồi ạ, đi ngủ vào khoảng giờ."

Còn báo cáo những việc làm trong ngày của cô với Thương Dư Mặc "Hôm nay bà chủ ngắm nghía một hồi những tác phẩm mà cậu tặng rồi mời nhân viên massage tới, cùng một đội đến chăm sóc sắc đẹp và làm móng..."

Thương Dư Mặc cầm chiếc ly thủy tinh trong suốt, môi mỏng hơi mím lại thành đường vòng cung nhàn nhạt, giọng điệu thoải mái: "Cô ấy rất thích nó."

Mãi cho đến khi mở cửa phòng ngủ thì Thương Dư Mặc mới biết vợ của mình hưởng thụ cỡ nào.

Trong căn phòng lớn, ánh sáng không đủ, vô cùng tối, tối đen như mực, ngay cả rèm cửa cũng đóng kín không chừa lại một chút ánh sáng nào.

Có thể thấy bà Thương hiền lương thục đức không chừa cho chồng mình chút ánh sáng để nhìn.

Đôi con ngươi màu nâu nhạt của Thương Dư Mặc càng thêm vẻ trầm mặc bí ẩn trong đêm đen, anh đứng ở cửa, sau khi mắt đã quen với bóng tối, anh bước lên thảm đi đến bên cạnh giường.

Anh vừa tắm ở trong phòng dành cho khách, thay một bộ đồ ngủ lụa màu xanh lam, màu sắc như hòa tan cùng với bóng đêm.

Lọt vào trong tầm mắt là một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say trên giường, chắc hôm nay được massage thoải mái nên Ninh Già Dạng ngủ rất say, không nghe thấy động tĩnh gì.

Bên ngoài cũng đắp chăn bông mỏng ngay ngắn.

Khi Thương Dư Mặc khẽ vén chăn bông chuẩn bị đi ngủ, vẻ mặt bình tĩnh của anh đột nhiên ngừng lại.

Nhìn vào nơi vốn dĩ thuộc về anh giờ đã tràn ngập những bức chạm khắc bằng ngọc mà hôm nay mới chuyển đến.

Nó lấp đầy nửa chiếc giường cỡ lớn.

Hoàn toàn không còn chỗ để anh nằm ngủ.

Sau vài giây im lặng, đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc khẽ hé, tiếng cười nhẹ và từ tính càng rõ hơn trong phòng tối.

Bà Thương, được lắm.

Có lẽ là Ninh Già Dạng nghe thấy được tiếng động ở bên giường, đôi lông mày xinh đẹp vô thức nhíu lại trong khi ngủ, cố gắng mở mắt ra.

Một mùi hương thoang thoảng và dễ chịu phảng phất trong không khí, mùi hương không thuộc về cô nhưng cô rất quen thuộc với nó.

Đôi mi như cánh bướm của Ninh Già Dạng khẽ rung, đôi môi đỏ mọng hé mở, bất giác thốt ra một âm thanh nhỏ.

Như tiếng thì thào trong giấc ngủ.

Giây tiếp theo chợt thấy một làn môi ấm áp chạm lên môi mình, đó là đôi môi mát lạnh của một người đàn ông, anh đang trêu chọc cô mà không hôn sâu.

Ninh Già Dạng mất một lúc mới phản ứng, chậm rãi mở đôi mắt mờ sương.

Trong bóng tối, gương mặt của người đàn ông đẹp trai, mái tóc xoăn ngắn phủ lên vầng trán cao, xương quai hàm của anh cũng hoàn hảo và thanh tú, đã lọt vào tầm mắt cô.

Lúc này đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc nhếch lên thành hình vòng cung, cánh tay đặt bên mặt, từ góc nhìn của cô thì có vẻ như cô đang mắc kẹt trong vòng tay anh.

Ninh Già Dạng nhìn vào trong con ngươi anh, ý thức cô dần trở lại, lông mi cong cong rung lên mấy lần.

Miễn cưỡng duỗi tay đẩy anh ra: "Sao lại hôn em, đi mà hôn cây mơ nhỏ của anh đi."

Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc dán lên vành tai trắng nõn của cô, nghe thấy lời này, anh khẽ cười một tiếng.

Ninh Già Dạng thậm chí còn đếm được số lần mà quả táo Adam của anh chuyển động.

Trên vành tai xuất hiện một vết đỏ, cô quay đầu không hỏi, cả giận nói: "Anh cười cái gì?"

Giọng điệu thoải mái của Thương Dư Mặc có hơi chùng xuống: "Mơ thì thôi đi, anh không thích chua."

Cuối cùng, anh không đợi Ninh Già Dạng nói tiếp.

Người đàn ông lại đặt đôi môi mỏng của mình xuống, chạm lên đôi môi mềm mại của cô, hôn dọc theo đường đi, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã nói ẩn ý: "Tuy nhiên nếu trong miệng bà Thương đây có giấm chua thì thỉnh thoảng ăn cũng không sao."

"Ai thèm ghen!" Hai mắt Ninh Già Dạng mở to, hai mắt đen láy vừa thẹn vừa giận.

Cô lập tức đẩy anh ra, "Buông em ra."

Nhưng mà cô vừa mới tỉnh dậy, cổ tay mảnh khảnh yếu ớt. Lòng bàn tay đặt lên người đàn ông, không giống như từ chối mà càng giống khơi gợi dục vọng, không di chuyển anh được phân nào.

Ngay sau đó.

Thân hình mảnh mai đổi hướng, hai bàn tay bé nhỏ đặt lên giường êm ái.

Ngay lập tức, bộ ngực vạm vỡ của đàn ông lại phủ lên lưng cô.

Trái tim Ninh Già Dạng như nhảy ra ngoài, tư thế nguy hiểm như này khiến cho cảnh tượng trong căn nhà gỗ hiện lên trong đầu cô, toàn bộ sự tập trung của cô đều đổ dồn vào tấm ga mà cô đang nắm.

Hơn nữa lúc nào cũng phải đối mặt với việc lo rằng người khác sẽ phát hiện bất kể lúc nào, cô phải kiềm chế bản thân, không được hé môi nửa lời kẻo bị người ta dòm ngó.

Nguy hiểm chết người.

Xúc giác của Ninh Già Dạng trở lại sau khi năng lượng được nạp đầy, cô phát hiện qua lớp chăn mỏng như có gì đang chọc lên đầu gối cô.

Cô bất ngờ phản ứng.

Đây là mép giường, bên kia là Thương Dư Mặc!

Ở bên dưới bày đầy tác phẩm chạm khắc ngọc bích yêu quý của cô!

Cổ tay vốn mềm mại, mảnh mai của phụ nữ đột nhiên có sức mạnh, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Ngọc khắc của em!"

Từ trước đến nay cô đều yếu ớt, phản ứng đầu tiên không phải là bức ngọc khắc chạm vào cô mà là cô đã đụng trúng bức ngọc khắc, điều này cho thấy mức độ tình yêu của cô.

Thương Dư Mặc nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang ngọ nguậy của cô, ngón tay thon dài lồng qua những khe hở, môi mỏng áp lên cổ cô, chậm rãi hỏi: "Em không thích ngủ cùng ngọc khắc sao?"

Ninh Già Dạng cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới nói: "Em không thích..."

Không thì sẽ bị cô đè nát mất.

Nhưng Thương Dư Mặc không cho cô cơ hội để không thích.

Căn phòng tối, vẫn không có ánh sáng.

Tuy nhiên làn da trắng như tuyết của người con gái lại bừng lên ánh sáng, phản chiếu sức hấp dẫn vô biên trên từng tấc da thớ thịt.

Đồng hồ treo trên tường, chậm rãi đếm thời gian trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu, bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc mò mẫm ga trải giường mềm mại như muốn tìm điểm bám víu, cuối cùng phát hiện bạch ngọc hổ nằm yên ở mép giường, trong vô thức dùng tay nắm chặt lấy nó. Cô như dùng hết sức lực, hai bên đầu ngón tay hồng hồng trắng trắng.

Đột nhiên anh chậm rãi buông cô ra, cổ tay mềm mại đặt sát mép giường, hổ nhỏ bằng ngọc trắng theo ngón tay rơi xuống đất…

Tạo ra âm thanh tẻ nhạt.

Sau vài vòng lăn, con hổ nhỏ dừng lại ở mép thảm.

...

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà một tuần, Ninh Già Dạng mới quay lại làm việc.

Lần này cô sẽ ra nước ngoài ba ngày để quay quảng cáo trang sức mới của thương hiệu C, thương hiệu cao cấp hàng đầu.

Người đại diện ở bên trong xe.

Ngôn Thư đích thân tới đón Ninh Già Dạng, vừa thấy cô lên xe, chị ấy hỏi: "Sao thế? Nghỉ một tuần cũng không đủ cho em thưởng thức mấy cái tác phẩm đó sao?"

Vẻ lười biếng này có ý nghĩa gì khi muốn đi làm sớm.

Ninh Già Dạng tiếp tục với phong cách tinh tế và hoàn hảo mà cô thường mặc đi ra ngoài. Chiếc váy nhung đen cổ vuông, chạm mắt cá chân tôn lên nước da trắng ngần, tươi tắn và trẻ trung của cô, nhưng lúc này đôi môi đỏ mọng đang mím lại trong vô thức. Và trên mặt cô có biểu cảm hết sức phức tạp.

Tuần này cô chưa nhìn thấy những tác phẩm ngọc khắc kia.

Vì khi nhìn thấy chúng là lại nhớ về đêm đó.

Hình ảnh một Thương Dư Mặc không tận hứng, ảo não đi ra giống như trong nhà gỗ lần trước.

Nhớ đến phòng ngủ tối tăm, tiếng thở dốc đan xen và những tác phẩm chạm khắc bằng ngọc rơi lộn xộn.

Cô không thể nhìn thẳng.

Ô uế, ô uế, những bé cưng chạm khắc bằng ngọc thuần khiết trong sạch của cô giờ không còn sạch nữa!

Lông mi cô giật giật, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt yếu ớt: "Chị không hiểu đâu..."

Ngôn Thư: "..."

Thật sự không hiểu.

Làm gì có ngôi sao nữ nào lấy được hợp đồng đại diện cao cấp mà không trang điểm lồng lộn, tinh thần phơi phới đi quay phim chứ, còn vẻ mặt của tổ tông nhà họ lại như tra tấn.

Chứ đừng nói, tâm lý như vậy dễ dàng giết chết một kiếp nghệ sĩ nữ chỉ trong một giây.

Quên điều đó đi, tốt hơn hết là cô nên có một thái độ tốt hơn là lo lắng và cố thu mình lại khi làm bất cứ cái gì.

Tiểu Lộc thấy Ninh Già Dạng thiếu sức sống, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó mà đi đến trước mặt cô: "Chị, hôm nay có trực tiếp chương trình của bác sĩ Thương."

Không phải là trước đây cô thích xem chương trình trực tiếp này nhất sao?

Ninh Già Dạng nhướng mi, khẽ liếc nhìn vào màn hình, "Gần đây không muốn xem nữa."

Lời vừa nói xong.

Tiểu Lộc thốt lên: "Chà, Rose Beauty thực sự đã chọn hợp tác với bác sĩ Thương!"

"Chị ơi, xem đi này, bác sĩ Thương từ chối rồi hahahahaha!"

Ninh Già Dạng nghe giọng của em ấy mà giật mình, dùng đầu ngón tay xoa xoa hai lỗ tai, uể oải ngồi dậy.

Nhìn vào máy tính bảng.

Đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Thương Dư Mặc, không phải vì khuôn mặt quá đẹp trai thì quả thực giống tên đòi nợ thuê.

Ninh Già Dạng không khỏi thở dài.

Thời gian trực tiếp ngắn.

Ngay cả khán giả cũng chưa hiểu chủ đề lần này thì buổi phát sóng đã kết thúc.

Nhưng lúc đầu Ninh Già Dạng lơ đãng, đột nhiên cô tập trung chăm chú.

Đôi mắt hoa anh đào hơi híp lại, "Tua lại ba giây."

"Hả?"

Tiểu Lộc không hiểu, nhưng vẫn tua về trước theo lời Ninh Già Dạng.

Trong khung hình đang dừng, người phụ nữ tóc dài duyên dáng ngồi trên ghế sô pha, cúi xuống nhặt chiếc cốc, lộ ra một chiếc vòng cổ mảnh nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio