Đêm khuya tĩnh mịch, gió từng cơn lạnh lẽo thổi, hàng quán xung quanh đường đều đóng cửa hết.
Lâm Hạo quay về thấy đèn trong nhà vẫn sáng, bước tới đại sảnh, đập vào mắt anh là cảnh tượng hai người một lớn một nhỏ đang vô tư lự nô đùa cùng chú chó trắng, niềm vui và hạnh phúc tràn ngập khắp không gian.
Anh sững người.
Từ lúc nào mọi thứ trở nên như thế?
Là từ khi có sự hiện diện của cô, ngôi biệt thự vốn dĩ ảm đạm trước kia bỗng trở nên tràn ngập sinh khí, không còn cảm giác lạnh lẽo cô độc, không còn sự nhớ nhung nuối tiếc, Ân Ân cũng trở về dáng vẻ hoạt bát đúng như lứa tuổi của con bé.
Cô mang đến hơi ấm…là hơi ấm của gia đình.
Nhưng mà…liệu cô có thể ở đây đến bao giờ?
- Ân Ân, giờ này sao em còn chưa đi ngủ? - Lâm Hạo bước từng bước thật dài đứng trước mặt hai chị em
- Không phải vậy đâu, lúc Ân Ân đang ngủ thì "bạn gái" chồm người lên ghế sofa nên làm con bé thức, sau đó…như anh thấy rồi đấy.... - Phương Ly thấy anh thì lật đật đứng dậy giải thích
- Ồn ào thế đủ rồi, đưa chó cho anh, em đi ngủ đi.
- Không chịu. - Ân Ân chu mỏ quay sang nói với Phương Ly - Chị, đừng cho anh hai bắt "bạn gái" đi.
Phương Ly không hiểu sao lại thuận theo con bé, gật đầu rồi cố thủ ôm chặt chú chó nhỏ trong lòng.
- Trong tay tôi là của tôi, không cho anh dẫn nó đi. - Đôi mắt cô long lanh chớp chớp, ưỡn ngực lớn tiếng như đang thách thức
Lâm Hạo chau mày một cái rồi bất ngờ vươn cánh tay săn chắc kéo tay cô lại, vài giây sau Phương Ly hốt hoảng khi nhận ra người cô lúc này gần như tựa sát vào người anh, "bạn gái" chính là khoảng cách duy nhất giữa hai người.
Ánh mắt đen láy của anh vẫn nhìn cô, không hề dịch chuyển cũng không hề chớp lấy một cái, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết từ từ cuối thấp xuống.
Phương Ly hai mắt trợn tròn, trong lòng như có cơn sóng mạnh đang đánh vào.
Khoan đã định làm gì thế, liệu anh có biết Ân Ân ngồi ngay đây không?
Con bé đang nhìn kìa…
Gió đêm thổi, rèm cửa lay động, phòng khách hoàn toàn yên tĩnh khiến cô càng nghe rõ nhịp tim của mình hơn.
- Bây giờ cô trong tay tôi, nói cô là của tôi được không? Thế thì chó cô ẵm trên tay cũng là của tôi. Mau đưa nó ra đây rồi dỗ Ân Ân ngủ đi, nếu không thì đừng có trách.
Khoan đã, hình như anh nói rất dài, ba bốn câu gì đó, nhưng trong đầu cô chỉ văng vẳng mỗi câu đầu tiên, còn đằng sau đó là gì thế?
Không lẽ…thức khuya làm đầu óc cô trở nên bất bình thường và bị "điếc" sao?
- Trả cho anh đó, ra ngoài đi, chúng tôi phải ngủ. - Cô đẩy chú chó anh
- Nơi này là phòng khách, cô bảo tôi ra đâu?
- "…"
Phương Ly ngớ người ba giây rồi vội vã kéo tay Ân Ân một mạch lên lầu.
Ân Ân không hiểu gì cả, lại quay sang giận dỗi cô vì đã đem "bạn gái" cho anh hai nó một cách dễ dàng.
Thật là…trên đời có gì mà dễ dàng đâu.
Không được không được nghĩ nữa, ngày mai kiểm tra, nghĩ những chuyện thế này sẽ không tốt cho trí não.
………………………
- -----Bệnh viện ------
Giang phu nhân Hoàng Di Mẫn nằm trên giường bệnh cùng trò chuyện trò chuyện với Nhã Đình đang ngồi cạnh.
- Con bận như vậy mà vẫn đến thăm cô thật phiền cho con quá, nhưng nhìn thấy con cô thật sự rất vui, không cần uống thuốc cũng có thể khỏi bệnh.
- Cô quá lời rồi, con cũng có bận gì lắm đâu ạ?
- Đừng gạt cô, cô có nghe nói và thấy trên báo tất cả rồi, gần đây hễ không phải đi hát thì con lại giành thời gian đi làm từ thiện, quả nhiên là một đứa trẻ có trái tim nhân hậu. - Giang phu nhân vuốt mái tóc của cô, dịu dàng nói
Nhã Đình hơi mất tự nhiên nhưng nhanh chóng điều chỉnh, lảng tránh
- Cô thấy trong người thế nào rồi ạ?
- Cũng thấy hơi nhức đầu chóng mặt, uống thuốc vào cũng đỡ một ít.
- Hay là để con xoa bóp cho cô, hồi trước con cũng có học.
- Thôi, chỉ cần có con ở đây trò chuyện với là cô đã thấy khỏe lắm rồi.
- Vậy nếu cô không chê thì mai con sẽ đến nữa!
Nhã Đình nở nụ cười xinh đẹp. Đến bản thân cô cũng không hiểu vì sao Giang phu nhân lại giành tình cảm cho mình nhiều như thế.
Nhớ đến lần đầu tiên cùng bà quay một chương trình tivi, thái độ của bà chỉ là một màu lạnh nhạt, cô bước đến cúi đầu chào hỏi bà cũng chẳng hề mảy may để ý đến nhưng ngay sau khi chương trình kết thúc thì bà đột nhiên tìm đến cô, hỏi han về cô, nâng đỡ cô thậm chí còn tỏ ý muốn cô làm con dâu.
Trước và sau giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đây lại là điều rất nhiều, rất nhiều người trong làng giải trí cầu mà không có được, cho nên cô luôn cố gắng nắm bắt nó, thật tốt…
- Đứa con gái tốt như con biết đi đâu mà kiếm chứ, con trai của cô thật là…
Cô bé này tâm tính lương thiện, khí chất trên người cô bé này nhẹ nhàng hiền thục, nhất định sau này sẽ là một đứa con dâu ngoan hiền. Thật không hiểu nổi Giang Tuấn nó nghĩ thế nào nữa mà lại muốn đi quen với đứa con gái không ra gì kia.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra.
Giang Tuấn bước vào, thấy mẹ mình nói chuyện tay vẫn nắm chặt tay Nhã Đình thì trong lòng thở dài.
Giá mà bà đối xử với Phương Ly được một nửa thế này thì quá tốt rồi.
- Nhã Đình, em đến lâu chưa?
- Không, em chỉ mới đến thôi.
- Dạo này hai đứa thế nào rồi? - Sau câu xã giao như có lệ, Giang phu nhân cảm không vui liền hỏi
Giang Tuấn nhìn Nhã Đình dự định nói ra sự thật nào ngờ Nhã Đình chen ngang trước
- Tụi con vẫn rất tốt, lúc rảnh rỗi thường hẹn nhau ra ngoài.
Rồi cô quay lại nháy mắt với Giang Tuấn, không muốn anh phá hỏng tâm trạng của mẹ mình.
Giang phu nhân vừa nghe xong thì sắc mặc vui mừng thấy rõ
- Phải thế chứ, còn trẻ tranh thủ thời gian đi nhiều nơi mới tốt, sau này lập gia đình rồi cũng rất khó được như vậy. Hay là hôm nay sẵn lúc hai đứa đều rảnh, cùng nhau đi đâu đó đi.
- Nhưng mẹ đang không khỏe, con thấy hay là để khi khác.
- Mẹ không sao, nơi này còn có y tá với bác sĩ mà, muốn mẹ mau khỏe thì hai đứa ở cạnh nhau nhiều một chút. - Giang phu nhân thể hiện rõ thái độ
- Vậy…cũng được ạ.
Nhã Đình nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Giang Tuấn, những lời của bà thầy bói đó lại hiện ra trong đầu.
Anh ấy đúng là một viên kim cương vừa đẹp vừa quý giá mà bất cứ cô gái nào cũng mơ tưởng được chạm tay đến và sở hữu nó.
Chỉ đáng tiếc… anh sinh ra không dành cho Lưu Nhã Đình cô, ngay cả cùng ra ngoài với cô dáng vẻ anh cũng miễn cưỡng như thế, vậy thì cô còn hy vọng điều gì, mong muốn điều gì hơn được nữa.
Chiếc xe màu đen sang trọng lăn bánh lướt nhanh trên mặt đường, trong xe hai người vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng.
- Bây giờ em muốn đi đâu anh đưa em đi. - Hồi lâu Giang Tuấn mới cất tiếng
- Anh cho em tới trung tâm thương mại X đi, em muốn đi gặp bạn em.
- Em có hẹn bạn à? - Anh như hờ hững hỏi
Nhã Đình gật nhẹ đầu, mắt dán chặt vào anh
- Phải, là một người bạn…mà em nghĩ anh còn muốn gặp hơn cả em.
- Phương Ly. - Giang Tuấn hơi giật mình ngoái đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen láy long lanh vui sướng
- Nhìn anh như vậy thì em đã hiểu rồi, em…giúp anh với em ấy nhé!
Giang Tuấn không trả lời, chỉ thâm trầm suy nghĩ. Mẹ anh nói đúng cô gái tốt như Lưu Nhã Đình bây giờ biết tìm ở đâu nữa chứ, bị anh từ chối thì không nói, giờ còn bảo là giúp anh.
Chỉ tiếc…trái tim anh dành cho người khác mất rồi.
- Xin lỗi em, nhưng anh không muốn lợi dụng em.
- Anh không cần xin lỗi, em chỉ là vì bản thân em thôi.
"Làm nhiều việc tốt vào, biết đâu ông trời sẽ cho cô gặp lại người mà cô muốn gặp."
- Em chỉ mong, lời hứa trước đây anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi! - Rồi cô lại nói
- Lời hứa? - Bị nhắc một cách bất chợt, Giang Tuấn cố nhớ lại
- Cho dù cả thế giới này bỏ rơi em, anh cũng sẽ đứng về phía em, đúng không?
- Tất nhiên là như thế rồi.
…………………..
_Cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, Ân Ân leo xuống giường chạy ra mở cửa.
- Ân Ân, em mau thay đồ đi, chị dẫn em đi mua sắm.
Phương Ly hào hứng, cuối cùng đã đến ngày sinh nhật con bé và cũng là ngày cô hẹn đi trung tâm thương mại với chị Nhã Đình. Lát nữa nhất định phải xin chụp vài tấm hình làm kỉ niệm mới được, mấy lần trước gặp chị ấy cô đều quên mất.
- Chị ơi! - Ân Ân lớn tiếng gọi cô
- Sao em?
- Anh hai bảo, anh hai muốn đi cùng chúng ta!
- Gì…em…nói sao?