Hân cố tình đánh trống lảng khỏi câu truyện của mình và tập trung vào mớ rau của mình. Nhi biết ý định của nó nhưng cố tình không để ý gì.
Nhi dọn cơm canh ra, hết sức nóng hổi. Mùi thịt kho thơm phức khiến hai thằng bạn chí cốt cảu nhau đang ngồi ngoài phòng khách phải vác cái thân vào bếp mà Nhi không cần phải gọi. Hân nói móc Khanh:
-Haiz, người gì mà ham ăn vậy ta!
-Em cũng vậy mà còn nói anh sao
-Xí, kệ em
-Mà cũng phải thôi, tham ăn như nhau thì mới sống được với nhau chứ.
-...-Hân đỏ mặt
-Người ta nói giống nhau quá sẽ dễ chán nhau đóa^^.- Thế Anh không kiềm được mà chõ cái mồm vào.
-Hừ, thằng bạn thúi.
-Ha Ha...-Cả bọn cùng cười vang vì câu nói này của Thế Anh.
Nhưng chợt Nhi bỗng giật mình. Có phải thật sự là như thế không? Nếu như thế, Thế Anh và cô có rất nhiều điểm chung rồi. Chẳng nhẽ như thế Thế Anh sẽ nhanh chán cô sao... Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy buồn buồn.
Nhưng cô cũng không để tâm. Đến đâu thì đến. Và rồi họ bắt đầu ăn cơm.Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ.
" Tinh..toong..." Tiếng chuông nhà vang lên một cách dồn dập. Quái, giờ này tối vậy rồi mà ai đến nhỉ? Nhi chạy ra mở cửa. Người đứng trước mặt cô thực sự quá xinh luôn nha. Làn da trắng bóc, mắt nâu to tròn, mái tóc vàng dài mượt mà, đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn khác hẳn với bàn tay của cô, vừa thô, vừa nhiều nốt chai sạm.
- Chào cô, cô đến tìm ai ở đây nhỉ?- Nhi nở nụ cười tươi chào cô gái trước mặt. Cô gái thấy Nhi chào cũng nhiệt tình đáp lại Nhi.
-A, chào chị. Anh Thế Anh ở đây đúng không chị?
-Ừ, phải...
-Lan
Cô chưa nói hết câu thì tiếng nói cảu anh vọng tới.
-Anh Thế Anh.
-Em về bao giờ thế? Anh lạnh lùng hỏi
-Anh vẫn lạnh lùng thế nhỉ? Em về chiều nay.
Thấy khuôn mặt lơ ngơ con nai tơ của Nhi, anh giải thích:
-Đây là Lan, em họ anh.
-Thì ra là em họ của Thế Anh. Chào em, em xinh thật đấy! Chị là Nhi. Gọi là Nhi được rồi.
-Chào chị.
-Lan lễ phép, người này sẽ là chị dâu của em đấy.
Nghe đến đây, khuôn mặt của Lan bỗng hơi trầm xuống nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
-Anh, sao nói thế. Người ta chưa quyết định mà.-Cô lập tức phản bác lại anh.
-Sớm muộn gì thì em cũng về với anh thôi! Đến đây, anh cười nhìn Nhi.
Lan ngây người. Trước đây, Thế Anh chưa bao giờ cười với cô. Cùng lắm là chỉ nhếch mép chứ không hơn. Vậy mà anh giờ lại cười tươi thế kia.
-Hứ, thôi Lan, em ăn gì chưa?
-dạ thôi, em ăn rồi. Nhưng...
-Sao thế?
-Dạ em vẫn chưa tìm được khách sạn ưng ý...
-Thôi, về đây ở với anh chị đi. Dù sao nhà vẫn còn nhiều phòng.
Anh chợt cau mày.
-Nha, Phong...-Cô lại giở trò nũng nịu với anh.
-Haiz, kệ em, muốn làm gì thì làm.
-Được rồi, em lên đây, chị đưa em lên phòng
Sau khi đưa Lan lên phòng của mình, Nhi dặn Lan cần gì cứ nói, không cần ngại. Rồi cô trở về phòng. Lúc đó, Thế Anh cũng nhìn thấy và trở về phòng với Nhi. Lan thấy cảnh này không khỏi bất ngờ. Nhi với Thế Anh ở cùng phòng. Nhưng cô đóng của lại, mặt lóe lêm một tia sáng...
Sáng hôm sau, khi Lan ngủ dậy thì mặt trời cũng lên khá cao. Giờ cũng trưa rồi, cũng chẳng sớm sủa gì. Mùi thơm nức từ trong bếp. Lan bước vào, càng ngạc nhiên hơn khi Thế Anh ngồi ở bàn ăn làm việc. Còn Nhi thì đang nấu ăn.
Cô không ngờ Thế Anh lại ở nhà. Anh ấy nổi tiếng là người tham cô, tiếc việc. Vậy mà giờ không thèm đến công ty mà ngồi ở nhà.
Lan thấy cặp sách của Nhi quăng ở ghế. Chắc vừa đi học về thôi.
-Dậy rồi hả Lan, đói không em. Em ngồi đó chờ chút chị nấu xong ngay rồi đây.
Lan kéo ghế ngồi xuống đói diện với Thế Anh. Mong anh rời mắt khỏi mắt hình máy tính ngẩng lên nhìn cô một cái.
Không ngờ, anh ngẩng lên thật, nhưng không nhìn cô mà nhìn người phụ nữ trong bếp kia, rồi khi cô ấy quay lại lại hí hoáy giả vờ làm việc. Như thể cô không hề tồn tại trong căn phòng.
-Xong rồi đây. Thế Anh, ăn cơm thôi, đừng làm việc nữa.
Anh và Lan nhìn mâm cơm mà cô dọn ra. Thơm phức mà không kiềm chế lòng nhảy vào ăn luôn.
-Thế Anh, sáng nay thật xin lỗi anh nha. Em vội quá mà không làm cơm cho anh được. Hại anh phải về dưới trời nắng vậy. Tha lỗi cho em nha.
-Không sao, lần sau anh về nhà ăn cơm cũng được. Hôm nào bất quá thì anh sẽ bảo em làm cơm hộp.
Ok, vậy cũng được mà. Anh cũng có thời giam ngắm cô nhiều hơn nữa, quá tốt rồi.
Lan ngồi ăn nghe hai người họ nói chuyện với nhau. Không ngờ anh ấy lại chạy về nhà chỉ để ăn cơm cô ấy nấu.
-Lan, sao em im lặng vậy? Hay là do cơm không hợp khẩu vị của em?
-Không phải vậy, cơm ngon lắm.
Bữa cơm ấy, hầu như chỉ có Nhi và Thế Anh nói chuyện với nhau. Còn Lan thỉnh thoảng thì ậm ừ mấy câu cho có.