Lông mi của Ninh Già Dạng run lên, cô không muốn nhớ đến người nào đó, mà hết lần này đến lần khác lại gặp người lớn có quan hệ đến người nào đó.
Xưa nay cô đều lễ phép với người lớn, nên cô mở miệng nói: “Cháu chào dì ạ.”
“Cô Vu, cô có quen với cô Ninh ạ?” Sau khi đi mời rượu về, Tưởng Phụng Trần nghe thấy lời hai người nói, thuận miệng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Thấm kéo tay Ninh Già Dạng, giọng nói thân mật: “Là bạn nhỏ trong nhà.”
Tưởng Phụng Trần nhíu mày.
Anh ta định mời Vu Thấm diễn mẹ của nhân vật trong phim, bây giờ lại gặp hai người họ, ngược lại cảm thấy hai người có cảm giác hai mẹ con.
Đúng lúc ngày mai có thể cho Vu Thấm diễn với Ninh Già Dạng.
Ngay khi anh ta đang chìm vào suy nghĩ, thì có người gọi tên.
Lúc này Tưởng Phụng Trần mới bừng tỉnh, đi dọc men theo mọi người.
Vu Thấm yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, bà ấy yêu thương Thương Dư Mặc từ nhỏ, tất nhiên cũng sẽ yêu thương vợ của anh, lôi kéo Ninh Già Dạng để hỏi rất nhiều chuyện của họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Già Dạng chọn chuyện phù hợp để nói cho người lớn nghe.
Ngọn đèn chiếu sáng cả phòng, mặc dù đang ngồi trên một bàn rượu danh vọng, nhưng đáy mắt Ninh Già Dạng vẫn trong veo như cũ, tóc đen với đôi môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài, làm người ta không nhịn được mà quay lại nhìn.
Vu Thấm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng đang ngồi bên cạnh, nghĩ đây là vợ của Thương Dư Mặc, nụ cười của bà ấy càng thêm yêu chiều, không nhịn được cảm thán: “Dư Mặc có tính cách cô độc từ nhỏ, ngay cả ba mẹ nó cũng chẳng thèm quan tâm, sau khi lớn lên thì trở thành bác sĩ, một lòng lao về phía sự nghiệp thần thánh, đừng nói đến hôn nhân, thấy nó làm được chuyện gì đó cũng rất ít, bọn dì chỉ sợ quanh năm nó thấy quá nhiều sinh ly tử biệt trong bệnh viện nên có cảm giác chết lặng với tình cảm của con người, khi nghe thấy nó đồng ý kết hôn, còn khiến dì thấy giật mình nữa.”
Ninh Già Dạng ngồi bên cạnh nhìn, lẳng lặng ngồi nghe bà ấy nói về chuyện trước kia của Thương Dư Mặc.
Cuối cùng, Vu Thấm vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, khuôn mặt thanh tú dịu dàng phảng phất dấu vết của năm tháng, ánh mắt ấm áp: “Nó đã sẵn lòng để kết hôn thì chắc hẳn trong lòng nó rất thích cháu đấy.”
Khi nghe bà ấy nói những lời đó, dưới đáy mắt sâu đầy bình tĩnh như nước của Ninh Già Dạng mới dấy lên những đợt gợn sóng yên ắng.
…
Gần đến giờ, màn đêm dày đặc.
Dù sao cũng là quán rượu nên Ninh Già Dạng không thể tránh khỏi việc uống hai chén.
Tuy chỉ là champagne nhưng tác dụng chậm của nó cũng hơi lớn.
Trên đường về khách sạn.
Ninh Già Dạng hơi híp đôi mắt hoa đào đang dần trở nên mờ hồ, như đang bị bịt kín bởi một làn sương trắng, cái đầu nhỏ càng ngày càng cúi thấp xuống, dán mặt lên ghế dựa, mới có thể khiến độ nóng giảm xuống.
Sau khi lên xe, cô đã đá ngay giày cao gót ra, đôi chân ngọc nhỏ hơi rút vào trong lòng váy, đuôi cá rũ xuống, đôi mắt người đẹp hơi khép lại một nửa, đôi môi đỏ hé mở, như một người cá đang mắc cạn.
Trong đầu cô luôn hiện lên câu nói cuối cùng của dì Thấm.
Ninh Già Dạng không thể nghĩ rõ ràng, trên gương mặt xinh đẹp nhuộm chút uất ức.
Có chỗ nào anh thể hiện là mình thích cô đâu.
Mà dựa vào đâu mà không thích tiên nữ chứ!
Ninh Già Dạng nghẹn một hồi, đầu ngón tay tìm điện thoại của mình, đôi môi đỏ mím thật chặt, ấn mở vào cái tên có dòng ghi chú rất dài.
[Chó hư lông xù một đêm lần]
KPI lại lần nữa trở về đêm lần.
Video được kết nối.
Lọt vào trong mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, hình như đang ở trong cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Còn có thể thấy ánh đèn đỏ đang lóe lên trong phòng phẫu thuật.
Ninh Già Dạng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang xuất hiện trên điện thoại một lúc lâu.
Đợi một lát mới phản ứng lại.
Thì ra cô mở call video chứ không phải call voice.
Ninh Già Dạng không muốn nhìn thấy gương mặt đó của Thương Dư Mặc, mỗi lần nhìn thấy cái đầu xoăn đó, đầu óc cô cũng không tỉnh táo.
Nhưng chưa chờ đến lúc cô tắt máy.
Người đàn ông đó đã đối diện với cặp mắt hoa đào ngập nước, mông lung như đang say, đuôi mắt hoa đào màu bạc như đang chìm trong một màu ửng đỏ, muốn rơi xuống nhưng không thể.
Đôi môi mỏng hé mở: “Em uống say à?”
Người uống say không muốn nghe câu gì nhất?
Tất nhiên đó chính là...em say rồi!
Thương Dư Mặc hoàn toàn giẫm vào cái chỗ chết người này.
Ninh Già Dạng xù lông ngay lập tức, cô mở to đôi mắt sóng sánh nước: “Em không say!”
Ngôn Thư đang nghỉ ngơi bên cạnh giật mình, chị ấy đi lên máy bay rồi cùng Ninh Già Dạng tham gia nhà hàng nên cũng có hơi buồn ngủ, vỗ về cô theo phản xạ có điều kiện: “Ừ ừ ừ, em không say…”
Chưa chờ chị ấy nói xong.
Lại nghe thấy giọng nói mát lạnh dễ nghe của người đàn ông truyền ra khắp xe: “Ừ, không say.”
Ninh Già Dạng tủi thân nói to: “Trước đây cũng không say.”
Sau đó cô giơ ngón út nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp đối diện với màn hình, ba hoa: “Chỉ uống có một tí thôi.”
Ngôn Thư hoàn toàn phản ứng lại: Thì ra là người ta đang call video với chồng.
Chẹp.
Thế là chị ấy lại nhét tai nghe vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thương Dư Mặc vừa phẫu thuật xong, đi về văn phòng để chuẩn bị tan làm.
Nhìn dáng vẻ của cô như đang làm nũng.
Mắt anh rơi xuống đuôi mắt được vẽ một đóa hoa đào màu hồng nhạt của cô, quả táo adam của người đàn ông nhẹ nhàng nhấp nhô, giọng nói cũng vô thức giảm xuống vài phần: “Khi nào về?”
“Em không về nữa!”
Ninh Già Dạng lớn tiếng tuyên bố, sau đó hình như nghĩ đến cái gì đó, âm thanh càng ngày càng thấp xuống: “Dù sao anh cũng không…”
Cuối cùng lại tiêu tan khi đi qua răng và môi.
Thương Dư Mặc không nghe rõ.
Anh vừa muốn hỏi cô, lại thấy người đẹp vốn đang rũ thấp mi mắt xuống vì buồn ngủ đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía màn hình: “Thương Dư Mặc.”
Thương Dư Mặc tùy tiện giật cổ áo, ngồi xuống ghế làm việc, đáp lại một tiếng vô cùng hờ hững: “Hửm.”
“Anh coi em là gì?”
Ninh Già Dạng nghiêng đầu, ánh mắt thuần khiết, vài sợi tóc đen mềm mại thả nhẹ xuống gò má xinh đẹp của người phụ nữ, lọn tóc có hơi cuốn lại rồi vểnh lên, lộ ra cảm giác mê hoặc lòng người không tên.
Một lát sau.
Đôi môi mỏng hoàn mĩ của anh nhẹ nhàng nói ra một câu vô cùng rõ ràng: “Là vợ của anh.”
Ninh Già Dạng nhìn sang người đàn ông đang bình tĩnh và tự kiềm chế, lạnh lùng không thèm để ý đến lòng người.
Luôn luôn lí trí, luôn luôn tỉnh táo, luôn luôn cao cao tại thượng.
Không có bất kỳ kẻ nào có thể khiến anh thay đổi.
Người phàm thì sao có thể mơ ước thay đổi thần tiên chứ.
Ninh Già Dạng khép nửa đôi mắt, men say hoàn toàn đánh vào, che đậy sự tự giễu dưới đáy mắt.
Trong thoáng chốc, cô nhớ lại lời dì Thấm một lần nữa.
Có thể...
Cũng không phải vì thích nên anh mới cưới vợ, mà chỉ là anh không thèm để ý đến hôn nhân, nên cưới ai cũng được.
Nên, vợ anh thì là ai cũng được.
Cho dù không phải Ninh Già Dạng, cũng có thể là người khác.
…
Từ tối hôm qua, Ninh Già Dạng lại trở nên uể oải.
Hoàn toàn khác với kiểu lười nhác trước đó, cô của bây giờ là kiểu không có tinh thần.
Không tranh với đời, nhẹ nhàng mà trải qua cuộc đời.
Không sai, đó là kiểu phật đấy.
Nhân lúc chưa thủ vai, Tiểu Lộc đi đọc kịch bản với Ninh Già Dạng, thuận miệng hỏi: “Cảnh thân mật đã bị xóa chưa?”
Trước đó Ngôn Thư đã đi xác nhận với Hạ Thanh Nại, cảnh giường chiếu và cảnh hôn đều có thể tá vị, chẳng qua là có một cảnh lộ lưng, Ninh Già Dạng có thể chấp nhận.
Sau lưng tiên nữ xinh đẹp như vậy, không sợ lộ.
Nếu nói Ninh Già Dạng hài lòng với bộ phận nào nhất trên cơ thể, thì trừ khuôn mặt không chút tỳ vết bên ngoài, thì còn lại là lưng.
Xương thịt đều đặn, eo nhỏ lưng đẹp, là băng cơ ngọc cốt chân chính, ngay cả xương bướm cũng được sinh ra vô cùng hoàn hảo và tuyệt đẹp.
Ninh Già Dạng không đáp lại.
Đầu ngón tay nắm chặt vào kịch bản đến trắng ra, nét mặt hờ hững, không biết cô đang nghĩ gì.
Ngược lại là khi Ngôn Thư nói chuyện điện thoại xong rồi quay về, đúng lúc nghe thấy câu hỏi của Tiểu Lộc, nghĩ đến thông tin nhân vật nam vừa được chọn đã được xác nhận lúc nãy, không nhịn được cười nói: “Em đừng nói thế, nếu có cảnh hôn và cảnh giường chiếu thật thì chưa biết ai thiệt đâu.”
Tiểu Lộc nháy mắt: “Nghĩa là sao ạ?”
“Chẳng lẽ tiên nữ nhà em lại phải chiếm tiện nghi của người ta?”
“Nhân vật nam đó là tiên nam tuyệt đẹp nào thế!”
Ngôn Thư cười, làm vẻ thần bí: “Là thần tượng của tiên nữ.”
Người vốn đang làm vẻ mặt lười nhác, không thèm để ý chuyện gì là Ninh Già Dạng cũng nâng mắt lên.
Thần tượng của cô á?
Cô chỉ có một thần tượng thời niên thiếu là Cố Dục Khánh thôi.
Người như Cố Dục Khánh, là hiền tài nảy sinh từ đất thiêng, là gió mát và trăng sáng.
Là nam thần truyền kỳ trong giới giải trí, cầm vô số giải thưởng, là nam thần toàn năng của các ca khúc phim truyền hình và điện ảnh, bây giờ đã thuộc trạng thái lui nửa giới, lần cuối đóng phim điện ảnh là hai năm trước.
Chẳng qua bây giờ cũng mới tròn ba mươi ba tuổi, là người đàn ông trưởng thành và có mị lực nhất ở tuổi vàng.
Có vô số fan hâm mộ.
Mấy đỉnh lưu trong giới giải trí bây giờ cũng chẳng sánh bằng một ngón tay của anh ấy.
Có thể xưng là bạch nguyệt quang trong giới giải trí.
Trên vị bạch nguyệt quang này còn có một nam thần cấp truyền thuyết nữa là Thương Hành, nhưng sau khi kết hôn thì ông ấy đã rời khỏi giới để kế thừa sự nghiệp gia đình.
Cố Dục Khánh có thể xưng là ánh trăng sáng còn vì phẩm chất giữ mình trong sạch, tham gia giới giải trí nhiều năm, đến cái scandal về quan hệ bất chính cũng chẳng có.
Bộ phim Ninh Già Dạng thích nhất là tác phẩm [Sông Tây Nguyệt] đầu tay của Cố Dục Khánh.
Năm hai mươi tuổi Cố Dục Khánh đóng vai một người có phong thái hiên ngang, là một vị tướng quân thiếu niên thích cưỡi ngựa.
Cho đến tận bây giờ, Ninh Già Dạng vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
Cô cũng thường xuyên xem lại bộ phim này.
Nếu nói khi cô bước vào giới này muốn hợp tác với nam diễn viên nào nhất, thì chắc chắn đó là Cố Dục Khánh.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng, bộ phim [Lãng tử] này có thể mời Cố Dục Khánh làm nam diễn viên chính.
“Đúng thế, đó là Cố Dục Khánh!”
Ngôn Thư thấy gần đây tinh thần của Ninh Già Dạng luôn mệt mỏi, hôm nay càng nhiều hơn.
Nên mới nói tin tức tốt này ngay cho cô: “Nghe nói đạo diễn Tưởng và thầy Cố là bạn bè thân thiết nhiều năm, nếu không làm sao có thể mời người như vậy xuất mã chứ.”
Sau đó chị ấy vỗ bả vai thon thả của Ninh Già Dạng, nói với ý sâu xa: “Đời này có thể hợp tác với thần tượng thì em có thể thử sức.”
“Nghe nói, đây là bộ phim cuối cùng trước khi rời giới của thầy Cố.”
Đôi mắt vốn dĩ đang ảm đạm của Ninh Già Dạng hoàn toàn phát sáng, đầu ngón tay siết chặt quyển kịch bản mỏng, lên tinh thần: “Vai nữ chính này chắc chắn là của em!”
Á a a a!
Tướng quân á!
Không ngờ có thể đóng phim với tướng quân khi còn sống!