- Cậu Trịnh, cho tôi hỏi cậu với cô Đường là gì?
Thám tử tư hỏi Vỹ Kỳ, cậu nói:
- Cô ấy là bảo mẫu của tôi.
- Cậu và cô ấy có thường gây gỗ với nhau không?
- Không.
Nói xong, Vỹ Kỳ được cho ra phía sau đứng. Rồi tới Tứ Nam, Trân Trân và Vũ Trương, câu trả lời cũng như vậy! Cho đến Bích Kiều:
- Cô Bích đây có quan hệ gì với cô Đường?
Nghe vậy, Bích Kiều rối loạn nói:
- Không, không. Tôi không giết cô ta, là do Đường Thy trượt chân ngã xuống. Không phải tôi, làm ơn hãy tin tôi đi mà!
Bích Kiều vừa nói, vừa cầu xin thám tử hiểu.
Và chính giờ phút này đây, con tim A Linh đập rất nhanh, Vỹ Kỳ đang dần nổi nóng.
Một lát sau,
- Được rồi, cô Bích đây mau giải thích lại cho mọi người nghe, thật bình tĩnh. Chúng tôi sẽ không bắt cô đâu!
Mặc dù được lời an ủi nhưng Bích Kiều vẫn hoảng loạn nói tứ tung, tôi không giết. Nên A Linh nói:
- Để tôi, lúc đó tôi cũng có mặt mà!
Nghe thấy câu đó, ai cũng mừng, nhưng cũng có chút phần lo lắng. Cô bắt đầu kể:
- Lúc đó, tôi và Bích Kiều đang ở trên cầu nói chuyện riêng, thì Đường Thy ở đâu ra nghe lén. Thấy vậy, Bích Kiều tức giận lắm chạy lại, mà Đường Thy cũng chạy, nên cô ấy trượt chân ngã xuống, Bích Kiều liền với lấy tay của Đường Thy, hai người kéo nhau, để giành lại sự sống. Tôi định tới giúp nhưng đã muộn rồi!
Đường Thy đã buôn tay của Bích Kiều và... Nhưng thật sự Bích Kiều không hề giết cô ta, tôi nói thật đấy!!!
Nói xong, cô trợn mắt cầu lỗi, thì Vỹ Kỳ mắng cô:
- Tại sao không cầu cứu, nên có cô ấy sẽ không chết!
Vỹ Kỳ mắng A Linh và Bích Kiều tới tấp, thì Tứ Nam bình tĩnh nói:
- Khoan. Sống thấy người, chết thấy xác. Tất cả mau tập hợp tìm tất cả cửa sông, tìm bằng được Đường Thy.
Cậu quát lên làm cho cảnh sát hoảng, và thế cán bộ chạy đi khắp cửa sông, đến ra biển. Nửa tiếng sau, có một cán bộ chạy hớn hở vào nói:
- Thưa thám tử, đội trưởng. Chúng tôi vừa mới tìm thấy một hồ nuôi cá hổ trong một trang trại nuôi cá. Và đặc biệt hơn, nước hồ này được nối với sông.
CÁI... CÁI GÌ?
Ai nghe vậy cũng hoảng liền lên xe phóng đến cái trang trại kinh khủng đó.