Tầng thượng Lục gia, hai cô gái xinh đẹp đứng cạnh nhau nhìn xuống phía dưới, trong đôi mắt của họ đều là đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc kia, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nhưng ít nhiều trong suy nghĩ đó vẫn mang nhiều tà niệm chung, có lẽ là mưu mô độc ác và lòng ghen ghét đố kỵ.
Lục Lam Anh nhấp một ngụm rượu sánh đỏ trong ly, ánh mắt vẫn không chuyển hướng
-Nhìn kìa, hạnh phúc như vậy liệu có ai nghĩ được cuộc hôn nhân giữa họ mang tính chất chống đối không?
Lucy lắc lắc ly rượu trên tay bỗng ngừng lại, ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn Lam Anh.
Lục Lam Anh như thành công khơi dậy sự kích thích bên trong người đối diện, tiếp tục mỉm cười
-Scandal ảnh nóng đó chắc cô cũng biết rồi, thật ra không phải vì cái đó bọn cũng không cưới nhau, trước giờ Trương tổng và Lam Linh căn bản chưa từng gặp qua.
Theo tôi, Trương tổng còn yêu cô rất nhiều
Lucy không nói gì nhưng qua ánh mắt có thể biết được trong lòng cô ta vui sướng thế nào, Lục Lam Anh mỉm cười trong lòng giống như mở cờ, căn bản chỉ cần kích động đủ cô ta thì cô ta hoàn toàn có thể giúp cô loại bỏ cái gai trong mắt Lam Linh kia.
Lam Anh ghé tai Lucy thì thầm, ánh mắt Lucy lập tức sáng lên, khoé miệng bất giác kéo lên một nụ cười khó tả.
Lam Linh ôm lấy cánh tay Trương Ngạn, chỉ cười và gật đầu chào thôi cũng khiến cô cảm thấy rất mệt.
Cô nhìn không ít người tới khum lưng bó gối lấy lòng anh nhìn nụ cười giả tạo trên miệng họ khiến cô rùng mình.
Lam Linh nhăn mặt bỗng thấy có chút khó chịu, cô phải tìm nhà vệ sinh nãy giờ uống rất nhiều mà chưa giải quyết được, cô nói vài lời lại với Trương Ngạn rồi bỏ lại anh đi tới nhà vệ sinh, cô vừa nhấc váy đi khỏi một lát, bỗng anh nhận được một tin nhắn, nội dung trong tin nhắn khiến trái tim anh như đập trật một nhịp, cau mày khó chịu lập tức đặt chiếc ly xuống bàn chạy theo hướng cô rời đi lúc nãy tìm kiếm.
Bước nhanh một chút, ánh mắt liên tục tìm kiếm khiến anh không cần thận va phải một thân hình “a” một tiếng, cô gái ngã nhào xuống đất.
Trương Ngạn cúi đầu nhìn đưa tay đỡ cô gái đang ngồi dưới đất, là Lucy!
-Em không sao chứ?
Lucy vừa vặn ngã vào lòng anh, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh nhíu mày, chắc chắn lát nữa Lam Linh sẽ không tha cho anh nếu ngửi thấy thứ mùi này đâu.
Lucy bám lấy ngực anh, giọng nhỏ mềm mại
-Chân của em, đau quá!
Trương Ngạn đành đỡ cô ngồi xuống bồn hoa gần đó, dù sao cũng là do anh va phải mà ngã hơn nữa cũng còn tình nghĩa xưa ít nhiều cô gái trước mặt cũng là cô gái trong lòng anh một thời gian không ngắn.
Trương Ngạn ngồi xuống cầm lấy chân cô xoay, nắn
-Đau chỗ nào?
-Đó, ngay mắt cá chân!
Trương Ngạn cẩn thận nâng bàn chân trắng nõn của cô lên xem xét, phía xa Lam Anh nhìn thấy tuỳ trong lòng căm ghét, khó chịu vô cùng những phải nhẫn nại, mọi thứ đang đi đúng kế hoạch, cô chỉ cần bình tĩnh bây giờ thứ Lam Anh cần chính là lợi dụng Lucy làm đòn bẩy kế hoạch của cô hoàn hảo vô cùng, nhưng khéo léo gài một chút sơ hở về phía Lucy, sau này nếu như đen đủi mọi chuyện bị phát hiện, hoàn toàn không liên quan đến Lục Lam Anh này, Lam Anh nhếch mép cười nham hiểm “Lucy ơi là Lucy, xinh đẹp nổi tiếng đến đâu cũng chỉ là con cờ ngu ngốc dưới tay tôi thôi”.
Lam Linh cuối cùng cũng giải quyết được khúc mắc trong lòng, thoải mái mỉm cười đến trước gương lấy ra thỏi son to lại một chút lên môi rồi rời khỏi.
Trương Ngạn nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng là nói mắt cả chân bị đau, xem ra là lừa bịp giở trò, anh cau mày khó chịu đứng lên một mực rời khỏi, Lucy đứng dậy vội vàng chạy tới ôn lấy tấm lưng rộng vòng tay qua eo siết chặt lấy anh, ngửi mùi thơm nam tính toả ra từ cơ thể anh
-Ngạn! Em rất nhớ anh
Trương Ngạn không muốn nói gì, anh đang kìm nén sự bài xích trong lòng mình, cô gái ngày xưa anh say đắm hoá ra cũng như bao cô gái tầm thường khác, lại dùng thủ đoạn để giở trò với anh, anh một mực gỡ cánh tay siết chặt cơ thể mình ra
-Ngạn, thời gian qua em chưa bao giờ ngừng yêu anh, em áy náy rất nhiều vì sai lầm năm đó.
Anh cho em một cơ hội nhất định em sẽ lại khiến anh hạnh phúc, em sẽ yêu anh gấp trăm ngàn lần, sẽ bù đắp tất cả quảng thời gian khó khăn của anh.
Lucy xoay người anh lại, dùng ánh mắt lẳng lơ quyến rũ nhìn thẳng vào đôi mắt anh, kéo bàn tay to lớn ấm nóng của anh đặt lên bầu ngực căng tròn của mình
-Mọi thứ của em đều là của anh, trái tim em và thân thể này anh đều có thể thoải mái sử dụng
Trương Ngạn nhắm mắt như đè nén đi sự tức giận, lấy lại những bình tĩnh cuối cùng trong cơ thể mình, dùng tay kéo ra khoảng cách giữa anh và cô gái trước mặt, thật sự sự chán ghét của anh đang bị đẩy tới đỉnh điểm rồi, anh rít từng từ qua kẽ răng dứt khoát khẳng định lại tình cảm của mình một lần nữa
-Trong tim thôi từ giờ và mãi mãi sau này, ngoài Lam Linh ra sẽ không chấp nhận một người nào khác.
Tôi đang dành cho cô sự kiên nhẫn cuối cùng của bản thân, tính cách của tôi cô là người hiểu rất rõ, đừng thách thức giới hạn của tôi
Lucy nhìn anh, trái tim thật sự vỡ vụn chính miệng anh đã chấp nhận tình cảm của mình, anh cứ như vậy mà từ chối cô, từ bỏ đi đoạn tình cảm tươi đẹp giữa hai người, cũng chỉ vì con nhỏ tầm thường đó, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Lucy nhào tới giữ chặt lấy anh, đặt lên một anh một nụ hôn nồng cháy như giải phóng sự bí bách, thèm khát bấy lâu trong cơ thể.
-Xin lỗi, làm phiền rồi!
Giọng nói quen thuộc truyền tơid khiến Trương Ngạn giật mình, anh dùng sức đẩy Lucy ra khiến cô ả ngã nhào xuống đất, anh nhìn thân hình quen thuộc đó là Lam Linh cô đã chứng kiến tất cả.
Anh nhìn cô, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng xinh đẹp kia lòng anh nhói đau, anh biết trong long cô đau thế nào bản thân anh lúc này cũng chết lặng, cổ họng cứng lên không biết làm thế nào giải thích với cô
-Lam Linh, nghe anh nói
Lam Linh nhìn anh nước mắt càng chảy xuống, suy cho cùng người thay thế vẫn mãi là người thay thế.
Yêu thương, cưng chiều đến đâu cũng chỉ là một đặc ân khi trái tim anh đang là một khoảng trống, chỉ cần khoảng trống ấy được lấp đầy bằng đúng người đó mọi thứ lập tức trở nên dư thừa.
Lam Linh không muốn ở lại thêm một giây phút nào, càng không muốn đối diện với người đàn ông đó, mọi người đều nói đùng trong tình yêu ai yêu nhiều hơn thì chính là kẻ thua cuộc, trong cuộc tình này cô thua rồi, thua trắng tay.
Cô chạy ra ngoài, thật nhanh....anh nhanh chóng chạy theo cô, lúc này cô chính là muốn rời khỏi nơi đau thương này nhất, Lam Linh một mực chạy ra ngoài.
Đèn xe sáng chói rọi vào mắt cô, chỉ kịp nghe tiếng phanh xe sau đó “rầm!” một tiếng, Trương Ngạn kinh hãi trợn mắt, trái tim như bị hai bàn tay dùng sức bóp nghẹn, nước mắt không tự chủ chảy trên gương mặt anh.Anh chạy tới, ôm lấy thân hình nhỏ bé đó.
Tuyết trắng lạnh lẽo rơi, thấm lên vũng máu đỏ trên đường....rất nhiều máu!