Editor: Nguyetmai
"Bao lâu nữa thì tỉnh vậy ạ?"
Kiều Ôn Noãn hỏi.
"Nhanh thì nửa tiếng, chậm thì đến tối. Đúng rồi, sau khi tỉnh lại, nhớ phải cho anh ta ăn ít thức ăn dạng lỏng."
"Tôi biết rồi thưa bác sĩ, còn phải chú ý gì nữa không?"
Từ đầu đến cuối chỉ có Kiều Ôn Noãn hỏi bác sĩ, Cảnh Hảo Hảo đứng im lặng bên cạnh.
Đến khi bác sĩ đi rồi cô mới lên tiếng: "Tôi về trước đây."
Nghe cô nói vậy, Kiều Ôn Noãn hơi sửng sốt, cô ta còn đang định buột miệng hỏi cô không đợi Thẩm Lương Niên tỉnh lại sao?
Nhưng nghĩ lại, nếu có Cảnh Hảo Hảo ở đây, tất cả những gì mình và Thẩm Lương Niên khó khăn lắm mới xây dựng được sẽ xem như công dã tràng mất.
Thế là, cô ta chỉ mỉm cười nói: "Cảm ơn cô hôm nay đã đến đây!"
Cảnh Hảo Hảo mím môi, chỉ đáp: "Chăm sóc anh ấy thật tốt nhé!" Nói xong liền xoay người rời khỏi bệnh viện.
Cô đón một chiếc taxi trước cửa bệnh viện, báo địa chỉ biệt thự của Lương Thần. Chiếc xe cách xa bệnh viện dần, cô hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Thẩm Lương Niên cũng đã cách xa đến vô tận.
Cô đã từng chứng kiến thủ đoạn của Lương Thần, cô không sợ nhưng Thẩm Lương Niên không thể đắc tội với Lương Thần được, thế nên, cô không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đã từng hứa với nhau, dù dòng thời gian có trôi xa bao lâu, chúng ta cũng mãi không chia lìa nhưng chỉ trong phút chốc thoáng qua, thời gian qua chưa lâu, chúng ta đã mỗi người mỗi ngã.
Tạm biệt, Lương Niên, người em yêu.
"Tổng Giám đốc Lương, cô Cảnh đã ra khỏi bệnh viện rồi."
"Cậu Thần, cô Cảnh đã về rồi."
Hai tin tức báo đến liên tiếp dần khiến cơ thể vốn căng thẳng của Lương Thần từ từ thả lỏng.
***
Hơn năm giờ chiều, Thẩm Lương Niên tỉnh lại, anh vừa mở mắt ra đã gọi to: "Hảo Hảo? Hảo Hảo?"
Anh đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, nhíu mày nhìn Kiều Ôn Noãn đang ngồi bên giường đăm đăm, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh uống nhiều quá, xuất huyết dạ dày, suýt thì không tỉnh lại được."
Kiều Ôn Noãn dịu dàng nói xong bèn bưng hộp giữ nhiệt ở bên cạnh lên: "Bác sĩ nói anh tỉnh lại thì phải ăn chút thức ăn dạng lỏng, em đã chuẩn bị cho anh rồi, để em đút cho anh."
Thẩm Lương Niên nhíu mày không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà với vẻ nghi hoặc.
Quái lạ, sao anh cứ có cảm giác Cảnh Hảo Hảo đã từng đến bên cạnh anh vậy?
Sao khi tỉnh rồi anh lại không thấy cô đâu? Chẳng lẽ anh đang nằm mơ ư?
"Lương Niên, anh sao vậy?"
Thẩm Lương Niên sực tỉnh, lắc đầu với Kiều Ôn Noãn rối há miệng ăn cháo.
"Lương Niên, anh có biết em suýt bị anh dọa chết rồi không? Sao anh lại không biết quý trọng mình như thế chứ? Vô duyên vô cớ uống nhiều rượu thế để làm gì, có hại cho sức khỏe biết mấy, em đau lòng lắm đấy!"
"Lương Niên, sau này anh không được như vậy nữa! Sức khỏe là của mình, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt, không có sức khỏe anh muốn làm gì cũng không làm được."
"Lương Niên…"
Kiều Ôn Noãn ở bên cạnh lải nhải không ngừng, Thẩm Lương Niên không nghe lọt tai một câu nào. Anh cứ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, Cảnh Hảo Hảo ở bên cạnh dịu dàng cạo râu, rửa mặt cho anh. Giấc mơ ấy rất chân thật, chân thật đến mức như đã từng xảy ra thật vậy.
Hơn nữa, trong căn phòng này, anh cảm nhận được mùi vị rất quen thuộc, anh không kìm lòng được ngắt lời Kiều Ôn Noãn: "Tiểu Noãn…"
Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế