Tôi chạy nhanh từ trong phòng vệ sinh ra, vui vẻ nhấc điện thoại, lại nghe thấy giọng nói mà mình chẳng ngờ tới.
"Em gái, là anh họ đây."
"Sao lại là anh gọi điện, đúng là chuyện lạ nha."
"Các em có tốt không?" Anh họ hỏi.
"Tất cả đều tốt, bọn em ăn cơm ở nhà, Văn Thông đã nói xong với ba mẹ rồi, ngày mai bọn em sẽ đi đăng kí kết hôn, anh ấy vừa đi khỏi, em còn tưởng là anh ấy gọi điện cơ." Tôi vui vẻ kể mọi chuyện tối nay cho anh họ nghe.
"Em gái, có một chuyện anh cứ phân vân không biết có nên nói với em không. Hôm nay sau khi các em đi, nó vẫn làm anh trăn trở đến tận bây giờ."
"Chuyện gì vậy?" Nghe anh họ nói thế, không hiểu sao tim tôi lại trùng xuống.
"Thật sự không biết có nên nói với em không." Anh vẫn còn đang do dự.
"Trời ạ, anh mau nói đi, làm em sốt cả ruột." Tôi bắt đầu không kiên nhẫn.
"Được rồi, để anh nói cho em biết, anh nghĩ dù sao thì sớm muộn gì em cũng biết chuyện này."
"Mau nói đi."
"Em trách anh hai lần gặp Văn Thông lần nào cũng kỳ quái, đó là vì cậu ta dáng dấp rất giống cậu thanh niên tóc dài đã cứu em lúc chúng ta bị tai nạn máy bay vào năm về trước, do cậu ta lớn lên rất đẹp trai, để lại ấn tượng khá sâu với chúng ta, có thể là em đi chơi thoải mái, không để ý mọi việc xung quanh. Với lại em chơi mệt quá, lên máy bay liền ngủ luôn."
"Có lẻ là lớn lên nên hơi giống nhau thôi? Chuyện đã lâu lắm rồi." Tôi nhỏ giọt hỏi nhưng bây giờ cảm thấy cả người như đang dẫm lên mây bay trên đỉnh núi, vì ban đầu sợ hãi nên chân không dám nhúc nhích.
"Mới đầu anh cũng nghĩ thế, nhưng khi ở Trường Thành, lúc em bị trượt chân rồi bọn anh nâng em lên, anh phát hiện trên tay Văn Thông cũng có nốt ruồi đúng chỗ giống như cậu thanh niên tóc dài. Khuôn mặt giống nhau, có thể sai, nhưng trên tay cậu ta còn có nốt ruồi giống thế, khi đó anh đã cực kỳ chắc chắn Văn Thông chính là cậu thanh niên tóc dài."
Trong đầu tôi nhanh chóng nhớ lại tất cả đặc điểm của Văn Thông, đúng rồi, trên tay trái của anh có một nốt ruồi, nhớ lại ngày hôm đó, lúc hai người đang nằm trên ghế salon của anh, anh thổ lộ tình cảm của mình với tôi, tôi thì nghịch tay trái anh, vì khi ở trên máy bay tôi cầm chặt tay anh, trên mu bàn tay có một nốt ruồi rất đậm, nốt ruồi này vốn không nhỏ, thêm tay anh trắng nõn nên càng rõ ràng.
"Em gái, em còn nghe anh nói không?” Vì anh họ không nghe thấy tôi nói lại cái gì.
"Em vẫn nghe, sao lúc ở Bắc Kinh anh không nói với em?" Tôi nói khẽ.
"Khi đó anh chỉ chắc chắn %, nhưng sau khi hai em đi rồi, anh trò chuyện với Alan về Văn Thông, nhờ anh ta mà biết được lúc hai anh em mình bị tai nạn trên không, Văn Thông cũng đi tham dự hôn lễ của anh họ cậu ta cùng ba mẹ, bị tai nạn ngoài ý muốn ở đâu đó, Văn Thông mất ba mẹ giống anh." Trong giọng nói của anh họ có cảm giác cực kỳ đau lòng.
"..."
Miệng tôi mở ra vài lần, nhưng không phát ra tiếng, cổ họng tôi như bị lèn thật chặt bằng một miếng gỗ, không thể thở.
"Em gái, em không sao chứ, xem ra anh thật sự không nên nói cho em biết." Anh họ ở bên kia điện thoại nóng lòng gọi.
"Em không sao." Giọng tôi run run. Tay cầm điện thoại cũng không ngừng run rẩy, ngay cả điện thoại cũng sắp không cầm nổi.
"Anh thật là, nói em biết chuyện này để làm gì, em gái, những cái đó đều là chuyện rất lâu trước kia rồi, cứ để cho nó qua đi."
"..."
"Hơn nữa, anh nghĩ Văn Thông cũng biết chuyện này, anh có thể nhìn thấy, cậu ta rất yêu em, em gái, hãy chung sống hạnh phúc cùng cậu ta đi."
"Em biết tình yêu của anh ấy..." Tại sao không nghĩ ra được cái gì để nói?
"Biết vậy thì tốt, anh nên nghe lời Tiểu Lâm, không nên nói những chuyện này với em, tất cả đều do anh không nhịn được."
"Không, anh rất đúng khi nói cho em biết, đầu óc em đang loạn, em cúp máy trước, anh họ, hẹn gặp lại."
"Ừm, em gái, em nhất định phải khoẻ mạnh, anh sẽ tranh thủ thời gian về tham dự hôn lễ của các em."
Dù trong phòng tôi sáng rực, nhưng không biết tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy như đang ở trong một hang động tối đen, không thể định hướng được mà hoàng hốt lo sợ, chẳng biết lúc nào tôi đã trượt từ trên giường xuống dưới đất, thẫn thờ dựa lưng vào giường, trong đầu như có một đống bột nhão đặc sệt bết lại với nhau, ý thức không rõ ràng, khiến tôi cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Không biết qua bao lâu, tôi giơ tay sờ lên má, khô ráo, không có lấy một giọt nước mắt, tôi một người làm từ nước hôm nay lại khô cạn. Bỗng nhiên, tôi bật dậy, không được, chuyện như vậy tôi phải tự mình chứng thực, không thể nghe theo anh họ, vừa đi ra ngoài, chưa được vài bước, vì tôi không nghĩ ra nên dùng lí do gì để hỏi Văn Thông, nên lại quay về ngồi xuống cạnh bàn, Lương Văn Trí, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên cái tên này, nhìn đồng hồ, bây giờ là rưỡi tối, ở New York là rưỡi trưa, liền cầm điện thoại nhấn số của anh Văn Trí.
Gọi một lúc lâu mà không có ai trả lời, đúng là khi sốt ruột càng không được như ý.
Thật là vội muốn chết, tôi mở máy tính ra, chỉ có thể gửi email cho anh ấy thôi, nhưng viết thế nào bây giờ? Tôi ngồi ngây người trước máy tính.
"Anh Văn Trí thân ái.
Em nghĩ chắc anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được email của em, có lẽ Văn Thông đã nói với anh rồi, thứ sáu này chúng em sẽ đi đăng kí kết hôn, em cũng sắp thành vợ của Văn Thông, nhưng từ trước đến nay em vẫn thắc mắc, lại không dám hỏi Văn Thông, bởi vì em sợ chạm phải nỗi đau của mình.
Lâu nay em chưa bao giờ hỏi Văn Thông, vì sao chân anh ấy lại bị thương, em chỉ biết qua Rosa và Alan, là anh ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, mong anh có thể nói cho em biết nguyên nhân anh ấy bị thương, giúp em càng hiểu và yêu anh ấy hơn.
Ngoài ra, anh có thể cho em xem tấm ảnh chụp Văn Thông thời còn trẻ không? Vì em luôn nuối tiếc khi không được thấy dáng vẻ lúc học đại học của anh ấy, mong anh có thể thoả mãn yêu cầu của em trước đêm trở thành vợ của Văn Thông. Cảm ơn. Văn Ý."
Gửi thư xong, tim tôi cũng bắt đầu treo trên mây, trôi nổi không yên.
Cứ chờ đợi trong đêm tối như vậy đúng là một loại hành hạ với tôi, loại đau đớn này cứ như gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, làm cho tôi cảm thấy cả người đều đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Tôi nín thở khi nhìn icon hộp thư nhấp nháy.
Ngũ tạng: tâm, can, tỳ, phế, thận.
Lục phủ: đởm, vỵ, tiểu trường, đại trường, bàng quang, tam tiêu.
Nằm gục xuống bàn mà nhớ lại, cảm thấy trái tim của mình càng trở thêm nặng nề, tôi bắt đầu hiểu lí do tại sao lúc Văn Thông nhìn thấy anh họ, anh bỗng không yên lòng, gấp gáp muốn kết hôn với tôi, điều này cho thấy anh đã biết tôi là ai, nhưng anh lại vội vàng muốn kết hôn với tôi chứng tỏ anh thật sự yêu tôi, không muốn tôi bị tổn thương.
Tôi nên làm gì bây giờ? Không tìm được phương hướng nên đi.
Tiếng ‘tút tút’ kéo tôi từ trong suy nghĩ mênh mông mờ mịt trở lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy ánh mắt trời rọi qua cửa sổ, tôi đã nằm trên bàn được một đêm.
Tiếng ‘tút tút’ nhắc nhở tôi có thư đến, tay cầm chuột của tôi thế nào cũng không dám mở nó ra. Tôi có thể cảm thấy mạch máu trên cổ mình đang đập thình thịch.
Cứ lưỡng lự như vậy tầm mười phút, tôi lấy hết dũng khí mở hộp thư ra.
Đúng là anh Văn Trí gửi một lá thư.
Văn Ý thân ái,
Thật ngại, lúc em gọi điện, anh đang họp, không nghe được, sau đó thấy đã quá muộn, sợ làm phiền em đang nghỉ ngơi nên không gọi lại.
Văn Thông đã nói chuyện của các em cho anh, bây giờ em ấy thực sự rất hạnh phúc, vì vậy, thân là anh trai anh muốn cảm ơn em rất nhiều, là em đã thay đổi Văn Thông, làm em ấy thực sự hạnh phúc.
Về phần chuyện em hỏi, lúc Văn Thông bị thương là tầm chín năm trước, khi đang cùng ba mẹ đi tham dự hôn lễ của anh họ thì bị tai nạn trên không, cột sống bị thương nặng. Lúc đó em ấy rất đau khổ, bao năm trôi qua, em ấy phải trải qua nhiều gian khổ mới có thể hồi phục được đến trạng thái như bây giờ.
Gửi cho em tấm ảnh của Văn Thông, cho em xem, không giống bây giờ chút nào.
Vì thời gian gấp gáp, anh không kịp về, đành chúc các em tân hôn vui vẻ.
Anh trai yêu quý của các em.
Văn Trí.
Đọc xong thư của Văn Trí tim tôi rơi thẳng từ trên mây xuống đất, nhưng tôi còn chút hi vọng, là tấm ảnh Văn Trí gửi nhưng tôi chưa mở ra.
Từng tấm ảnh hiện lên trên màn hình máy tính của tôi.
Một bé trai xinh xắn như búp bê, một thiếu niên cực cool, cuối cùng là một cậu thanh niên tóc dài vẻ mặt ngượng ngùng hiện lên trước mắt tôi, trông người này sao quen đến thế, đặc biệt anh ta còn mặc một chiếc áo sơ mi đỏ sẫm, không phải giống áo cậu thanh niên năm đó ngồi cạnh tôi sao.
Dòng lệ đã khô cạn như nước lũ trào ra, ào ào như thuỷ triều dâng, khiến tôi không nhìn rõ phía trước, nước mắt này cũng hoàn toàn phá vỡ tấm bảo vệ của tôi, bao phủ thế giới của tôi.