Editor: Nguyetmai
Tuy vậy, đạo diễn cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn nên dù kinh ngạc vì Lương Thần quen Cảnh Hảo Hảo nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh và lý trí trở lại. Ông ta nghe Lương Thần nói vậy, không đợi Cảnh Hảo Hảo lên tiếng đã vội cướp lời: "Chuyện là thế này, Cảnh Hảo Hảo diễn cảnh tay đôi với Chu Nam, cần phải xuống bùn nên bị bẩn giày. Tôi đang định sai người thay giày cho cô ấy đấy."
Nghe đến đây, Lương Thần thản nhiên nhìn Cảnh Hảo Hảo, sau đó liếc nhìn Chu Nam ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh đang được bao người vây quanh hầu hạ, không nhịn được cười khẽ thành tiếng.
Đạo diễn không đoán được nụ cười ấy có ý nghĩa gì, dè dặt đứng cạnh quan sát anh thật kỹ, thấy anh vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ tức giận, vội tươi cười chuyển chủ đề, vừa khách sáo vừa ân cần: "Tổng Giám đốc Lương, cậu muốn uống gì để tôi sai người chuẩn bị cho cậu?"
Lương Thần vẫn không có ý định đáp lại ông ta.
Áp lực nặng nề tỏa ra từ người anh khiến ông ta không dám thở mạnh.
Thậm chí, tuy đang ở phim trường trong thời tiết ngày đông giá rét nhưng trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi. Ông ta khẽ lau khô trán mình, nói tiếp: "Tổng Giám đốc Lương, cậu đến mà không nói trước một tiếng để chúng tôi chuẩn bị nghênh đón."
Nghe xong câu này, Lương Thần chỉ cúi đầu cười khúc khích, đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt anh cũng giãn ra, nhưng câu nói sau đó lại hoàn toàn khác hẳn: "Nếu để các người chuẩn bị trước, sao tôi có thể nhìn thấy màn kịch đặc sắc này chứ?"
Sự mỉa mai và giọng trầm hẳn xuống ở cuối câu khiến người nghe cảm nhận rõ sự áp bức đầy nguy hiểm.
Anh đã đến đoàn phim từ lúc tám giờ hai mươi, đợi ở bên ngoài nửa giờ vẫn không thấy Cảnh Hảo Hảo ra, anh liền hứng trí muốn đến xem dáng vẻ lúc cô quay phim sẽ như thế nào. Nào ngờ, vừa mới đến gần, anh phát hiện nơi này đang vô cùng hỗn loạn, sau đó nghe thấy có tiếng phụ nữ đang hổn hển, náo loạn gì đó. Anh cũng không quan tâm lắm, chỉ mải tìm kiếm giọng Cảnh Hảo Hảo trong đám đông, ai ngờ nghe thấy tên cô từ miệng người phụ nữ đó, anh không nghĩ ngợi gì đã vội tiếp lời, theo tới đây.
Đạo diễn bị câu Lương Thần nói làm cho á khẩu. Cả phim trường thoáng chốc lặng ngắt.
Từ đầu chí cuối, Cảnh Hảo Hảo không nói tiếng nào, chỉ hơi nghiêng đầu đứng trước mặt anh. Sắc mặt cô khá nhợt nhạt, môi mím chặt, mơ hồ lộ vẻ ấm ức, Lương Thần nhìn mà lòng khó chịu.
Lương Thần tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc mới đến, dù anh không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng lờ mờ đoán được Cảnh Hảo Hảo đã bị người phụ nữ tên Chu Nam đó làm cho không vui.
Lúc điều tra quá khứ của cô, anh cũng đã thu thập được một số chuyện mỗi khi cô đi quay phim, tuy cô thông minh, biết tự bảo vệ mình nhưng gặp phải người có địa vị cao hơn thì luôn bị người ta ức hiếp.
Truyện convert hay : Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia: Sủng Thê Cuồng Ma Trong Núi Hán