Bầu trời phủ màu xanh thẫm, tòa nhà đài truyền hình cao ngất toàn bộ đều làm bằng cửa kính tấp nập người ra kẻ vào.
Thoắt đi thoắt lại hôm nay chính là vòng hai của buổi thử vai, chỉ một lát nữa đây thôi sẽ tới thời khắc quyết định xem ai là người có vinh dự được góp mặt trong bộ phim truyền hình “Kí ức cầu vồng” chưa quay đã nóng này.
Tập đoàn Lâm Thị quả thật nói độ sự chu đáo nếu đứng thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất, không những chỉ đạo phòng chờ rộng lớn cho những diễn viên tới thử vai mà còn chuẩn bị luôn cả dụng cụ trang điểm kèm chuyên viên trang điểm và cả trang phục cho những ai cần, thậm chí có cả hoa tươi, trái cây, đến tạp chí để đọc trong lúc chờ đợi cũng có.
Vậy nhưng đứng trước sự tiện nghi đó không khí vẫn không thoải mái chút nào nếu không muốn nói là nặng nề ngộp thở.
Mặc dù các cô gái đều thể hiện cùng một điệu bộ là chăm chú nhìn vào gương không màng đến xung quanh nhưng rõ ràng cảm nhận được trong họ có cơn sóng ngầm cuồn cuộn, âm thầm đấu đá với nhau, từ kiểu tóc, cách trang điểm, màu son, váy áo, đến các phụ kiện đi kèm, vì ai cũng muốn mình sẽ là người tỏa sáng nhất hôm nay và giành được cơ hội quý giá này.
Phương Ly chẳng ngờ người cô không nghĩ sẽ gặp nhất cũng xuất hiện.
Dương Tử Hân cầm trong tay hộp phấn vỏ ngoài mạ vàng tinh xảo vô cùng, vừa thấy cô bước vào đã lập tức liếc xéo một cái rồi đóng mạnh nó làm phát ra âm thanh chói tai.
Phương Ly cười nhạt lướt qua, chọn một góc kín đáo để ngồi. Vì để hợp chủ đề của bộ phim nên cô trang điểm rất nhẹ nhàng, chỉ thêm son và một lớp phấn mỏng cũng không đeo thêm bất kì đồ trang sức gì. Tất cả ở cô đều rất thanh xuân, rất tự nhiên, toát lên vẻ đẹp thuần khiết tươi sáng.
Xong xuôi, vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ.
Một cô bạn trạc tuổi cô, có nụ cười ngọt ngào dễ thương chạy đến ngồi cạnh
- Chào bạn, mình tên Hà Mỹ, còn lâu mới đến giờ, tụi mình trò chuyện với nhau được không?
Trông cô mộc mạc dễ gần nên cô gái mới chủ động bắt chuyện
- Chào cậu, mình tên Phương Ly. - Cô mỉm cười đáp lại
- Cậu có biết không lần trước mình cứ tưởng là rớt rồi, nào ngờ lại được thông báo đậu vào vòng hai, mình sung sướng tới phát điên luôn. Mong là ông trời cho mình may mắn nốt lần này nữa để gặp được thần tượng của mình.
- Cậu thần tượng diễn viên của tập đoàn Lâm Thị à? - Phương Ly đoán chừng là thế
- Không là tổng giám đốc Lâm Hạo trong truyền thuyết! Cậu nhất định biết đúng không?
Phương Ly không nói gì, lấy điện thoại trong túi xách ra ấn ấn.
Cô bạn hình như chẳng để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục nói, nói như để mình nghe, nói như sợ người khác cướp lời.
Rằng con người mà cô đã thề sẽ vĩnh viễn không tha thứ đó chính là truyền thuyết của thành phố này, luận về khí thế và phong thái không ai bằng, hào quang của làng giải trí cộng lại có khi không sánh được với anh ta. Anh ta lạnh lùng đến mức quanh năm suốt tháng chỉ có công việc, không thích xuất hiện trên báo chí và truyền hình nên muốn gặp được đôi khi khó hơn lên trời. Chỉ cần cô gái nào có thể đứng gần anh ta lâu hơn một chút, được anh ta nói chuyện thêm vài câu cũng có thể trở thành tiêu điểm bàn tán của tất cả mọi người.
Câu chuyện được diễn tả sinh động vô cùng nhưng ánh mắt Phương Ly điềm tĩnh trước sau như một, dường như cô thuộc về thế giới khác, đến khi Hà Mỹ kích động nắm lấy một bàn tay cô
- Hoàn mỹ như thế mà trước sau như một chỉ chung tình với duy nhất một người con gái, phải đi đâu tìm được người thứ hai đây?!
- Lưu Nhã Đình. - Bàn tay Phương Ly khựng lại trên phím điện thoại, ba chữ thốt lên, khẽ đến mức người bên cạnh cảm thấy hơi rùng mình
Hà Mỹ gật đầu tắp lự
- Phải đấy, rất nhiều người bảo Lưu Nhã Đình không phải người bình thường, mà là tiên tử ông trời phái xuống, chẳng những xinh đẹp, hát hay, mà còn khiến người lạnh lùng như Lâm tổng yêu đắm say suốt bao nhiêu năm không màng đến những người con gái khác bên cạnh. Cả màn cầu hôn sáu năm trước ở Quảng trường Hy Vọng đẹp như câu chuyện thần thoại được lưu truyền nữa. Trời ơi, Lưu Nhã Đình đã khiến người cao ngạo như anh ấy phải quỳ xuống đấy, ganh tị chết mất thôi!
Phương Ly đột nhiên cảm thấy máu trong người mình chảy chậm lại.
Dường như trong lòng có cái gì đó chua xót kích động.
Hà Mỹ một hồi ngơ ngẩng rồi tiếp tục
- Con gái cả thành phố này đều ước ao được một phần mười cô ấy là đủ, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều viên mãn, Lưu Nhã Đình đó nhất định kiếp trước đã cứu cả thế giới.
Phải, mọi người có lẽ đã được nghe rất nhiều về anh ta, rằng anh ta hoàn hảo tuyệt mỹ thế nào, yêu Lưu Nhã Đình tha thiết ra sao, nhưng bọn họ tuyệt nhiên chưa từng nghe đến một cô gái tên Phương Ly đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh ấy, cùng anh ấy vượt qua bóng tối và nỗi đau bị Lưu Nhã Đình ruồng bỏ, chịu bao đau khổ tủi nhục chỉ để đứng cạnh anh ấy, từng được anh ấy trao lời hứa hẹn trọn đời trọn kiếp nhưng cuối cùng tất cả đều tan biến chỉ sau một đêm.
Lưu Nhã Đình cứu cả thế giới sao? Vậy thì...Phương Ly cô chắc là đã hủy diệt cả thế giới!
- Sao tự dưng cậu lại lặng yên thế! - Hà Mỹ nghiêng đầu nhìn cô
- Cái gì?
- Cậu không hào hứng sao? Không cảm thấy kích động gì sao?
- Sao phải kích động?
- Cậu xinh đẹp như vậy khả năng đậu cao lắm đó, đến lúc đó có thể thường xuyên gặp được Lâm tổng rồi. Nếu mình cũng đẹp như cậu thì mình nhất định sẽ sung sướng phát điên.
Phương Ly mắt mở to, nhìn cô bạn trân trân
Thật không ngờ có nhiều người cuồng si kẻ tồi tệ đó như vậy.
Nhưng cô gái này xem ra là quá ngây thơ. Cho dù có đậu buổi thử vai này thì thế nào, cùng chỉ là một diễn viên phụ trong một bộ phim truyền hình, anh ta đường đường tổng giám đốc một tập đoàn lớn, trăm công nghìn việc, sẽ để mắt tới nhân vật nhỏ như vậy sao?
Hơn nữa Lâm thị trên dưới có biết bao nhiêu người, chỉ sợ giống như hoàng đế Trung hoa xa xưa, hậu cung mấy nghìn, có những người cả đời cũng không thể gặp.
- Cậu có thể đổi chủ đề khác không. Mình không biết người đó. Cậu có kể đến sáng cũng vậy thôi.
- Hả, sao chứ?
- Mình ở nước ngoài về
- Ra vậy, mình xin lỗi.
- Không sao.
- Nhưng mà cậu thử gặp mặt anh ấy xem, nhất định sẽ chết mê chết mệt...anh ấy...
- Không bao giờ!
- Hà Mỹ: ”...”
Hà Mỹ tự hỏi sao cô bạn Phương Ly này lạnh lùng thế nhỉ, nghe đến cỡ như vậy mà chẳng lung lay tí nào, chắc không phải thích nữ không thích nam đấy chứ?!
Đúng lúc này chợt có một người chạy vào thông báo
“Xin lỗi các bạn vì sự bất tiện này nhưng địa điểm diễn ra buổi thử vai thứ hai sẽ có chút thay đổi so với thông báo ban đầu, và cũng được dời lại thêm một tiếng.”
- Là nơi nào thế ạ? - Một cô gái cất giọng hỏi
- Là tập đoàn Lâm Thị, mời các bạn...
Người thông báo chưa kịp nói hết câu là “mời các bạn di chuyển ra xe đã chuẩn bị sẵn” thì bị dọa cho hoảng sợ
“Hả?!!!!!”
“Oaaaa”
“Là tập đoàn Lâm Thị đó!”
Các cô gái không màng đến hình tượng, tiếng la hét ầm ầm khiến căn phòng như bị rung động
- Này, cậu có nghe gì không, là may mắn ông trời ban đó! - Hà Mỹ kích động không kém nắm lấy tay cô lắc tới lắc lui
Phương Ly là một cá thể không thuộc về đám đông ồn ào đó.
Cô lặng người điều chỉnh hơi thở, trong đầu vẳng lại bốn chữ
Tập đoàn Lâm Thị...
.........................
Hai chiếc xe được điều tới để đưa mọi người đến tập đoàn Lâm thị.
Trên xe không ai nói chuyện với ai vì các cô gái đều bận rộn nhìn vào chiếc gương nhỏ mang theo, tỉ mỉ trang điểm lại gương mặt, dậm thêm phấn, tô thêm son, kẻ thêm chân mày, sửa sang lại tóc, làm đủ mọi thao tác sao cho mình xuất hiện trong bộ dạng hoàn hảo rực rỡ nhất có thể.
Nhưng mục đích của họ giờ đây đã khác khi này, không chỉ muốn trở thành người đẹp nhất để có nhiều khả năng đậu buổi thử vai nữa, mà là…
- Phương Ly, mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy, cậu không trang điểm lại sao?
Hà Mỹ làm xong quay sang cô, thấy lạ là từ lúc bước lên xe đến giờ cô bạn này cứ như người mất hồn chẳng có tinh thần gì. Được có cơ hội đặt chân đến tập đoàn Lâm thị, lẽ ra phải vui mừng phấn khích chứ?!!
Nhưng phải công nhận, cậu ấy chỉ đánh một lớp phấn nhẹ mà đẹp hết phần mọi người, nếu trang điểm tỉ mỉ không biết đẹp đến cỡ nào nữa.
- À, ừ.
- Hay để mình giúp cậu nhé, lúc trước mình có học trang điểm đấy!
Phương Ly khẽ gật đầu, rất khẽ, nhưng tròng mắt không động đậy, dường như lúc này cô chẳng quan tâm đến thứ gì nữa.
Một vài người xung quanh liếc mắt khinh khỉnh nhìn cô
"Không muốn thi thì ở nhà đi, đến trang điểm cũng không biết."
“Thật chẳng có tiền đồ gì!’’
………………….
Hai chiếc xe dừng lại trước một tòa cao ốc đồ sộ, các cô gái bước xuống, ngơ ngẩng ngắm nhìn.
”Đẹp quá trời ơi!” - Một người không nhịn được thốt lên
Tập đoàn Lâm thị nằm ở vị trí trung tâm thành phố, nổi bật nhất nơi đây giữa một rừng toàn nhà cao chọc trời. Kiến trúc nguy nga đồ sộ, cao đến hơn trăm tầng, được bao phủ toàn bộ bằng kính, mọi thứ xa hoa đến mức không có thật.
Một vài cô gái gật gù vì giờ thì họ đã hiểu.
Vị Lâm tổng đó chẳng những mang trên người hào quang vạn trượng, lại sống trong thế giới hào hoa tráng lệ, địa vị tiền tài cỡ này thì thì không khó hiểu vì sao toàn bộ con gái trong thành phố đều ao ước vị trí bên cạnh anh ta.
Gả cho anh ta chẳng phải là cách thức trực tiếp nhất, một bước hóa thân thành phượng cao quý hoàng bay thẳng lên trời, chẳng cần phải tốn công tốn sức trong cái làng giải trí đầy phức tạp, mỗi ngày lo tranh tối tranh sáng này nữa.
Nhưng mà ước thì ước vậy chứ không thể nào làm được vì anh ấy nổi tiếng là lạnh lùng và làm gì có ai vượt qua được Lưu Nhã Đình chứ!
Cả đám nối đuôi nhau tiến vào, dẫn đầu là người những người phụ trách tổ chức buổi thử vai hôm nay.
Cô nhân viên ở quầy tiếp tân vừa nhìn thấy thì đã biết, chạy đến niềm nở tươi cười, chỉ tay về thang máy ở đăng kia
- Mời mọi người đi lên lầu ba nhé, buổi thử vai sẽ bắt đầu trong nửa tiếng nữa.
Nhưng rồi, ting một tiếng, cửa thang máy mà cô tiếp tân chỉ đang đóng sầm đột ngột mở.
Cả nhóm bọn cô trố mắt nhìn một đám người chen chúc nhau bước ra rồi vội vã tiến về phía này, ai cũng mặc comple chỉnh tề.
Cô tiếp tân ngơ ngác không hiểu có chuyện gì mà tất cả lãnh đạo cấp cao đều đổ xuống hết đây vậy, nét mặt vừa khẩn trương vừa căng thẳng.
Lẽ nào…
Không phải anh ấy đi công tác đến tuần sau mới về?! Sao lại đột ngột như vậy chứ!
- Mọi người, mau, đứng nép qua bên đó xếp hàng đi, nhớ lát nữa đừng gây nên tiếng động gì nhé! - Cô tiếp tân nhanh nhảu chỉ mọi người đứng về một phía
Các cô gái nhìn nhau không hiểu gì nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đã đến đây thì tất nhiên phải làm theo lời người ở đây hướng dẫn rồi.
Tiếp đó, nhân viên tập đoàn Lâm thị, theo từ thứ bậc cao đến thấp tập trung xếp hành hai hàng ngay cánh cửa chính, nín thở chờ đợi, cảnh tượng hoành tráng tưởng chừng như chỉ có trong phim truyền hình.
Cánh cửa kính trong suốt xoay tròn mang theo một bóng dáng
Toàn thể nhân viên chỉ chờ có vậy, cung kính cúi đầu hô to đầy khí thế
- Kính chào giám đốc.
Phương Ly kinh ngạc vô thức ngẩng đầu lên
Giám đốc