Sáng hôm sau, anh rìm mọi cách để mang cô tới công ty, dù cô đã hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ăn uống đầy đủ nhưng anh nhất định không đồng ý, nhất định đi đâu cũng đều mang cô đi cùng.
Trương Ngạn cắt sẵn một đĩa xúc xích, thịt bò đẩy tới trước mắt cô, ánh mắt dịu dàng quan tâm hỏi
-Cái này có buồn nôn không?
Lam Linh nhanh nhảu lắc đầu, mắt sáng rực cũng không trả lời anh, đặt toàn bộ tâm ý vào đĩa thức ăn.
Trương Ngạn nhìn cô lại thấy thương vô cùng, mấy ngày nay đều không ăn được thứ gì bây giờ tìm được thứ muốn ăn rồi lại giống như bị bỏ đói tuần vậy.
Anh chỉ cười nhìn cô cũng không muốn hỏi gì nhiều chỉ muốn cô tập trung ăn uống, lặng lẽ cắt luôn phần của mình đẩy về phía cô, Lam Linh tròn mắt nhìn anh
-Anh không ăn sao?
-Không cần, em thích thì cứ ăn.
Dù sao cũng là con của anh ăn không phải em, sau này thích ăn món gì cứ bảo anh, anh cho người làm cho em đừng để bị đói!
Lam Linh tươi cười gật đầu “cảm ơn” anh một tiếng, trước kia cô ở Lục gia tuy không phải lúc nào cũng bị bỏ đói nhưng cũng không phải ít lần bị bỏ đói, mỗi khi Lục lão gia nổi cáu trút giận lên cô đều vứt cô vào kho mỗi khi như vậy đều khônng cho người mang đồ ăn tới, khi không bị bỏ đói thì cô sẽ ăn cơm với người giúp việc trong nhà cơ bản chính là không được ăn những món ngon, Lục gia không đối xử tốt với bất kỳ ai cho nên người giúp việc đương nhiên không có phúc lợi tốt, nhìn lại xem ra ở đây đối xử với người giúp việc rất tốt, không có việc gì anh đều cho họ về nhà sớm, con cái bố mẹ ai có chuyện đều đưa thêm tiền cho họ cầm về, thỉnh thoảng còn cho họ sữa, đồ ăn ngon mang về nhà, rất tốt! Một người mải mê ăn, một người chăm chú nhìn người trong tim mình ăn, bỗng Trương Ngạn có điện thoại là số nội bộ của Trương gia, hôm qua anh nói gọi điện thoại thông báo cho mọi người nhưng ôm cô đi ngủ liền quên mất, xem ra vú Bạch đã báo tin rồi
-Alo?
Đầu dây bên kia vừa nghe được tiếng trả lời đã nháo nhào, hỏi liên tục khiến anh không phản ứng kịp, không cần nghĩ cũng biết họ vui mừng thế nào
-Lam Linh có thai rồi đúng không? Hôm qua nghe tin liền muốn hỏi thăm nhưng vú Bạch nó con bé đang ngủ mẹ không dám làm phiền!
-Ta đã nói rồi mà, đứa cháu dâu này thật tốt biết bao nhiêu, không lâu liền có thai rồi! Giỏi thật!
-Con bé có ăn được gì chưa? Ta nghe nói tuần nay đều nôn rất nhiều, sức khoẻ quan trọng phải thúc giục nó ăn nhiều một chút!
Trương Ngạn cười khổ, rõ ràng là gọi cho anh nhưng có hỏi cả câu cũng không câu nào nhắc tới anh.
Trương Ngạn giọng điềm đạm trả lời
-Bây giờ cô ấy đang ăn sáng, lát con mang cô ấy tới công ty, chiều không có việc gì sẽ đưa cô ấy đi khám thai rồi qua bên đó! Không để các vị chờ lâu
-Được được hai đưa ăn đi, qua sớm một chút!
Lam Linh uống một hơi hết cốc sữa, nhìn anh
-Là bố mẹ và bà nội sao?
-Ừm nói chiều em qua bên đó ăn cơm!
Lam Linh gật đầu, ăn xong đúng dậy nhìn bản thân mình trong gương, xoa xoa bụng, Trương Ngạn thấy thế liền biết cô nghĩ gì từ trước tới giờ trong đầu cô gái trẻ này nghĩ gì anh đều biết, anh lập tức đứng dậy đi tới cũng đưa tay xoa bụng cô
-Vẫn còn nhỏ, bảo bảo không lớn nhanh như vậy đâu!
Từ dinh thự, ngồi xe phút sẽ tới công ty của anh, rõ ràng khi vừa mới lên xe cô còn hăng hái bật nhạc, hát hò ồn ào nhưng chưa được hết bài hát cô đã ngủ say, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt to tròn với hàng mi cong vút kia, sống mũi rất cao ngay đỉnh chóp mũi còn có một cái mụn ruồi son rất đặc biệt nhưng cũng rất đáng yêu, anh nhìn xuống bụng cô đưa tay nhẹ nhàng sờ tới “Bảo bảo làm mẹ mệt như vậy, sau này nhất định phải ngoan không được quấy mẹ nếu không ba sẽ rất đau lòng...”
Xe tới trước công ty nhưng Lam Linh cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc, Trương Ngạn cẩn thận bước ra khỏi xe không muốn làm ồn tới cô, bước sang ghế lái phụ mở cửa nhẹ nhàng bế cô ra ngoài, ném lại chìa khoá cho bảo vệ đậu xe.
Anh bế cô thẳng vào trong, vừa thấy anh nhân viên kinh ngạc nhưng cũng vội vàng xếp thành hàng ngay ngắn định đồng thanh chồng lãnh đạo, anh ra hiệu cho mọi người giải tán, anh không muốn làm cô giật mình, sải bước tới thang máy lên thẳng phòng làm việc của mình.
Đặt cô nằm xuống ghế sofa, lấy áo khoác đắp lên cơ thể nhỏ bé mảnh mai của cô, nhìn thấy cô gái đó yên giấc ngủ mới an lòng xem đống tài liệu trước mặt.
Khi Lam Linh tỉnh dậy, đã thấy mình nằm ở ghế sofa cô biết đây là phòng làm việc của anh, nhưng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng không thấy anh đâu, bụng lại đói rồi....làm sao đây? Căn phòng này cũng thật buồn tẻ hay ra ngoàig xem một chút dù sao cô cũng chưa tới đây bao giờ, công ty lớn như thế này không xem thì rất phí, sau khi tự thoả hiệp với bản thân Lam Linh quyết định đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng là công ty hàng đầu thật tuyệt, mọi thứ được bày trí một cách nhã nhặn, sang trọng mọi bề mặt đều được lau bóng loáng,cô gật đầu đắc ý công ty của chồng cô lớn thế này dễ hiểu tại sao ngay cả Lục lão gia thấy anh cũng kiêng nể, dè dặn, cô ra ngoài mang danh nghĩa vợ của Trương tổng mọi người cũng đều cúi đầu, đang mải mê ngắm nhìn một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe lọt vào tai cô
-Cô đang tìm Trưởng tổng? Trương tổng bây giờ đang ở phòng họp, mời cổ đi hướng này
Cô gái trẻ khá xinh xắn trên mặt gắn một cặp kinh cận dùng thái độ coi trọng nói với cô, đưa tay ra hiệu còn tỏ ý chỉ đường, Lam Linh lịch sự mỉm cười cảm ơn.
Đúng là anh đang họp, xem ra không khí bên trong rất căng thẳng, cô liệu có nên vào không? Vài nhân viên ánh mắt rời tập tài liệu nhìn cô, Trương Ngạn cũng theo anh mắt của họ, bắt gặp cô gái nhỏ của mình đứng khép nép bên cửa còn tươi cười ngọt ngào nhìn anh, tâm trang của anh liền tốt lên một chút.
Anh đưa tay ra hiệu cho cấp dưới ngừng báo cáo, đứng dậy bước về phía cô, cưng chiều vuốt mái tóc mềm mại của cô
- Dậy rồi? Vào trong này đợi một chút, lát nữa là xong rồi!
Lam Linh ngoan ngoãn gật đầu theo anh ngồi vào ghế đằng sau đợi anh.
Nhìn anh nghiêm túc làm việc tuy đẹp trai nhưng lại đáng sợ vô cùng, nhân viên đối diện với anh tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu.
Bụng Lam Linh kêu gào, anh nói đợi một chút không biết đã bao lâu rồi, bụng cô sắp dính vào lưng rồi, hic trước giờ bản thân đều chịu đói rất tốt bây giờ vừa mới đói liền muốn ngất đi, đứa nhỏ này xem ra rất háu ăn, Lam Linh xoa bụng mỉm cười, rút điện thoại ra nhắn tin cho anh chỉ một chữ “đói”.
Anh vừa nhân được tin nhắn của cô lập tức cho dừng cuộc họp
-Hôm nay đến đây thôi, báo cáo còn lại gửi qua cho tôi.
Ra ngoài hết đi
Mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm ơn vị cứu tinh kia.
Trương Ngạn tới trước mặt đỡ cô dậy một cách cẩn thận, Lam Linh trách móc
-Không cần phải đỡ như người bệnh thế đâu
-Có bầu đều phải cẩn thận, nếu em không đứng vững ngã xuống thì làm sao?
Mọi người đều đưa mắt nhìn Lam Linh, Trương tổng có con rồi? Lại còn sủng vợ tận trời như vậy đúng là đàn ông vừa giàu vừa tốt lại đẹp trai chính là soái ca chính là của người ta!
Trương Ngạn kéo Lam Linh ngồi lên đùi mình, dùng đôi môi mình phủ lên đôi môi hồng căng mọng của cô, Lam Linh trợn mắt định làm gì vậy? Suốt từ hôm qua lúc nào cũng như thế này khiến cô vừa ngại ngùng vừa khó chịu
-Anh không hề hôn em, anh đang hôn con
Lam Linh khó chịu nắm tóc kéo ra khoảng cách giữa hai người, Trương Ngạn cảm thấy như một mảng tóc bị giật ra đau đơn kêu lên, nhưng rồi lại dùng tay khoá tay cô thật chặt đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn khẳng định tình yêu và sự lựa chọn của anh dành cho cô và cả đứa bé trong bụng, nụ hôn như rút cạn oxi trong phổi cô anh kéo ra giữa hai người một sợi chỉ bạc mỏng manh, anh đưa lưỡi dịu dàng liếm lấy đôi môi của cô, thì thầm vào tai cô
-Chấp nhận anh được không? Anh sẽ bảo vệ em và con bằng cả sinh mạng của mình, anh sẽ dành cho hai mẹ con toàn bộ trái tim và tâm trí của anh! Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên anh tất cả mọi thứ của anh đều trao cho em, anh không dám hứa sẽ bên em suốt đời nhưng anh chắc chắn sẽ bên em khi còn có thể, anh yêu em!
Lam Linh không nói gì chỉ gật đầu mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, bây giờ mối quan hệ giữa cô và anh không chỉ dựa trên một cuộc hôn nhân mà bây giờ hoàn toàn dựa vào tình cảm xuất phát từ trái tim hai người, từ trách nhiệm của cả hai đối với gia đình nhỏ này, từ giây phút này cô hoàn toàn có thể tự tin để gọi anh một tiếng “chồng!”