"Hừ, sao con ả này mãi chưa tỉnh? Có phải các người lại cho thuốc mê quá tay hả"- Một giọng nói vang lên trong khu nhà hoang tĩnh mịch.
" Này cô em, sao gắt gỏng thế, con bé này rồi không sớm thì muộn cũng sẽ tỉnh thôi mà, làm gì phải vội vàng"-Giọng nói khác có vẻ trầm hơn, trong đó có đôi chút trêu đùa.
" Hừ"
Trên chính là đoạn hội thoại mà bọn bắt cóc đã nói. Cũng ở đây, cô bị trói chặt. Khi tỉnh lại, cô chỉ thấy một màu đen chứ không còn màu khác. Bọn chúng đã bịt mắt cô lại.
Mà thật ra thì cô cũng đã tỉnh lại từ lâu. Chẳng qua chỉ là giả vờ ngủ thôi.
Không biết bọn chúng bắt cô làm gì nhỉ. Cô không có sắc, nhà cũng thuộc dạng đủ ăn đủ sống. Mà vả lại, cô cũng sống chân thật, không đắc tội với ai. Thế bọn chúng bắt cô vì mục đích khác.
Thôi, kệ nó, mình cứ giả vờ đi, được đến đâu hay đến đó.
"Hừ, con nhỏ này, mãi không chịu tỉnh. Đem xô nước lại đây"
Ào...
Một đợt nước xối xả dội từ đỉnh đầu xuống khiến cô ướt nhẹp. Vậy là không thể giả vờ rồi, thôi kệ đi.
Cô ho mấy tiếng.
" Con nhỏ này cuối cùng cũng tỉnh"
-Các người là ai? Đây là đâu vậy hả?
" Ta là ai ư, không cho ngươi biết đó. Đây là đâu hả, không cần ngươi quan tâm"
-Vậy các người bắt tôi làm gì? Mau thả tôi ra!
" Bắt ngươi? Ta chỉ cảm thấy chướng mắt nên bắt ngươi thôi. Thả ngươi ra, đâu dễ thế.Ta... còn chưa chơi nữa cơ mà. Ha...ha..."
-Hừ, các người thật đúng là bỉ ổi. Bắt cóc người khác. Đén lúc ngươi sẽ phải trả giá.
" Được, ta sẽ xem cái giá ta sẽ phải trả như thế nào? Còn bây giờ thì ta sẽ chơi ngươi cho đã!"
Vút...Chát...
Tiếng roi da quất vào da thịt Nhi khiến cô đau rát. Một tiếng...Hai tiếng... Ba tiếng... Những tiếng roi da liên tục vang lên rồi đánh vào da thịt cô khiến người cô đầy vết thương rỉ máu.
Ha... Ha...
Tiếng roi đánh mạnh vào da thịt với tiếng cười độc địa vang lên.
Cô cảm thấy thật đau rát. Càng ngày, những cái roi vung lên càng mạnh hơn mà nó thì không hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Còn cô, thì chẳng làm được gì, chỉ biết cắn môi chịu đựng.
Bỗng... Tiếng roi đã dừng lại. Nhưng cô không hề cảm thấy khá hơn mà lại cảm thấy thật xót ở chỗ những vết thương đang rỉ máu.
-Á...Á...
Cô hét lên trong đau đớn.
" Sao, thấy sao hả?
Haiz, ngươi cảm thấy sao khi ta chà muối vào người của ngươi hả.
Ah, ta cảm thấy thật tuyệt khi thấy ngươi như vậy.
Còn giờ thì ta phải đi. Chắc là sắp có ngươi đến cứu ngươi đó.
Còn ngươi, cứ từ từ mà hưởng thụ"
Rồi tiếng giày cao gót vang lên và ngày một nhỏ dần. Hừ, thật độc ác, rồi có ngày cô ta sẽ gặp quả báo.
" Cô ta giờ giải quyết sao"
" Trông cô ta cũng xinh đẹp đó. Hay là..."
Rồi tiếng bước chân ngày một gần.
" Cô em, vui chơi với anh một chút thì anh sẽ lương tay với cô em"
" Ha...ha... Đúng vậy, ngoan ngoãn một chút"
- Không, các người tránh xa ta ra.
" He...he... con mèo hoang, ngoan ngoãn đi"
-Tránh ra không thì các người sẽ phải chịu hậu quả rất lớn đó.
" Vậy sao"
-Đừng động vào người tôi.
Roạt...
Chiếc áo vét đồng phục ở ngoài đã bị một tên xé rách.
Roạt...
Chiếc áo sơ mi cũng vậy
" Wao, thân hình cô em cũng đẹp thật đó, hehe"
-Đừng làm vậy... tôi xin các người mà... làm ơn... hức hức. Thế Anh cứu em. Thế Anh...
Cô lúc này chỉ biết khóc trong tuyệt vọng. Không biết Thế Anh đâu rồi." Thế Anh mau cứu em" Cô chỉ biết nghĩ như vậy.
Rầm...
Cánh cửa nhà kho bật mở. Đứng đó là một người đàn ông cao lớn. Phải đó chính là anh.
" Ngươi là ai, cút khỏi đây"
Anh không trả lời, mắt lập tức nhìn cô gái bé nhỏ kia.
Quần áo cô đã bị rách, vứt vung vãi trên sàn nhà. Người cô thì đầy vết thương đang rỉ máu. Bọn khốn nạn, dám hành hạ cô ấy đến như thế này. Còn định giở trò đồi bại với cô ấy. Hừ, nghĩ đến đây, anh lại sôi máu.
-Các người làm gì cô ấy hả?
" Ta làm gì kệ ta"
-Hừ, người đâu, mau vào đây đánh chết hắn cho ta.
Nói rồi, những người ở phía sau anh xông lên đánh nhau với bọn bắt cóc cô.
Còn anh, chạy đến bên cô đang nằm không chút sức lực ở dưới sàn. Người chỉ mặc mỗi nội y.
Anh ôm cô vào lòng. Cởi áo vest khoác lên người cô.
-Thế Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi
-Ừ anh đến rồi, xin lỗi để em phải chờ.
Nghe đến đây, cô ngất lịm. Anh đã ở đây rồi, tốt quá. Vậy không phải lo rồi.
Anh bế cô lên, ôm cô vào lòng và đi ra khỏi nhà kho, trước khi đi, anh không quên buông một câu.
-Đưa hai người vừa này định sàm sỡ cô ấy nhốt vào ngục ở bang, tôi muốn tự giải quyết. Còn những người khác, giết luôn cũng được.
-Vâng.
Anh đưa cô ra khỏi nhà kho. Nhưng không đưa về biệt thự mà đến An Viên.
" Alo Thế Anh, giờ này cậu gọi có việc gì không"
-Tôi đang đến nhà cậu, chuẩn bị dụng cụ y tế đi
" Cậu bị thương sao?"
-Không phải tôi, nhưng người này như sinh mạng của tôi, người đó bị thương, tôi cũng rất đau.
" Thôi được rồi, đến đây đi"
Người nói chuyện điện thoại với anh chính là An. Người bạn thân của anh và Khanh. Là bác sĩ vừa từ Mĩ về hôm qua.
-Hừ, vết thương khá nặng đấy
-Đừng nhiều lời, xử lí vết thương cho cô ấy đi.
-Hừ, được.
Thật ra lúc nãy An rất tò mò. Người quan trọng như sinh mạng đối với Thế Anh là ai? Anh mói có sang Mĩ năm mà Thế Anh lại thay đổi như thế nhỉ.
Nhưng lúc này, anh đã có câu trả lời. Thì ra, thằng bạn chí cốt của anh cũng rơi vào lưới tình rồi.
An băng bó cho Nhi, Thế Anh đứng bên cạnh xem. Nhìn những vết thương trên người Nhi khiến anh cảm thấy rất tức giận. Anh biết hai người kia không phải người gây ra vết thương này. Anh nhất định sẽ bắt bằng được và bắt người đó phải trả giá đắt. Nhưng cũng không thể tha thứ cho hai người đàn ông kia. Dám bạo gan định giở trò với bảo bối của anh, anh sẽ không tha đâu.
An băng bó xong, nhìn khuôn mặt đang ngùn ngụt lửa giận của anh mà không khỏi giật mình cảm thương cho số phận người đã cả gan chọc giần bạo chúa phương này. Nghĩ đến đây, An bỗng lắc đầu, thôi kệ đi vậy.