Hoàng tử khoa Luật, Ngả Duật Lan có bạn gái. Đối phương là sinh viên mới khoa Vật Lý, hai người gặp gỡ tình cờ tại hoa viên xinh đẹp. Từ đó về sau, mỗi ngày vào sáng sớm, đều có thể thấy tại con đường nhỏ có bóng cây che mát, hai người họ sóng vai tản bộ. Chỉ một lát, đã trở thành giai thoại công chúa và hoàng tử khắp trường.
“Học trưởng, cơm trưa hôm nay, chúng ta đi ăn mì sợi nha? Cơm ở căn tin trường em ngán lắm rồi.” Shary ôm cánh tay cậu lay lay, làm nũng thì dáng dấp rất là khả ái..
“Được.” Ngả Duật Lan mỉm cười gật đầu.
Có lẽ cậu đồng ý gặp gỡ Shary, lý do là rất giống mối tình đầu đó. Nhưng lúc ở chung, cậu phát hiện ra tính cách Shary với “cô ấy” hoàn toàn khác nhau. Shary hoạt bát cởi mở, dáng tươi cười rực rỡ, luôn luôn tràn ngập tinh thần phấn chấn, khi ở cùng một chổ chưa từng có cảm giác là gánh nặng. Và cô ấy cũng yêu mình, đó là chuyện hạnh phúc và sung sướng.
Thế nhưng Ngả Duật Lan cũng rất mâu thuẫn. Cậu biết bản thân mình thích Shary, nhưng lại sợ phân chia tình cảm. Cùng lúc cậu đã từng có vết thương lòng, không dám tùy tiện hết mình, về chuyện khác, bên người cậu còn có một Tôn Quân Tiêu. Ngả Duật Lan nghĩ mình rất đê tiện, vừa tham lam mải mê sự che chở của Quân Tiêu, vừa say đắm Shary xinh đẹp.
Chỉ có thời gian mới có thể quyết định.
“Học trưởng, ngày hôm nay sau khi tan học, anh cùng với em đi nhà sách nha?”.
“Ách, buổi trưa ngày mai không được sao?”.
“Học trưởng, vì sao buổi tối liên tục không có rảnh vậy? Gia quy rất nghiêm ha.” Shary bĩu môi, oán giận nói, “Chẳng qua là đi nhà sách, cũng không phải thâu đêm suốt sáng không có về.”.
“Xin lỗi…” Ngả Duật Lan không có cách nào giải thích, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi..
“Quên đi, trưa ngày mai chúng ta cũng có thời gian? Không nên từ chối nữa nha!” Shary trừng mắt nhìn, nghịch ngợm cười, đã hóa giải đi được không khí xấu hổ.
“Ừ.” Ngả Duật Lan gượng cười. Đã không thể giấu diếm nữa rồi.. Sớm muộn cậu đều phải đối mặt, một cơn lốc — cuồng phong bão táp đến từ Tôn Quân Tiêu.
Đầy bụng tâm sự trở lại trường học, hai người nói tạm biệt, đều tự đi về phía phòng học của mình. Không phát hiện, có một cái bóng vẫn bám theo đuôi bọn họ, còn có chụp ảnh. Mấy thứ này, đủ để cho người nào đó nổi bão, đập tan phòng làm việc.
“Mẹ nó, cô ta là ai?! Cũng dám câu dẫn bà xã của tôi?! Lý Tử!” Tôn Quân Tiêu, hai mắt đỏ bừng, nắm ảnh chụp trong tay đã sớm bị vò nát.
Lý Siêu cũng rất ngạc nhiên, gã ta phụng mệnh phái người bảo hộ Ngả thiếu gia, không ngờ rằng trùng hợp phát hiện Ngả thiếu gia ở bên ngoài…làm chuyện. Biết rõ tính Tôn thiếu gia, tính cách nóng nảy, quả nhiên Tôn thiếu gia giận tím mặt, còn xem xét cả nhà “tình địch”
“Lão đại, anh bình tỉnh chút, em sẽ lập tức đi thăm dò.”.
“Kiểm tra mười tám đời tổ tông ả cho tôi, @$ X $$$!” Tôn Quân Tiêu tức giận cả lời thô tục cũng đều mắng ra, khuôn mặt đẹp trai đều bị méo mó dữ tợn..
Lý Siêu âm thầm thở dài, một ngày gặp phải chuyện có liên quan đến Ngả thiếu gia, Lão đại sẽ mất đi lý trí, thật không biết có phải hay không kiếp trước kết thù kết oán quá sâu, cho nên cả đời này phải trả lại..
Điều tra kết quả lại càng kinh ngạc. Làm hạiChugia tan cửa nát nhà, là con gái bí mật của Triệu gia, và Ngả thiếu gia là mục tiêu mới kế tiếp! Nhớ lại những lời Tiểu Hổ nói, trong lòng Tôn Quân Tiêu trầm xuống. Ả này ý đồ rất rõ ràng, mục tiêu chỉa thẳng vào Ngả gia. Giở lại trò cũ, Hừ! Tôn thiếu gia cười nhạt, anh sẽ không để bị kichChugia diễn ra lần nữa, muốn động đến bà xã anh, ngay cả kiếp sau cũng đừng nghĩ tới!.
“Lão đại, có muốn trực tiếp xử lý ả ta hay không?”.
“Không, ả ta là con gái riêng của lão đầu Triệu gia, tuy rằng không có danh phận, nhưng giết chết ả cũng sẽ có ảnh hưởng. Bây giờ cơ sở chúng ta còn chênh vênh, đối đầu trực tiếp với Triệu gia là điều không có lợi.”
“Vậy làm sao bây giờ? chẳng lẽ không đủ sức làm gì ả ta, để ả hoành hành ngang ngược?”.
Tôn Quân Tiêu trầm mặc một hồi, nói: “Tôi sẽ đi gặp ả.”.
Cùng người đàn ông xa ngồi trong quán cà phê thanh nhã, Shary thoải mái uống cà phê, không hề có khẩn trương chút nào, không có sợ người lạ. Làm một người “Tiểu thư khuê các”, biểu hiện của ả ta quá mức bình tĩnh. Tôn Quân Tiêu chán phải nhìn như vậy, nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề mà nói “Rời khỏi Ngả Duật Lan,cô cần bao nhiêu tiền, nói đi”.
“Ha hả, Tôn thiếu gia nói đùa.” Shary buông ly cà phê, thần sắc tự nhiên.”Tôi và học trưởng là lưỡng tình tương duyệt, tiền tài không liên can.”.
“Vậy Chu Hổ thì sao? Đừng nói với tôi, là cô không biết anh ta.” Tôn Quân Tiêu nhìn rõ, ả này tuyệt đối không đơn giản.
“A, anh ta thì tôi có biết.” Shary giọng điệu nói chuyện không phải là đang nói chuyện về họ, mà nói như là người này là kẻ qua đường, hay chó qua đường..
“Lợi dụng xong coi như rác rưởi mà vứt bỏ, phong cách của Triệu gia thực sự là tàn nhẫn.” Tôn Quân Tiêu thoả mãn khi thấy trong mắt Shary hiện lên một tia thâm độc. Chẳng qua công phu ngụy trang ả ta quá tốt, rất nhanh đã khôi phục lại dáng tươi cười..
“Ha hả, Tôn thiếu gia không phải là muốn vìChugia báo thù? Tôi xin khuyên anh một câu, ân oán nhà người khác đừng động vào, bằng không, coi chừng dẫn lửa thiêu thân.”.
“Chuhổ là huynh đệ của tôi, Tiểu Lan là bà xã của tôi, Triệu tiểu thư cô nói xem, tôi có nên quản hay không?”.
“Phải? Chỉ tiếc, Tôn thiếu gia, anh chưa có khả năng quản được chuyện này. Phong thuỷ lần lượt thay đổi, vị trí lão đại cũng nên thay đổi, nên để một người ngồi.”
“Tôn, Ngả,Chu, Triệu – tứ gia vẫn là ngang nhau, lúc nào tồn tại nhân vật ‘ lão đại ’ như vậy? Triệu gia nếu có ý nghĩ độc chiếm, sẽ không tìm cớ để che giấu chứ.”.
“Tôn thiếu gia, quả thực thông minh. Nhưng mà, Ngả gia vàChugia sẽ không như vậy, tôi chỉ mới sử dụng vài kế sách, thì bọn họ đã dâng tới cửa, làm sao trách ai được?”.
“Cô kiêu ngạo cũng không được bao lâu. Chỉ cần có tôi- Tôn Quân Tiêu ở đây, Triệu gia vĩnh viễn đừng nghĩ đếm chuyện xưng vương.” Bỏ lại những lời này, Tôn Quân Tiêu hung hăng trừng Shary, đứng dậy rời khỏi...
“Hừ.” Shary thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặt đầy nét hung ác, trào phúng nói “Đã như vậy, ta sẽ giết ngươi trước, sau mới thu thập Ngả gia. Tôn Quân Tiêu, ngươi đắc ý cũng vô dụng, bởi vì nhược điểm lớn nhất của ngươi đang nằm trong tay ta, chờ chết đi!”
Lúc Ngả Duật Lan thấy Shary mặt đầy nước mắt, thì luống cuống. Cậu vội vã bước lên trước trấn án, lo âu thăm hỏi đã xảy ra chuyện gì..
“Học, học trưởng… Có người đưa cho em số tiền, bắt phải rời khỏi anh. Em không đồng ý, người đó uy hiếp em, nói sẽ cho người cường bạo em… em rất sợ… ” Shary run rẩy thân thể, càng nghĩ càng ủy khuất, sau đó… nhào vào lòng Ngả Duật Lan, lên giọng khóc lớn.
“Người nào? Là ai?” Ngả Duật Lan lo lắng vạn phần, đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong đầu cậu, lẽ nào nói… Là cậu ấy?
“Ô ô, em, em không biết, người đó rất dữ dằn… Hình như xã hội đen …Em, em nghe thuộc hạ người đó goị là ” Tôn thiếu gia…”
Ầm ầm! Ngả Duật Lan như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ..
Shary thấy thế, càng khóc thê thảm.”Ô ô ô, học trưởng, em.. em không muốn rời xa anh! Ô ô, thế nhưng em sợ, cho tới bây giờ em chưa gặp phải chuyện như thế này, ô ô… Học trưởng…”.
Ngả Duật Lan cắn chặt môi, cậu cố cưỡng chế lửa giận trong lòng, giả bộ thoải mái an ủi bạn gái bị hoảng sợ.
Tôn Quân Tiêu…..
Hết giờ hoc, Ngả Duật Lan gần như là xông vào nhà. Vừa mở ra cửa, quả nhiên, Tôn Quân Tiêu đã về đến nhà. Nghe thấy tiếng động, Tôn thiếu gia đang ở trong phòng bếp bận rộn, thò đầu ra vừa cười vừa nói “Em đã về? Tắm rửa xong lại đây ăn bánh gato, em thích nhất là bánhHokkaidophải không?”
“… Em có chuyện hỏi anh.” Ngả Duật Lan ý bảo anh ra phòng khách nói chuyện..
“Sao vậy?” Tôn Quân Tiêu mơ hồ cảm thấy bất an, ả kia lại giở thủ đoạn gì ra rồi?
“Quân Tiêu, nói thật cho em biết, anh đã gặp Shary?” Ngả Duật Lan nhìn thẳng anh, trong mắt lộ vẻ tức giận.
“Đúng.” Tôn Quân Tiêu trả lời, “Anh yêu cần cô ấy rời khỏi em.”.
“Anh còn uy hiếp cô ấy, sẽ đem bất lợi cho cô ấy?”.
Tôn Quân Tiêu cho là lời cậu nói chính là uy hiếp Triệu gia. Vì vậy thừa nhận nói “Không sai. Bởi vì cô ấy không thích hợp với em, sở dĩ anh yêu cầu tự giác rời khỏi, không anh sẽ động thủ.”
“Vô sỉ!” Ngả Duật Lan rống to hơn, “Anh, sao lại có thể như vậy?! Trước đây anh nói với em, nếu sau này em yêu người khác, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản em, còn chúc em hạnh phúc, hóa ra tất cả đều là giả, là anh lừa gạt em?”
“Không đúng! Anh chưa từng lừa gạt em” Tôn Quân Tiêu kêu lên..
“Vậy anh, vì sao phải làm như vậy?! Shary là cô gái tốt, em thích cô ấy, cũng muốn cùng một chổ, anh vì sao làm khó dễ cô ấy?!”
“Anh nói là cô ta không thích hợp em, cô ta không phải người tốt!Cô ta tiếp cận em là có mục đích!” Tôn Quân Tiêu dường như nhịn không được, muốn nói toạc ra hết, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện năm đó anh cam đoan với Ngả Thương Cù không để cho Tiểu Lan tiếp xúc bất luận việc gì liên quan đến hắc đạo, cho nên anh đành nghẹn ngào nuốt những lời đó xuống..
“Mục đích? Cô ấy có mục đích gì? Em cũng không phải người thừa kế Ngả gia, càng không có đắc tội với người khác, cô tiếp cận em vì lý do gì?!” Ngả Duật Lan hiển nhiên không tin anh.
“Nhưng dù sao cũng là người của Ngả gia, cho dù em không lo chuyện nhà, nhưng chí ít em cũng nhận được phần nào tài sản của Ngả gia?!” Tôn Quân Tiêu chỉ có thể lấy cớ này..
“Lại là tiền…” Ngả Duật Lan tự giễu nói, “Có đúng hay không theo ý của anh, em chỉ có cái này hấp dẫn người khác?”
“Không, anh chỉ lo lắng em bị lừa thôi! Tựa như, tựa như Hà Liên lúc đó, cô ta gặp công tử nhà giàu có tiền hơn em, lập tức bỏ em đó thôi, em quên rồi sao?!”.
Ngả Duật Lan ngây ngẩn cả người. Cậu không thể tin tưởng Tôn Quân Tiêu, “Anh, anh…”.
“Tiểu Lan?”.
“Em chưa từng nói rằng Hà Liên là vì con nhà giàu mà chia tay với em, vì sao anh biết?”.
“Này…” Tôn Quân Tiêu bởi vì chột dạ, nhất thời nghẹn lời..
Ngả Duật Lan càng nghĩ càng thấy không vừa ý, dĩ vãng bị quên dần dần hiện lên những điểm đáng ngờ.Ví như phòng rượu vì sao không có khóa lại, vì sao lúc mình thất hồn lạc phách té xỉu trên đường thì Tôn Quân Tiêu gặp phải, vì sao Hà Liên đột nhiên chuyển trường, vì sao tất cả đều đúng lúc xảy ra như vậy, sau lúc Tôn Quân Tiêu về nước..
“Là anh? … Đều là do anh tận lực an bài?” Ngả Duật Lan lảo đảo lui lại mấy bước..
“Đều không phải… Tiểu Lan, em nghe anh giải thích!” Tôn Quân Tiêu luống cuống, anh vội vàng kéo Tiểu Lan, lại bị cố sức đẩy ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Ngả Duật Lan kêu to, viền mắt dần dần ướt át, cậu nghẹn ngào, không thể tin được người tin cậy nhất lại là người khiến mình đau nhất, lừa dối nhiều nhất. “Vậy, công tử con nhà giàu kia là người của anh đúng hay không? Là anh thiết kế hãm hại Hà Liên phải không? Nói a!!”.
Tôn Quân Tiêu mở miệng rồi lại khép miệng, muốn giải thích nhưng lại có cái gì đó chặn lại nói không nên lời..
“Anh hy vọng tôi ngay cả bạn gái không có, cho nên mới lần lượt lần này lần khác, sử dụng thủ đoạn xấu xa này, buộc các cô ấy rời khỏi tôi, khiến cho tôi ngoài anh ra thì không còn ai khác.. Tôn Quân Tiêu, anh quá đê tiện…” Nước mắt chảy xuống, Ngả Duật Lan tựa vào tường, chịu đựng đau xót tận đáy lòng, nói ra lời này là cả đời đoạn tuyệt quan hệ “Tôi hận anh, Tôn Quân Tiêu, tôi sẽ không tha thứ cho anh, từ nay về sau, chúng ta có quan hệ như thế nào. Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh nữa!”.
Ầm! Cửa bị đóng thật mạnh..
Tôn Quân Tiêu ngơ ngẩn nhìn bóng lưng dứt khoát đó, trong lòng cay đắng không chịu nổi..
“Tôi… Chẳng qua là muốn bảo vệ em … Vì sao người khác yêu em thì em thấy rõ, còn tôi yêu em thì mãi mãi em không thèm nhìn tới?”
Có đúng là muốn tôi móc trái tim ra cho em, thì em mới có thể thấy được tấm lòng của tôi với em…
Tiểu Lan…