Thời gian trồi rất nhanh, gần đây có rất nhiều việc phải xử lý nên Trương Ngạn rất bận, anh cũng không thể về nhà sớm để ăn cơm như trước, rất hiếm thời gian để tới học việc đón cô, Lam Linh luôn là cô gái hiểu chuyện trước sau tất nhiên sẽ không vì thế mà giận dỗi, hay cáu gắt vô cơ với anh, mỗi khi rảnh sẽ mang cơm tới công ty cùng anh ăn sau đó đợi anh cùng về nhà, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài gặp bạn bè, tới cửa hàng của dì Giang cùng ăn cơm tất nhiên của cả Trần Hạo, nói cái tên này dì Giang luôn gọi anh là Tiểu Hạo làm cô cũng chẳng biết họ là Trần, giờ biết rồi hoá ra là Trần Hạo.
Hôm nay là sinh nhật dì Giang, dì Giang tất nhiên sẽ nấu một nồi lẩu thật lớn kêu Lam Linh cùng Trần Hạo đến, Lam Linh còn dẫn theo cả Hàn Hàn, cũng tốt càng đông càng vui.
Trần Hạo nhận trách nhiệm đi đón hai tiểu thư, sau đó đi mua rượu còn mọi việc ở nhà tất nhiên là dì Giang sẽ đảm nhiệm cả.
Hàn Hàn khoác tay Lam Linh vừa thấy chiếc xe thể thao đỏ bên kia đường liền sáng mắt cô biết rõ đó là Trần Hạo, Lam Linh càng biết rõ lòng của Hàn Hàn có gì, Lam Linh tới cửa hàng hay gặp Trần Hạo nếu có thể đều mang Hàn Hàn đi theo ai bảo cô nương kia vừa gặp vài lần đã đổ đứ đứ một mực buộc Lam Linh làm bà mai không công, hơn nữa có Hàn Hàn đi cùng cũng dễ dàng báo cáo với ông chồng hay ghen ở nhà.
Trần Hạo vừa thấy hai cô gái liền vẫy tay ra hiệu với họ, nụ cười toả ra ánh nắng cầm hai chiếc bánh ngọt đi về phía họ, Hàn Hàn dùng ánh mắt hình trái tim nhìn anh bàn tay bám chặt vào cánh tay Lam Linh, cô lắc đầu ngao ngán nhìn cô bạn vì đàn ông mà trở nên không chút liêm sỉ bên cạnh.
-Cái này của Lam Linh, còn cái này của Hàn Hàn
Trần Hạo chu đáo mua theo khẩu vị của bọn họ, chậm rãi chia phần, anh chất túi lớn túi bé vào cốp sau đó bọn họ cùng lên xe tới cửa hàng.
Vừa tới cửa, mùi thơm của món lẩu đã xộc vào mũi bọn họ, Lam Linh khịt khịt mũi, hai mắt như nổ ra hình trái tim
-Là lẩu!
Hành động đáng yêu của cô đều bị Trần Hạo thu vào mắt, ánh mắt anh yêu chiều nhìn cô, cô gái nhỏ này từ nhỏ đến lớn thay đổi rất nhiều, xinh đẹp hơn thông minh hơn càng đáng yêu hơn, tiếc là anh tới chậm một bước rồi.
Đại bàng Trần Hạo anh muốn cô gái nào đều có thể đường đường chính chính cướp lấy, chỉ là Lam Linh...tại sao bao nhiêu người đàn ông em lại là người của Báo đen? Nhưng không sao, anh có thể đợi lâu một chút cũng được, chỉ cần kế hoạch hoàn thành em sẽ là công chúa của anh.
Bữa ăn rất vui vẻ, bốn người rôm rả không hết chuyện, Hàn Hàn cho rằng tửu lượng của minhg trước giờ luôn vô địch nên chẳng từ chối chén nào, Lam Linh tất nhiên biết điều hơn, bản thân cô trước kia còn không uống nổi rượu nhờ có Trương Ngạn mang cô đi tiệc lớn tiệc nhỏ, còn có liên hoan lớp thời gian hoàn cảnh giúp cô tôi luyện nên bây giờ có thể uống kha khá, nhưng không vì vậy mà cô quyết say đến cùng đâu, nếu không tên ở nhà sẽ giết cô mất.
Cuồi cùng, Hàn Hàn là chiến binh đầu tiên tử trận, dì Giang cũng đã rời bàn đi nghỉ ngơi một lát, đúng là tuổi già rồi nhậu nhẹt không lại đám trẻ.
Chỉ có Trần Hạo là không bị ma men quấy rầy, anh nhìn cô gái trước mặt, một thân đồng phục, ánh mắt lờ đờ hai má hồng rực vô cùng đáng yêu, nếu Trần Hạo không phải người giỏi kiềm chế e rằng đã nhào tới ăn sạch cô rồi, tại sao Lam Linh lại ngây thơ đến vậy, một chút đề phòng với anh cũng không có, không sợ anh sẽ làm hại cô sao?
-Lam Linh, em không sợ uống say anh sẽ cướp sắc anh sao?
Lam Linh tròn mắt nhìn anh, ánh mắt ngờ vực:
-Anh sẽ làm vậy sao?
-Sẽ không!
Cô nghe câu trả lời từ miệng anh vui vẻ gật đầu cười hì hì:
-Thì đó, em tin anh mà.
Em coi anh là anh trai chắc chắn anh sẽ không làm gì có lỗi với em.
Trần Hạo cười khổ nhìn cô, ánh mắt giấu đi tia buồn bã.
Bất chợt Lam Linh đập tay vào vai anh
-Trần Hạo, em nói anh nghe một bí mật của em, anh phải giữ kín đó nhé
Trần Hạo nhìn cô, rõ ràng là say rồi mới hành động như vậy, nhưng bí mật từ cô chắc chắn anh muốn nghe, “Được, anh sẽ giữ bí mật”.
Lam Linh nhìn anh, tiếp tục rón rượu vào ly của Trần Hạo, rồi nâng lên làm hành động mời anh
-Nói cho anh biết, ngoài Trương Ngạn ra người đàn ông em tin tưởng nhất chính là anh! Cạn nào!
Keng một tiếng, Lam Linh cụng ly vào ly rượu trên tay anh, một hơi dốc tới tận đáy làm Trần Hạo không kịp ngăn cản.
Cô gái này, tin tưởng anh đến vậy sao? Nhưng tại sao lại chỉ là thứ ? Tại sao chỉ là phía sau Trương Ngạn, có lẽ chỉ vì anh tới trễ hơn anh ta một bước, chỉ cần không có Trương Ngạn nữa chắc chắn tình cảm của Lam Linh sẽ đặt trọn trên người anh.
Trần Hạo lấy ly rượu trên tay Lam Linh
-Được rồi, em say rồi để lần khác hãy uống.
Anh đưa em về
-Không cần, không cần em gọi chồng em tới rồi.
Anh ấy sẽ đến ngay đó!
Chồng em? Tình cảm của hai người xem ra rất tốt, Trần Hạo cười chua xót lặng im không nói.
Không lâu nữa đâu Lam Linh, anh nhất định sẽ giết chết thằng khốn đó đòi mạng cho ba anh, rồi đường đường chính chính mang em về, cưng chiều yêu thương em, nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi.
Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, thế giới ngoài kia anh sẽ ghánh vác tất cả.
Điện thoại của Lam Linh reo khiến cô giật mình, Lam Linh đứng dậy vẫy tay với anh rồi rời khỏi.
Trần Hạo gật đầu mỉm cười, nhìn theo bóng lưng cô, cô gái nằm trọn trong tim anh lại cứ thế sà vào lòng tên đã giành lấy phần sống của ba anh, ông trời nhất định phải trêu người như vậy sao? Thằng khốn đó được sống đã quá tốt rồi, tại sao còn cướp lấy cô gái Trần Hạo này yêu? Không lâu nữa đâu, mày cứ chờ đi Trương Ngạn mày sắp mất tất cả rồi, bao gồm cả cô ấy
-Anh tới rồi, về thôi! Sao lại uống say thế này chứ?
-Em không say đâu nhé
Trương Ngạn véo má vợ cưng chiều, vợ của anh sắp thành con sâu rượu rồi, uống đến hơi thở cũng toàn mùi rượu thế này.
Ánh mắt Trương Ngạn bỗng bị thu hút chú ý bởi chiếc xe thể thao đắt tiền màu đỏ kia, ánh mắt anh chuyển vào bóng người đàn ông cao lớn ngồi trong cửa kính
-Ai ở bên trong đó thế?
Lam Linh quay đầu nhìn theo anh, rồi hì hì hà hà
-À, là Trần Hạo em kể với anh đó.
Nói cho anh biết Hàn Hàn rất thích anh ấy nha, Hàn Hàn say lắm hôm nay ở lại hình như cả hai bọn họ đều ở lại đó, hí hí!
Trương Ngạn nghe cô nói liền hiểu ra, trong lòng yên tâm rất nhiều, anh cúi người động tác gọn gàng bế cô lên nhanh chân bước vào xe.
Anh đặt cô trên đùi bàn tay to lớn xoa lấy đùi cô
-Sau này vẫn nên giữ khoảng cách một chút biết không?
-Với Trần Hạo hả?
Lam Linh tròn mắt nhìn anh, Trương Ngạn không nói chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, Cô cũng vui vẻ gật đầu đồng ý rồi tựa vào ngực anh, Trương Ngạn nâng cằm cô lên nhìn cô vợ bị rượu làm hư quyến rũ thêm mấy phần anh không còn lý do để kiềm chế nữa, với tay ấn nút chắn phân xe làm hai phần, bàn tay từ từ sờ lên trên luồn qua lớp váy đồng phục của cô, đặt lên một cô một nụ hôn mãnh liệt như muốn rút cạn không khí trong cơ thể cô, chỉ đến khi hơi thở của cô trở lên gấp gáp anh mới lưu luyến mà rời đôi môi đỏ mọng đó
-Đi thôi, chúng ta cũng về nhà làm việc cần làm
-Lưu manh!