"Tổng Giám đốc Dương lấy lý do không mặc lễ phục thì không thể vào Lưu Kim Tuế Nguyệt để ngăn cản người của tôi. Vậy xin hỏi Tổng Giám đốc Dương, bên ngoài kia là toàn bộ trang phục dành cho phái nữ mà thành phố Giang Sơn đang có, mời Tổng Giám đốc Dương đích thân đi xem thử, người của tôi phải mặc bộ trang phục như thế nào mới xứng đáng bước vào Lưu Kim Tuế Nguyệt của anh? Nếu không có bộ nào phù hợp thì cũng không sao, tôi có thể mang tất cả quần áo ở Bắc Kinh, Thượng Hải, ở khắp nơi trong cả nước, thậm chí là nước ngoài đến để anh từ từ chọn!"
Lương Thần vừa dứt lời, mọi người đều ngẩng đầu lên, cách lớp tường kính, thấy rõ trên sân lớn trước cổng Lưu Kim Tuế Nguyệt đã đặt đầy giá treo với những bộ trang phục dành cho phái nữ đủ mọi màu sắc, kiểu dáng, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông muốn gì cũng có.
Tuy rằng sân trước cổng Lưu Kim Tuế Nguyệt không có diện tích quá lớn nhưng nếu mang hết quần áo tới đây thì ít nhất cũng phải hơn mười ngàn bộ.
Từ khi nghe thấy Lương Thần gọi mình bằng "ngài", Dương Thần đã sượng hết cả người. Bây giờ lại thấy một đống quần áo bên ngoài, máu trong cơ thể anh ta lập tức đông cứng lại.
Lương Thần bảo anh ta đích thân đi chọn… Ý là bảo anh ta phải xem kĩ càng hết một lượt. Hơn mười ngàn bộ quần áo, muốn xem hết thì anh ta phải mất bao nhiêu thời gian? Huống chi bây giờ trời còn đang nắng gắt…
Dương Thần nhìn Lương Thần nói: "Tổng Giám đốc Lương, không biết giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Dường như lòng kiên nhẫn của Lương Thần đã cạn kiệt, ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm túc, giọng cũng trầm xuống: "Tôi lặp lại lần nữa, đi xem hết những bộ quần áo kia xem bộ nào mới xứng với Lưu Kim Tuế Nguyệt của anh!"
Dương Thần đứng yên, không nhúc nhích.
Lương Thần im lặng chờ chưa đầy nửa phút, lại nói tiếp, giọng điệu trở nên cộc cằn: "Đi ngay cho tôi!"
Dương Thần sợ tới mức lùi về sau một bước, tiếp đó đành phải đi ra ngoài cổng.
Lương Thần chỉ vào dì Lâm và tài xế đang trốn ở phía xa, nói: "Hai người đứng đây cho tôi! Nhìn Dương Thần chọn quần áo, bảo anh ta ngắm kĩ từng bộ một cho đến khi hết mới thôi!"
Dứt lời, Lương Thần khoác vai Cảnh Hảo Hảo, đưa cô trở về phòng nghỉ ở tầng một.
***
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cả đại sảnh tầng một của Lưu Kim Tuế Nguyệt im lặng đến kỳ lạ. Bên ngoài đã gần giữa trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng đang lúc gay gắt nhất làm lóa cả mặt đất.
Dưới cái nắng chang chang, quần áo bên ngoài đều khúc xạ ánh sáng trở nên long lanh, lộng lẫy vô ngần.
Dương Thần đứng trước những giá treo quần áo, xem từng món đồ như cưỡi ngựa xem hoa. Cho dù anh ta đã cố gắng đẩy nhanh tốc độ nhưng không thể nào xem hết số lượng quần áo khổng lồ kia được.
Đã qua hai tiếng đồng hồ trôi qua, Dương Thần cũng chỉ mới xem được chưa đến một phần mười của rừng quần áo kia. Nếu Dương Thần cứ tiếp tục xem mà không ăn, không uống, không ngủ, không nghỉ thì e rằng cũng phải tới ngày mai mới xong.
Truyện convert hay : Chí Tôn Long Tế Lục Phàm