Thấy bạn mình cứ đứng yên ở đó nhìn chằm chằm người trước mặt mà không hề để ý đến sát khí xung quanh, Ly Ước bất mãn khều nhẹ vào tay Linh.
“ Diệu Linh , Diệu Linh”
Diệu Linh sau khi định thần lại thì mới nhận ra mức độ nguy hiểm lúc bấy giờ.Cô dụt rè đến gần người bị hại và lí nhí xin lỗi.
“Xin … xin lỗi anh, tôi không cố ý làm vậy đâu, chỉ là tôi không cẩn thận nên mới làm đổ thức ăn lên người anh.”
Càng về cuối giọng cô càng nhỏ dần Mã Tư Viễn nhìn con người trước mặt sợ sệt xin lỗi mình, bỗng dưng nổi hứng muốn trêu trọc cô. Anh nhếch mép tạo thành một nụ cười đậm chất ma vương.
Mã Tư Viễn tiến một bước, Diệu Linh lùi một bước, cứ như thế cho tới khi cô va phải chiếc bàn gần đó. Mã Tư Viễn mang theo ánh mắt sắc bén cúi xuống, chất giọng trầm khàn vang lên.
“ Là do cô không cẩn thận?”
Nghe thấy vậy Diệu Linh ra sức gật đầu, đến nỗi ai nhìn vào cũng có cảm giác cổ của cô sắp sửa gãy đến nơi.
Mã Tư Viễn cầm lọ mắm tôm gần đó đổ lên đầu cô rồi quay chân bỏ đi. Cho tới khi anh đã đi ra khỏi canteen Diệu Linh và Ly Ước đứng ở đó vẫn chưa hết sốc,còn mọi người xung quanh thì hình như không có một chút ngạc nhiên nào. Haizz…Bạn học mới, cô bị như vẫn vẫn còn nhẹ đó.
Diệu Linh sau khi tiêu hóa được chuyện gì vừa xảy ra với mình thì bắt đầu nổi điên. Chỉ là cô nhỡ tay thôi, có cần nhỏ mọn như vậy không chứ. Hừ, hỏng mất hình tượng soái ca mà bổn tiểu thư dành cho anh. Tên kia tôi thề nhất định không đội trời chung với anh.
Trải qua ngày học đầu tiên không mấy tốt đẹp, Diệu Linh khuôn mặt ủ rũ lết xác về nhà. Vừa vào đến cửa, mẹ cô liền kéo cô ngồi xuống ghế hỏi han đủ chuyện nào là trường mới có tốt không, thầy cô giáo ở đó như thế nào, thức ăn có ngon không?...v.v… Diệu Linh chỉ trả lời qua loa rồi đi lên phòng.
Hừ Diệu Linh ta không thèm chấp cái đồ nhỏ mọn kia!
Hôm sau Diệu Linh đến trường với tâm trạng không mấy vui vẻ. Tại vì cái thời khóa biểu ghi lù lù tiết toán thế có khác nào double kill, lại còn chuyện hôm qua… thật là… nghĩ đến là thêm tức.
Ly Ước thấy bạn mình mặt sát thủ bước vào lớp lại ngao ngán thở dài, tâm trạng thế này không khéo cô lại biến thành chỗ cho Diệu Linh phát hỏa mất.
Hai tiết học đầu tiên trôi qua yên ổn, đến tiết Toán Diệu Linh thầm than “Trời ơi con hận môn toán”
Đang than vãn rất chi là nhiệt tình, trong lớp đột nhiên xì xào náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhân là cái con người rất là đẹp trai đang đứng trước cửa lớp kia. Nghe mấy bà tám trong lớp thì thầm to nhỏ thì ra là đàn anh lớp trên, là phó chủ tịch hội học sinh. À tên anh ta là gì ấy nhỉ Hoàng Tuấn Khải thì phải, người đẹp tên cũng đẹp.
Tuấn Khải sau khi đảo một lượt lớp của cô thì cất bước đi vào, điểm dừng chân cũng ở ngay trước chỗ ngồi của cô.
“Diệu Linh chủ tịch hội hội học sinh có chuyện muốn gặp cô”
“Gọi em? Sao tự dưng lại gọi em lên đó? Chắc anh nhầm người rồi”_Cô há hốc nhìn anh chàng đẹp trai.
“Không em thì còn có Diệu Linh khác sao, nhanh theo tôi,chủ tịch hội học sinh không muốn đợi lâu đâu”_ Khải vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Ly Ước “Cả em nữa cũng theo đi tôi”
Ly Ước bây giờ còn thốn hơn cả Diệu Linh vừa nãy. Sao tự dưng lại lôi cô vào (Tác giả: Anh Khải này để ý đến tiểu Ước rồi đây ^_^)
Trên đường đi Diệu Linh gạt hết tò mò đi ra chỗ khác vì nhờ tên hội trưởng mà cô chốn được tiết toán mà cô ghét nhất, chỉ tội cho các học sinh ở lớp, ha ha haa`….
Mải cười trên nỗi đau của người khác Diệu Linh không để ý thấy Tuấn Khải đã dừng lại từ khi nào và hậu quả là đâm phải anh chàng đẹp trai rồi.
“ Tiền bối, tại em không cẩn thận, anh không sao chứ?”
“Không sao chúng ta đến nơi rồi. Vào thôi!”
Cả người cùng bước vào phòng của hội học sinh, bạn nhỏ Ly Ước từ nãy tới giờ không lên tiếng khi nhìn thấy căn phòng hoành tráng thì “wow” lên một tiếng khiến ai kia mỉm cười.
Diệu Linh sau khi nhìn một lượt và cảm than chán chê căn phòng này sau đó mới để ý đến người đang ngồi ung dung trên ghế sô pha.
Hừ… lại đụng phải tên mặt than kia, mà anh ta làm gì ở đây vậy nhỉ?
Đừng nói anh ta lại là chủ tịch hội học sinh đấy.
“ Cô đến rồi thì ngồi xuống đi” Mã Tư Viễn nhàn nhã đưa tay chỉ cái ghế đối diện.
“Anh gọi tôi lên đây có việc gì sao? Đừng nói là anh muốn tính sổ chuyện hôm qua nha” Linh vừa ngồi xuống chiếc ghế đó liền mở miệng châm chọc.
Tuấn Khải cùng Ly Ước cảm thấy nếu mà không ra khỏi đây sẽ rất có thể tên tuổi sẽ được khắc trên bia xi măng vì ám khí ở đây quá mạnh, hai người không hẹn mà cùng trốn khỏi căn phòng kinh hoàng ấy.
“Tôi gọi cô lên đây là có chuyện muốn nói”
“Chuyện gì?”
Nghe nói cô muốn gia nhập đội bóng rổ nữ của trường?”
“Sao anh biết?”
“Sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là tôi đã đề cử cô vào đội bóng của trường rồi”
“Đề cử tôi? Sao có thể…”
“Tin hay không thì tùy cô, tóm lại mai cô có thể tới đó tập thử”
“Thật sao?... À mà khoan đã không phải tự dưng anh tốt bụng đề cử tôi như vậy chứ, anh nói đi anh có điều kiện gì?”
Mã Tư Viễn nở nụ cười nủa miệng mà trong mắt bàn dân thiên hạ thì rất là ‘quyến rũ’, còn riêng Linh nhìn thấy chỉ muốn đấm cho anh ta vài phát.
“Đương nhiên là tôi có điều kiện”
“Điều kiện gì? Anh nói đi”
Tư Viễn cười gian xảo rồi nhổm người qua phía cô.
“Làm chân sai vặt… à không nói đúng hơn là làm ôsin cho tôi trong vòng một tháng…”