Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

chương 5: hồi ức vĩnh cửu 05

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Túc Nguyệt | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Trong khoảng thời gian ở nhà nghỉ ngơi không có gì làm, Hình Tín Hàm sẽ trêu chọc con vẹt mà Tô Nam đưa, dạy nó nói chuyện.

Phẫu thuật xong, tình trạng hồi phục của Hình Tín Hàm rất tốt, cũng không có gì đáng ngại, nhưng Tô Nam vẫn dặn cô thời gian tới phải ăn uống thanh đạm một chút, không nên làm việc quá sức, bởi vì muốn cơ thể bình phục hoàn toàn như trước khi bị bệnh cũng cần một chút thời gian.

Những lúc rảnh rỗi, cô thường đến phòng tập thể thao chạy bộ, bây giờ cả ngày chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, Hình Tín Hàm cảm thấy người mình sắp mốc meo rồi. Cô không nhịn được nhắn WeChat hỏi Tô Nam: 【Bác sĩ Tô, bao lâu nữa tôi mới có thể đến phòng tập thể thao?】

Hình như Tô Nam đang bận nên không trả lời lại tin nhắn của Hình Tín Hàm ngay.

Hình Tín Hàm nhìn lịch trình Kỳ Kỳ sắp xếp cho mình, cô xoay người kịch bản lên xem thoại, cũng quên mất chuyện này.

Mãi đến khi Tô Nam khám cho bệnh nhân xong, nhân lúc ăn cơm trưa lấy điện thoại ra xem mới thấy tin nhắn của Hình Tín Hàm.

Tô Nam: 【Sau khi phẫu thuật một tháng là có thể đi rồi.】

Một lát sau Hình Tín Hàm trả lời: 【Vậy thì tốt quá, tôi sẽ nghiêm túc làm theo lời dặn của bác sĩ:D】

Nhìn tin nhắn, khóe môi Tô Nam không tự chủ mà cong lên thành một nụ cười. Lâm Sơ Thanh đối diện anh đang dùng cơm trưa, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại cười ngây ngô, hỏi: “Cậu đừng biểu hiện rõ ràng như vậy có được không hả?”

Tô Nam lập tức che giấu ý cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Mình biểu hiện gì cơ?”

Lâm Sơ Thanh nói: “Biểu hiện của người có tình yêu.”

Tô Nam: “…”

Sau ba tuần làm phẫu thuật, Hình Tín Hàm tham gia buổi họp báo của đoàn phim 《Hồi ức vĩnh cửu》. Lúc đứng ở phía sau sân khấu, cô gặp Diệp Trường Xuyên. Dạo gần đây Diệp Trường Xuyên vẫn luôn đi công tác xa, hôm nay họp báo, anh ấy cố tình quay về, thấy Hình Tín Hàm, anh ấy mỉm cười chào hỏi cô, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, anh hỏi nhỏ: “Nghe nói cô phải làm phẫu thuật hả?”

Ở hậu đài vô tình gặp được Diệp Trường Xuyên, dạo gần đây Diệp Trường Xuyên vẫn luôn đến nơi khác công tác. Hôm nay cuộc họp báo này thân là diễn viên chính nên anh ta cũng gấp gáp trở về, nhìn thấy Hình Tín Hàm liền hướng cô chào hỏi, sau đó khi sân khấu không có ai chú ý đến, anh ta thấp giọng hỏi: “Nghe nói cô mới phẫu thuật?”

Hình Tín Hàm ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt không có vẻ gì là bất ngờ, Diệp Trường Xuyên cười: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Hình Tín Hàm cười, gật đầu đáp: “Ừm.”

Sau buổi họp báo là bữa tiệc đóng máy, Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên là hai diễn viên chính, đều có mặt.

Đêm nay Tô Nam không phải trực, khó khăn lắm mới có được một ngày tan làm sớm nên anh hẹn bạn bè cùng nhau đi ăn cơm, địa điểm là nhà hàng Hình Tín Hàm đang tham dự buổi tiệc, thậm chí số tầng cũng giống nhau.

Lúc mọi người mời rượu, Hình Tín Hàm nói thẳng gần đây sức khỏe của cô không tốt, không thể uống rượu được cho nên lấy trà thay rượu, mời đạo diễn và mọi người.

Một lát sau, Hình Tín Hàm ra khỏi phòng riêng đi tới nhà về sinh, kết quả lại gặp được Tô Nam. Đã vài tuần hai người không gặp mặt rồi, lần gặp mặt bất ngờ này đúng thật là khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.

Hình Tín Hàm cười, nhẹ giọng gọi anh một tiếng: “Bác sĩ Tô.”

Tô Nam thấy cô sắc mặt cũng không tệ lắm, nói: “Đã đỡ hơn chưa?”

Hình Tín Hàm gật gật đầu, “Ừm, rất tốt.”

Vất vả lắm mới gặp được cô, Tô Nam không muốn cứ rời đi như vậy, nhưng nếu nán lại thì cũng không biết nên nói thêm gì. Sau khi rửa tay xong, anh định giả vờ thuận miệng hỏi con vẹt kia thế nào rồi thì Diệp Trường Xuyên bống xuất hiện ở bồn rửa tay bên cạnh.

Diệp Trường Xuyên không ngờ Hình Tín Hàm lại đứng đây nói chuyện với một người đàn ông nên hơi sửng sốt, còn Hình Tín Hàm lại bình tĩnh nói với anh ấy: “Đây là vị bác sĩ chính điều trị cho tôi, Tô Nam.”

Sau đó lại giới thiệu với Tô Nam: “Đây là bạn diễn của tôi trong dự án lần này, Diệp Trường Xuyên.”

Tô Nam nhẹ nhàng gật đầu với Diệp Trường Xuyên xem như chào hỏi, sau đó nói: “Bạn tôi vẫn đang đợi, tôi đi trước nhé.”

Chờ Tô Nam đi rồi, Diệp Trường Xuyên mới lấy một món đồ trong túi ra đưa cho Hình Tín Hàm.

Hình Tín Hàm: “…”

Cô bật cười, bất đắc dĩ nhìn anh ấy, Diệp Trường Xuyên nói nhỏ gì đó với cô. Hình Tín Hàm cũng bật cười trêu lại, vừa nói vừa đem món đồ đó để vào túi xách.

Hai người đi ra ngoài, một trước một sau quay về phòng riêng, Diệp Trường Xuyên bước chậm lại chờ Hình Tín Hàm, không biết anh ấy nói gì với cô, khiến cô cười không ngừng.

Đêm hôm đó, từ khóa # Hình Tín Hàm Diệp Trường Xuyên # nhanh chóng đứng nhất hot search, mở ra xem thử thì thấy bức ảnh hai người cùng nhau đi ra vào nhà vệ sinh, còn có hình ảnh hai người cười nói trong bữa tiệc.

Cư dân mạng xôn xao: Hai người họ phim giả tình thật ư?

Khó có được thời gian nghỉ ngơi, nên gần đây ngày nào Hình Tín Hàm cũng đi ngủ sớm, đến tận sáng hôm sau cô mới biết đến hot search đó.

Nhưng lúc ấy Tô Nam đã nhìn thấy hot search đó rồi.

Anh nằm trên giường, tay cầm di động, màn hình hiện giao diện nói chuyện với Hình Tín Hàm.

Anh ấn bàn phím, gõ mấy dòng, cuối cùng lại xóa hết đi, không gửi gì cả.

Tô Nam lại mở hot search ra xem, càng xem càng thấy không vui. Anh lập tức gọi một cuộc điện thoại, hot search nhanh chóng bị gỡ xuống.

Tô Nam nhàm chán nhìn giao diện trò chuyện, gõ vào khung chat hai chữ:【Hàm Hàm.】

Gõ xong, anh nhìn chằm chằm mấy giây, lại xóa.

Lúc anh rầu rĩ không vui gõ tiếp, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình không ngừng lóe sáng. Tô Nam nhíu mày, không để ý, trực tiếp nhận điện thoại, là bệnh viện gọi tới, kêu anh nhanh chóng trở lại bệnh viện, có tai giao thông nghiêm trọng, bệnh viện đang có mấy bệnh nhân cần cấp cứu gấp.

Nghe điện thoại xong, Tô Nam vội vàng mặc quần áo cầm chìa khóa xe đi đến bệnh viện. Ở bệnh viện bận rộn không ngừng, mãi đến khi trời rạng sáng, anh mới có thời gian rảnh nghỉ ngơi.

Sáu giờ sáng hôm sau, Hình Tín Hàm tỉnh dậy, cô rửa mặt thay quần áo, ở nhà hoạt động một lát, tự mình xuống bếp làm bữa sáng đơn giản sau đó mới cầm vào điện thoại

Kết quả vừa mở WeChat ra thì nhìn thấy tin nhắn Tô Nam gửi cho cô.

——【Hàm Hàm.】

Mặt Hình Tín Hàm chợt nóng lên, cô nhìn chằm chằm hai chữ đang hiện trên màn hình kia, cảm thấy hơi quen thuộc lại có chút gì đó không thể diễn tả bằng lời được.

Rất nhiều người hâm mộ đều gọi cô như vậy, fans nam hay fans nữ đều thế, nhưng cô chưa từng có cảm giác này.

Thậm chí, Hình Tín Hàm còn vô thức liên tưởng đến giọng điệu của anh khi gọi cô là “Hàm Hàm”, chắc… sẽ giống như lúc ở bệnh viện anh nói với cô “Sẽ ổn thôi, đừng sợ” nhỉ.

Giọng nói dịu dàng, ấm áp, giống như gió xuân khẽ thổi ngang qua trái tim của cô, khiến cho lòng Hình Tín Hàm gợi lên những con sóng nhỏ lăn tăn vô hình.

Cô thầm cắn môi, sững sờ nhìn di động, Hạt Đậu ở bên cạnh đột nhiên há mồm kêu: “Ăn cơm! Ăn cơm!”

Hình Tín Hàm lấy lại tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Hạt Đậu, sau đó đứng dậy đi tới đó, dùng ngón tay chọc chọc cái đầu nó, nói: “Hạt Đậu, tao dạy mày thêm một câu.”

“Hàm Hàm.” Hình Tín Hàm chầm chậm dạy cho Hạt Đậu nói.

Giây tiếp theo, Hạt Đậu chợt nói một câu: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ!”

Hình Tín Hàm kinh ngạc, ngây người tại chỗ.

Một lát sau, Hình Tín Hàm mới lấy lại tinh thần, cô lại nói một lần nữa: “Hàm Hàm.”

Hạt Đậu cực kỳ hăng hái: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ! Luôn vui vẻ!”

Hình Tín Hàm đột nhiên cười thành tiếng, cô vuốt ve đầu nó, hỏi: “Đây là câu mà anh ấy dạy cho mày sao?”

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên lên, Hình Tín Hàm đi ra mở cửa, Kỳ Kỳ xách theo một túi đồ đang đứng đợi bên ngoài.

Hình Tín Hàm mở cửa cho cô nàng vào, Kỳ Kỳ để đồ lên bàn bếp, sau đó đi tới hỏi cô: “Chị Hàm, chị đã xem hot search hôm qua chưa?”

Hình Tín Hàm hoàn toàn không hiểu chuyện gì, mơ màng hỏi: “Hot search gì thế?”

Kỳ Kỳ lấy điện thoại ra đưa cho cô xem. Hình Tín Hàm nhìn tiêu đề và ảnh bị chụp tối qua của cô cùng và Diệp Trường Xuyên, sau đó chỉ biết im lặng, mấy nhà báo này có đầu óc phong phú thật đấy.

“Nhưng mà hot search bị gỡ xuống, còn gỡ rất nhanh nữa.” Kỳ Kỳ nói tiếp: “Chắc là bộ phận quan hệ công chúng làm, chị không cần lo lắng nữa đâu ạ.”

Hình Tín Hàm gật đầu, trả điện thoại cho Kỳ Kỳ, bình tĩnh nói: “Chị chưa bao giờ để ý mấy chuyện này cả.”

Kỳ Kỳ không chắc chắn lắm, hỏi: “Chị Hàm, chị với anh Xuyên…”

Hình Tín Hàm ngước mắt lên trừng cô nàng, Kỳ Kỳ vội vàng che miệng lại, nói: “Em không hỏi nữa, không hỏi nữa.”

“Em đi bỏ đồ vào tủ lạnh giúp chị!” Kỳ Kỳ làm như không có việc gì, vui vẻ nói.

Hình Tín Hàm thở dài, đứng lên đi vào phòng ngủ, cô lấy một chiếc hộp trong túi ra, sau đó đi tới chọc chọc trán Kỳ Kỳ, nói: “Ngày nào em cũng đi theo chị, chị có hay không có thể giấu được em chắc? Thế mà còn hỏi mấy chuyện ngốc nghếch này.”

“Đây! Anh ấy tặng em đó.”

Kỳ Kỳ sửng sốt, mở to hai mắt hỏi: “Ai… ai tặng em ạ?”

“Còn có thể là ai chứ? Vì muốn nhờ chị đưa tặng em mà anh ấy lôi chị lên hot search luôn đấy.” Hình Tín Hàm đưa chiếc hộp cho Kỳ Kỳ: “Anh ấy tặng quà sinh nhật cho em đó, anh ấy nói, mặc dù hơi muộn nhưng hy vọng em không để ý.”

Kỳ Kỳ vội vàng nhận lấy, vui vẻ sắp chảy nước mắt, “Không để ý, không để ý, anh Xuyên tặng quà sinh nhật cho em đã khiến em bất ngờ lắm rồi!”

“Cảm giác cuộc đời này có chết cũng không còn gì tiếc nữa!”

Hình Tín Hàm nhìn Kỳ Kỳ ôm món quà cười ngây ngốc.

Bình thường trông cô nàng nhanh nhẹn như thế không ngờ lúc này lại ngốc đến vậy.

Chờ Kỳ Kỳ đi rồi, Hình Tín Hàm mới cầm lấy di động. Cô tự hỏi một lúc lâu, không biết nên trả lời tin nhắn kia của anh như thế nào cho hợp lý, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hình Tín Hàm lựa chọn không trả lời.

Lúc Tô Nam tỉnh dậy đã gần đến giờ làm rồi. Anh mặc áo blouse trắng vào, trước khi rời khỏi phòng nghỉ, anh xem điện thoại một lát, kết quả lại giật mình.

Đêm qua anh nhắn Wechat cho cô?

Không phải anh xoá hai chữ đó rồi sao? Sao lại gửi đi rồi?

Tô Nam thấp thỏm bất an đi tới đi lui trong phòng nghỉ, suy nghĩ xem nên giải thích với cô như thế nào nhưng lại sợ càng giải thích càng loạn. Y tá bên ngoài đang gọi anh, Tô Nam dứt khoát coi như mình không biết chuyện gì, cất điện thoại ra ngoài làm việc.

Từ sau lần đó, hơn một tuần rồi Hình Tín Hàm và Tô Nam cũng không nhắn tin gì. Giao diện cuộc trò chuyện cũng dừng lại ở tin nhắn “Hàm Hàm” kia. Mãi đến tháng sáu, Hình Tín Hàm tới phòng tập thể thao, tình cờ gặp được Tô Nam không cần đi làm đến phòng tập thể thao chơi.

Sau khi chạy bộ hơn nửa tiếng, Hình Tín Hàm cầm khăn lông vừa lau mồ hồi vừa đi đến khu nghỉ.

Ra đến cửa thì gặp Tô Nam. Hình Tín Hàm nhìn thấy anh thì thoáng giật mình, Tô Nam cũng hơi mất tự nhiên mỉm cười chào cô: “Hi!”

Hình Tín Hàm cười, “Bác sĩ Tô cũng tới tập thể hình à?”

Tô Nam nhún vai, cười nói: “Đánh bida với vài người bạn.”

Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng chọn chỗ ngồi xuống, vì không muốn để bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Tô Nam giả vờ thuận miệng hỏi: “Hạt Đậu có khỏe không?”

Hình Tín Hàm nghe anh nhắc tới Hạt Đâu thì cười rộ lên, cô gật đầu, “Nó khỏe lắm.”

Sau đó lại nói: “Tôi biết anh dạy nó nói gì rồi.”

Tô Nam kinh ngạc: “Nó nói rồi à?”

Hình Tín Hàm nở nụ cười: “Nói rồi.”

“Có phải là ‘Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ’ đúng không?”

“Đúng vậy!” Tô Nam kích động trả lời, sau đó thập giọng giải thích: “WeChat tôi nhắn cho cô hôm đó…”

Anh giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi xem hot search, thấy dưới bình luận có rất nhiều người gọi cô như vậy, vốn dĩ tôi muốn hỏi có thể gọi như thế không, nhưng lúc ấy có điện thoại gấp từ bệnh viện nên đã quên mất.”

Hình Tín Hàm yên lặng nghe Tô Nam giải thích, sau đó mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm nước, tự nhiên nói: “Không sao. Đúng là có rất nhiều fans đều gọi tôi như vậy, nếu anh thích thì cũng có thể gọi như vậy.” Cô cười với anh, mi mắt cong cong, “Tôi không ngại đâu.”

Tô Nam không ngờ cô lại đồng ý hào phóng như thế, nhất thời hơi kích động, khoé miệng cũng nâng cao .

” À đúng rồi,” Hình Tín Hàm như nhớ ra gì đó, nói: “Hot search đó là mấy nhà báo viết linh tinh, anh đừng coi là thật.”

Lát sau, Tô Nam chợt nghĩ, có phải cô đang sợ anh hiểu lầm nên mới giải thích không?

Nói xong, Hình Tín Hàm liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó đứng lên nói với Tô Nam: “Tôi còn có việc khác, phải đi đây.”

Tô Nam cũng đứng dậy, gật đầu, “Được.”

Cô vẫy tay với anh, “Bác sĩ Tô, hẹn gặp lại.”

“Còn có chuyện này nữa,” Hình Tín Hàm đột nhiên xoay người lại, nhìn Tô Nam cười, “Bác sĩ Tô, nếu anh muốn gặp Hạt Đậu, chúng ta có thể tìm một thời gian nào đó, tôi sẽ đem nó tới gặp anh.”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio