Editor: Nguyetmai
Nghĩ đến đây, Lương Thần bỗng dừng chân.
Kỳ lạ thật… Rốt cuộc mình bị sao vậy?
Anh không cầm lòng được liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cô thấy Lương Thần dừng lại, cũng dừng theo, lại thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, khẽ nhíu hàng mày xinh đẹp, sờ sờ mặt mình xác nhận không dính gì kỳ lạ mới hỏi: "Sao vậy?"
Anh sực tỉnh, lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi cô, nhìn thêm một lúc mới thầm từ bỏ… Khó nghĩ quá thì đành bỏ qua vậy.
Sau đó, anh lại nói: "Em xem thử có thích món nào không, thỏa sức mà chọn."
Trong trung tâm thương mại đều là những món hàng xa xỉ hàng đầu thế giới, món nào cũng hơn chục nghìn, có bao cô gái đang chọn hàng, sau khi được người đàn ông đi cùng quẹt thẻ liền vui vẻ hôn lên má anh ta một cái, dáng vẻ hạnh phúc ngập tràn.
Nhưng Cảnh Hỏa Hảo lại không có chút hứng thú nào với những món hàng xa xỉ bày đầy trước mặt này. Nếu người bên cạnh mình là Thẩm Lương Niên, cô nghĩ cô cũng sẽ thích.
Lương Thần đi cùng cô từ tầng một đến tầng ba, cô đều chỉ như đang cưỡi ngựa xem hoa, không chọn được món nào.
Anh chỉ nghĩ cô không có tâm trạng nên khi ngang qua cửa hàng độc quyền Chanel ở tầng bốn liền dừng lại, kéo cô đi vào.
Lương Thần rất ít khi chọn đồ dùng của phái nữ, anh biết nếu để Cảnh Hảo Hảo tự chọn, e rằng cô chỉ làm qua loa cho xong như khi nãy, bèn dứt khoát kéo cô ngồi xuống xô-pha để nhân viên bán hàng bày sản phẩm ra trước mặt cô.
"Thưa cô, cô có thích món nào ở đây không ạ?"
Nhân viên đứng bên cạnh lịch sự hỏi.
Cảnh Hảo Hảo ngước lên, nhìn lướt qua chỗ túi xách và trang sức kia, sau đó lắc đầu.
Nhân viên bán hàng thoáng nhìn sang Lương Thần, nhận được cái gật đầu của anh liền dọn những món đồ kia xuống, thay những món khác lên.
Cảnh Hảo Hảo vẫn tiếp tục lắc đầu.
Tâm trạng của Lương Thần hôm nay dường như rất tốt, rất kiên nhẫn để cho nhân viên thay sản phẩm cho cô chọn hết lần này đến lần khác. Thấy cô vẫn cứ lắc đầu liên tục, anh tự mình đứng lên đi về khu trưng bày.
Tuy anh ít tiếp xúc với đồ dùng của phái nữ nhưng mắt thẩm mĩ rất tốt, vừa nhìn đã chọn trúng ngay sản phẩm đặc sắc nhất của Chanel, cho người đưa hết đến chỗ Cảnh Hảo Hảo.
Lần này cô chẳng thèm nhìn lấy một cái đã nói thẳng: "Tôi không cần."
Sắc mặt của anh lập tức trở nên lạnh lẽo, anh đích thân chọn đồ cho cô, cô không biết ơn thì thôi, vậy mà không thèm nhìn cái nào đã nói là không cần.
Lương Thần "hừ" khẽ một tiếng.
Ngữ khí của anh rất nhẹ nhưng người xung quanh đều cảm nhận được cơn giận toát ra từ người anh, những nhân viên bán hàng kia sợ đến mức không dám thở mạnh.
Cảnh Hảo Hảo phát giác ra cơn giận của anh, ngước lên liền thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn mình chằm chằm, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Người qua kẻ lại trong trung tâm thương mại nhiều không ngớt, nếu anh nổi giận thật, người mất mặt chắc chắn là cô!
Tuy cô không thể trốn thoát anh nhưng… cô vẫn muốn bảo vệ tốt cho mình.
Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng suy nghĩ, sau đó dịu giọng nói: "Tôi không thích những thứ này."
Sắc mặt của anh vẫn không khá lên chút nào.
Cô mím môi nói tiếp: "Hay là anh tặng tôi một viên đá đi."
Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh Thịnh Thế Vương Nữ