Lục gia lúc này giống như một đống lửa Lục lão gia tức giận không thấy Lam Linh để đánh chửi liền hung hăng trút hết lên người đám người hầu trong nhà, ai cũng đều giận dữ chỉ có riêng mình Lục Lam Anh trong lòng cảm thấy mãn nguyện vô cùng, đã vậy sáng nay đang ngồi nhâm nhi đọc tin tức những bình luận ác ý chửi rủa Lam Linh trên mạng liền biết thêm tin nhị tiểu thư đi học xô xát đánh nhau không cần xem cũng biết Lục lão gia tức giận đến thế nào vậy mà cô ta còn dám bỏ đi không chịu về nhà lần này chắc chắn cô ta sẽ bị phạt đến đói chết.
Đang chìm trong sự thoả mãn dâng cao trong lòng tiếng quát nạt của Lục Tam Kỳ truyền tới, liền ngay sau đó là một tiếng “A” thất thanh dưới đất chén vỡ thành từng mảnh.
-Mày đi chết đi!
Lục lão gia đang hung hăng lao tới định nâng tay lên tát xuống mặt Lam Linh liền bị một bàn tay giữ chặt lại trên không, Lục Tam Kỳ mặt tái mét lắp bắp
-Trương...Trương tổng?
Trương Ngạn nheo ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta, rồi lập tức chuyển sự quan tâm sang Lam Linh, trên trán chảy máu rồi, máu chảy xuống tận mắt Lam Linh đau đớn ôm lấy vết thương còn chưa hết hoảng sợ.
Người nhà Lục gia thấy Trương Ngạn xuất hiện ai lấy đều vô cùng căng thẳng càng cảm thấy không thoải mái, người đàn ông này ruốt cuộc tới đây làm gì? Trương Ngạn nhìn Lam Linh đau lòng con này là bao cát hay sao đi đến đâu cũng có người hung hăng đánh đập như vậy, anh dịu dàng đỡ lấy vai cô ngồi xuống ghế.
Trương Ngạn và Lam Linh ngồi ghế lớn ở giữa hai bên người nhà họ Lục, cô nhìn người nhà họ Lục lần đầu khúm núm với mình như vậy vô cùng thích thú, cô cũng phần nào biết được Trương Ngạn này là một nhân vật lớn đáng sợ như thế nào.
Lục lão gia đặt chén nước xuống bàn thận trọng hỏi
-Trương tổng không biết hôm nay tới Lục gia là vì chuyện gì? Không biết nhờ diễm phúc nào mà Trương tổng đích thân tới đây!
Trương Ngạn ngả ra sau sofa, một tay gác lên thành sofa một tay cưng chiều không ngừng xoa đầu Lam Linh nhìn vào thâht giống như anh mới thực sự là chủ nhân của chỗ này, anh nheo mắt nhìn Lục Tam Kỳ
-Lục lão gia hỏi rằng tôi là vì diễm phúc nào, cũng thật lạ lần đầu tiên tôi thấy có người gọi là diễm phúc mà lại đối xử như vậy?
Lục Tam Kỳ khó hiểu:
-Lão nô ngu ngốc không hiểu hết hàm ý sâu xa mà Trương tổng nói, mong ngài có thể giải thích!
-Tôi cũng không phải người hẹp hòi, nói cho ông biết diễm phúc của ông vừa bị ông làm bị thương như thế này, hơn nữa không chỉ là diễm phúc của ông, của Lục gia còn là vợ chưa cưới của tôi.
Hôm nay tôi vốn định đến đây nói chuyện một cách khách sáo nhưng vừa đến cửa Lục lão gia đã làm vợ tôi thành ra như thế này, làm tôi hết hứng muốn khách sáo với mấy người
Không ai khỏi kinh ngạc, vợ chưa cưới? Tại sao có thể không phải cô ta chỉ vừa mới leo lên giường Trương Ngạn một đêm tại sao lại thành vợ chưa cưới? Lục Lam Anh tức giận đến đôi mắt đục ngầu vốn dĩ người lên giường với Trương tổng hôm đó là tao tại sao lại là thứ con ghẻ như mày? Nếu hôm đó người cùng Trương Ngạn ân ân ái ái trên giường là mình có lẽ hôm nay người vợ chưa cưới của Trương tổng cũng là mình! Thứ dơ bẩn tao hận mày đến tận xương tuỷ, thù này tao nhất định trả đủ cho mày.
Lục lão gia khó hiểu nhìn Trương Ngạn
-Trương tổng, ngài cho Lục gia tôi một lời giải thích tại sao lại đột ngột muốn cưới con gái nhỏ của tôi?
Trương Ngạn ngồi thẳng, gật gật đầu đồng tình
-Lục lão gia còn coi vợ tôi là con gái thật may mắn.
Hôm nay vừa tới đã thấy một màn mất hứng, tôi tới để thông báo chúng tôi sẽ sớm tổ chức hôn lễ nói thẳng tôi luôn biết các người đối xử với cô ấy thế nào nhưng trên danh nghĩa Lục gia vẫn là đằng gái nên sẽ không làm các người mất mặt.
Bây giờ tôi xin phép đưa vợ mình về tôi không muốn để vợ tôi ở ngôi nhà như thế này
-Trương tổng, như vậy vẫn nên hỏi ý kiến Lam Linh trước liệu nó có muốn đi hay không
Lục Tam Kỳ biết với tính cách của Lam Linh dẽ không đời nào dám đi cùng anh ta, đợi khi anh ta rời đi sẽ hỏi cho ra lẽ.
Trương Ngạn quay sang nhìn Lam Linh
-Em có muốn ở lại không?
Lam Linh cười ngọt ngào nhìn anh, trong mắt hoàn toàn là sự tin tưởng, lúc này cô biết ngoài chú thím chỉ có anh có thể bảo vệ cô, từ lúc này Lục Lam Linh cô sẽ tin tưởng Trương Ngạn anh hết mình.
-Em đi cùng anh!
Hai người lập tức rời khỏi không ngoảnh mặt nhìn xem biểu cảm nhà họ Lục khó coi thế nào.
Tiếng động cơ xe vừa vút đi Lục Lam Anh đã không ngừng khóc lóc làm loạn
-Con không biết tại sao con nhỏ đó cướp mất anh ấy của con, cha phải đòi lại cho con đòi lại cho con
Lục phu nhân thấy con gái cưng mình chiều chuộng như vậy hôm nay lại đau lòng khóc lóc khiến bà cũng đau lòng theo
-Ngoan con gái của mẹ, đừng khóc mà con khóc khiến mẹ đau lòng lắm đó!
Lục lão gia thấy vậy cũng cưng chiều dỗ dành, đứa con gái ngoan này từ nhỏ được dạy dỗ hiểu chuyện xinh đẹp tốt biết bao nhiêu tên Trương Ngạn đó thật sự mù rồi mới chọn con ranh phiền phức ngu ngốc kia, Lục lão gia ôm con gái vào lòng xoa đầu dỗ dành
-Anh ta không thiếu phụ nữ vây quanh, chắc chắn con nhỏ kia chỉ là thứ anh ta nhất thời trêu đùa, chơi chán thì đá sang một bên.
Vẫn chỉ có con gái là hợp với Trưởng tổng nhất
Lục Lam Anh vẫn không ngừng nũng nịu:
-Vậy nếu anh ấy không chán thì phải làm sao?
- Thì chúng ta làm cho anh ta phải chán.
Được rồi con gái ngoan đừng khóc
Trong lòng Lục Tam Kỳ, Lam Anh nham hiểm nở ra một nụ cười, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác “đúng phải khiến anh ta chán”