"Cô, cô là ai? "
Ôn Noãn đờ đẫn nhìn Trình Tranh, cô lặp lại lời hỏi của hắn một cách máy móc.
"Tôi... Tôi là ai? "
"Aaaa. "
Ôn Noãn lần nữa ôm lấy đầu mình, cô vô lực nhã xuống giường, cả người lăn lộn liên hồi vì đau đớn.
Đau quá, tựa như có thứ gì đó trong đầu đang ra sức cắn rách da đầu cô, ngón tay cô luồn qua từng sợi tóc bấu vào đầu mình, liên tục bấm xuống.
"Đừng... "
Dầu óc Ôn Noãn bị kéo căng như muốn tách ra làm đôi, từng âm thanh kì lạ lần lượt vang lên rồi réo gọi liên hồi. Ôn Noãn như lạc vào một nơi tăm tối nhất của tâm hồn, khi mà cô đang đứng giữa lằn ranh của thiện - ác. Từng hình ảnh trong quá khứ dần dần hiện lên. Một cánh tay dài ngoằn quấn lấy tay cô, chúng nói với cô bằng âm thanh ghê rợn.
"Giết... Giết hắn đi... Hắn đâu có yêu thương cô, hắn đã lừa gạt cô, hãm hại cô...cô còn lưu luyến gì một con người ác độc như thế. Nghe lời tôi, dùng bàn tay này của mình, một phát bóp chết hắn..Mau mau, tiến về phía trước, hắn ở đó, đến và giết hắn đi..."
Ánh mắt Ôn Noãn đỏ ngầu như nhuộm máu. Cô bật người ngồi dậy như một con robot, cánh tay đưa thẳng ra phía trước, chân bước từng bước cứng ngắc về phía Trình Tranh.
"Đừng... Không được, cô đừng qua đây. "
Trình Tranh kinh hãi thét lên, hắn dùng chút sức lực cuối của mình lùi nhanh về phía sau. Từng vụn kính rơi vỡ găm toàn bộ vào đùi hắn, ống quần của Trình Tranh cũng đã rách nát, cả người hắn giờ đây dính toàn máu tươi nhớp nháp nhưng hắn ta chỉ còn cách cố nghiến răng chịu đau, khoảng cách giữa Trình Tranh và Ôn Noãn chỉ còn hai bước chân, lưng của hắn cũng vừa đụng tường. Trán Trình Tranh đổ mồ hôi lạnh, cơ thể hắn run liên hồi, hắn...hắn sắp không xong rồi!
Ôn Noãn ngồi xuống, bàn tay hướng về phía cổ Trình Tranh mà bóp lấy. Nhưng chỉ một giây sau, một giọng nói vô cùng ấm áp không biết từ đâu chui vào tai cô, thanh âm ấy nhẹ nhàng như lông vũ, khẽ lướt qua trái tim đang rỉ máu của cô như đang xoa dịu.
"Ôn Noãn, bĩnh tĩnh lại. "
Tay còn lại của cô bắt lấy bàn tay đang bóp cổ Trình Tranh mà kéo về, đầu óc cô trở nên choáng váng quay cuồng, trước mắt Ôn Noãn mờ dần, hình ảnh cuối cùng trước khi cô khép chặt mắt mình là một thân ảnh màu đen đang đứng cạnh cô, dưới góc nhìn của Ôn Noãn, cô chỉ kịp nhìn thấy bờ môi người ấy đang mấp máy gì đó.
"Anh... là ai? "
Cô chỉ kịp bỏ lại một câu rồi vô thức thiếp đi. Thi Vực nhìn khuôn mặt xanh xao của cô, môi hơi mím lại. Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, ánh mắt đảo qua khoé môi bị cắn rách của cô, hơi đau lòng nói.
"Ôn Noãn, thật ra tên của tôi cũng không khó nhớ như vậy đâu. "
Nhưng... Em đã quên.
Bất kể là lúc trước hay bây giờ... Em vẫn luôn quên.
còn.