Em Là Cả Thế Giới Của Anh

chương 157: cho anh một cơ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thằng bé Lạc Lạc đó…có quan hệ gì với em?

Phương Ly nắm chặt tay, người khẽ run.

Không, cô không thể cứ mãi trốn tránh, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải kết thúc mọi chuyện.

- Thằng bé gọi tôi là mẹ, anh nghĩ là thế nào? - Cô hít sâu để kìm chế hơi thở rối loạn, lúc ngẩng mặt lên, ánh mắt đã quay về vẻ thản nhiên vô cùng

- Đang nghĩ. - Đối phương không nhanh không chậm trả lời

Hai phút sau vẫn không có động tĩnh gì, lòng cô khó chịu như lửa đốt

- Cho hỏi anh nghĩ xong chưa?

- Chưa, chuyện quan trọng không thể nghĩ nhanh được.

- ‘’…’’

Năm phút sau nữa vẫn không có gì thay đổi, Phương Ly thực sự nhịn hết nổi

- Định chơi mèo vờn chuột với tôi đấy à, chuyện đơn giản như vậy mà cũng cần thời gian để nghĩ sao? Anh nghe cho rõ đây, Lạc Lạc là con trai của tôi, là máu mủ ruột thịt của tôi và nó không có liên quan gì đến anh hết, tôi đi đã được chưa?!

- Không đúng, em rõ ràng là chưa kết hôn! - Đôi mắt anh như kết một mảng băng dày xoáy sâu vào cô

- Giám đốc, anh có bị gì không đấy, đã là thời đại nào rồi, không kết hôn mà có con thì lạ lắm à?

- Thế tại sao lần trước anh hỏi em lại bảo không quen ai tên Lạc Lạc?

- Là vì…tôi là diễn viên mới kí hợp đồng với công ty, sợ giám đốc anh biết được tôi chưa chồng đã có con, hình tượng không tốt sẽ không cho tôi diễn tiếp bộ phim này nữa.

Rất nhanh đã trả lời giống như biết trước anh sẽ hỏi như vậy, lại rất hay, rất hợp lý.

- Không đúng, em lừa anh, rõ ràng là em đang che giấu chuyện gì đó! - Anh chụp lấy hai vai cô lắc mạnh, hét lên

Nỗi hận chất đầy trong tim lại tràn về, Phương Ly nhếch môi cười nhạt

- Sao tôi phải lừa anh? Chẳng phải tôi đã từng nói rồi sao, anh có địa vị gì trong lòng tôi mà tôi phải lừa anh? Lạc Lạc thật sự là con trai của tôi, với ai thì anh không cần biết. Anh không thấy nó giống tôi như đúc sao? Ai ai cũng khen tôi của bây giờ xinh đẹp, so với ngày xưa chẳng khác nào vịt hóa thiên nga, “gái một con trông mòn con mắt” anh còn không hiểu à. Vẫn không tin, thế lấy ADN đi xét nghiệm đi, kết quả dù sao cũng chỉ có một mà thôi.

- Em…

Tai Phương Ly ù lên, tự dưng cảm thấy giống như có một ai đó đang điều khiển mình, những lời tiếp theo vốn không phải của cô

- Giám đốc, tôi hỏi thật, không lẽ anh làm việc nhiều quá bệnh hoang tưởng đến mức cho rằng Lạc Lạc có thể là con anh mà gọi tôi đến đây sao? Với lại Lạc Lạc của tôi thông minh, lương thiện, đáng yêu, hiểu chuyện, kẻ xấu xa đê tiện như anh có phước sinh được đứa con như vậy à? Nằm mơ cũng không đến lượt anh!

Đầu Phương Ly đau buốt, trước mặt là muôn ngàn ánh sáng chớp giựt liên hồi, đến nỗi đôi mắt đau đến mức nước mắt trào ra nhưng đã bị cô kìm chặt, để chúng điên cuồng chảy ngược lại hết vào tim.

Cô đang làm gì thế này?

Có thể cô hận anh, hận đến mức cuộc đời chưa từng hận ai như thế, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ dùng những lời tàn nhẫn này với anh.

Lâm Hạo nhìn cô thản thốt như nhìn thấy một cơn ác mộng, chúng khiến anh đau đớn như tim bị những lưỡi dao tẩm độc đâm vào.

- Em…tại sao em lại trở nên thế này, nếu em hận anh thì đáng lẽ ra phải sống thật tốt rồi trở về, anh sẽ đứng đây cho em báo thù, thậm chí đưa dao cho em đâm một nhát, tại sao lại hủy hoại bản thân mình, TẠI SAO? TẠI SAO HẢ?

Nếu cô muốn dùng cách này để trả thù anh, để anh rơi vào hố sâu tuyệt vọng thì chúc mừng, cô đã thành công rồi…

- Là con của cậu ta đúng không?

- Sao cơ?

- Em biết anh đang nói đến ai mà? Em là con người con gái thế nào anh còn không rõ sao? Sáu năm trước...có phải thời gian sau khi chúng ta chia tay em ở Giang gia, cậu ta đã lợi dụng lúc em đau khổ tuyệt vọng nhất mà làm ra chuyện bỉ ổi đó với em không? PHẢI HAY KHÔNG?

Lâm Hạo đau đớn vẫn cố kìm nén cơn phẫn nộ, bàn tay rời khỏi vai cô rồi đấm mạnh vào tường chỉ vì muốn không làm tổn thương đến cô, nhưng mà…

- Phải thì sao, không phải thì sao? Anh chỉ cần biết Lạc Lạc là con trai của tôi là đủ rồi! Với cả Giang Tuấn, nếu anh dám động đến anh ấy tôi sẽ liều mạng với anh!

Liều mạng với anh…

Toàn thân Lâm Hạo tê cứng, Phương Ly của anh bị hắn ta hủy hoại mà còn ra sức bênh vực cho hắn, không tiếc hy sinh vì hắn...

Anh siết chặt cằm bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, muốn hôn cô nhưng đã nhanh chóng bị cô đẩy ra.

Đáng tiếc sức cô yếu ớt, thoát được một lần thì không thể có lần sau. Hơn nữa hành động khước từ lại giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy trong lòng anh.

Lâm Hạo tiếp tục tiến đến, áp chặt môi mình trên bờ môi cô, nụ hôn không hề dịu dàng mà là ngang ngược chiếm đoạt giống như đòi lại những thứ vốn thuộc về mình. Toàn thân Phương Ly run lẩy bẩy, nỗi sợ hãi trùm chặt lấy cô.

Tim anh đập thình thịch không ngừng, tình yêu của anh vẫn cháy bỏng là thế, nhưng cô sẽ mãi mãi không bao giờ cảm nhận được nữa đâu.

Bởi vì đối với cô, anh của lúc này chỉ có hận ý, chỉ có trừng phạt, không có yêu thương.

Cô vùng vẫy, hai tay anh giữ chặt cô, không để cô thoát khỏi mình.

Phương Ly chỉ có thể buông xuôi nhắm mắt lại, mặc kệ những giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.

Cuộc đời của cô rốt cuộc sinh ra chỉ để chịu đau đớn nhục nhã thôi sao?

Đột nhiên đôi môi Phương Ly nhói đau, sau đó mới phát hiện nó đã bị anh hung hăn cắn lấy, rất mạnh, đến nỗi máu chảy vào miệng giống như trút hết cả sự căm hận vào đó.

Nhưng anh ta có tư cách gì để hận, người nên hận là cô, là cô mới đúng!

_CHÁT. - Cô giáng thẳng bạt tay vào má anh ngay khi anh vừa rời ra

- Thật không ngờ đường đường là giám đốc một tập đoàn lớn lại dùng quyền thế hà hiếp nữ nhân viên của mình, anh đã giở trò bỉ ổi hạ lưu này với bao nhiêu người rồi, có tin tôi kiện anh thân bại danh liệt không?

Lâm Hạo hoàn toàn không chút mảy may quan tâm đến những lời đó, ánh mắt đầy hối hận và tuyệt vọng

- Em đau đúng không, nhưng em chắc chắn không đau bằng anh đâu, nói cho em biết tim anh còn đau hơn em gấp trăm gấp ngàn lần!

Phương Ly giận dữ trừng mắt mà thét lên trong làn nước mắt giàn giụa

- Anh đau sao? Anh đang lừa ai thế? Năm đó anh chà đạp lên tình yêu của tôi để hạnh phúc bên người con gái khác, tôi mang trái tim của một người đã chết sang nước ngoài, ông trời thương xót ban cho tôi một đứa có con trai, niềm an ủi duy nhất thì anh lại vì lý do đó mà trừng phạt tôi, cứ như người sai vốn dĩ là tôi...Hay là con người anh vốn tham lam ích kỉ như vậy, ngay cả thứ anh vứt bỏ đi thuộc về người khác anh cũng không cam tâm!

- Không phải! - Lâm Hạo đưa tay ôm lấy lồng ngực đau từng cơn như bị xé nát, hét lên một tiếng

- Phải hay không là chuyện của anh. Tôi sẽ cùng con trai và người tôi yêu sống thật hạnh phúc bên nhau, còn anh, trên thế giới này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là anh!

Phương Ly nước mắt như mưa lao ra khỏi căn phòng mà không nhìn thấy được những giọt lệ rơi trên má con người con trai cao quý cao ngạo phía sau.

Nắm tay anh không tự chủ lại đấm mạnh vào bức tường nơi còn lưu giữ hơi ấm của cô.

Đã bao lâu rồi anh không rơi nước mắt, là từ lúc mẹ qua đời ở trong nhà tang lễ? Không phải, là lúc tỉnh dậy trên giường bệnh, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài kia, đau đớn khi biết rằng cô đã hòa nhập vào biển người mênh mông.

Sau bao nhiêu năm, giọt nước mắt đầu tiên cũng là vì Phương Ly cô mà rơi.

Nếu khóc cạn nước mắt hoặc đánh đổi tất cả những thứ anh đang có trong tay để mà thời gian quay lại thì anh cũng cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc...

Tất cả đã quá muộn rồi…

....................................

Những ngày tiếp theo của Phương Ly trôi qua thật bình lặng, bình lặng đến mức không ngờ. Nếu không phải có mặt ở trường quay chăm chỉ tập trung cho từng thước phim thì là ở nhà chăm sóc cho Lạc Lạc, dạy thằng bé học, cách vài ba ngày lại mời Giang Tuấn đến dùng cơm.

Có một điều đã đi ngược lại với suy nghĩ của Phương Ly, đó là con người kia kể từ sau cái lần giận dữ đến mức điên cuồng cưỡng hôn cô hôm đó cứ ngỡ anh ta sẽ tiếp tục làm đủ mọi cách để vùi chôn ước mơ của cô, hủy hoại con đường tương lai phía trước của cô giống như đã từng làm với Lưu Lệ Tinh, nào ngờ tất cả đều không có, chẳng những anh ta không còn tìm đến cô nữa mà ngay cả bộ phim cô đang quay cũng vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến lạ thường.

Nhưng cô nào hay biết những bình yên này chỉ là để chuẩn bị cho cơn sóng ngầm tiếp theo.

..................................

Buổi tối cuối tuần Giang Tuấn dẫn cô cùng Lạc Lạc đi siêu thị mua ít đồ.

Rất nhiều người đều ngưỡng mộ gia đình ba người bọn cô, còn khen cô khéo sanh, con trai đẹp trai giống ba là nhà có phúc. Haizz

Lúc về cô mở cửa xe để Giang Tuấn bước ra, bế Lạc Lạc đang say ngủ trên tay vào nhà. Hôm nay không biết kiểu gì mà cô luýnh quýnh mãi không tra được chìa vào ổ khóa, hóa ra là đầu óc để đâu đâu lấy nhầm chìa, báo hại cả ba đứng bên ngoài hồi lâu mới vào được, còn bị người con trai bên cạnh cười bảo cô hậu đậu.

- Phương Ly, anh nghĩ lại rồi, anh không thể cứ thế này mà về được! - Lúc cô tiễn anh, vẻ mặt anh cứ như người bị đuổi (thì thiệt vậy mà^^)

- Thế anh muốn gì? Hay đói bụng, em làm tí gì đó cho anh rồi về nhé!

Đôi mắt mang đầy tình cảm sâu lắng, Giang Tuấn đưa tay nắm chặt tay cô trong tay mình, thật lâu, thật lâu không nỡ buông.

- Cho anh một cơ hội có được không? Để anh được danh chính ngôn thuận ở bên em và Lạc Lạc. Mỗi ngày được ăn cơm mà em nấu trong chính ngôi nhà của chúng ta.

Phương Ly quá đỗi kinh ngạc, cô biết cái ngày phải cho anh một câu trả lời trước sau gì cũng phải đến, nhưng không ngờ được là lúc này.

Ba chữ ‘’của chúng ta’’ phát ra mang theo viễn cảnh tươi đẹp, ấm áp, và hạnh phúc biết bao nhiêu.

Thế những anh đợi rất lâu, cô vẫn không nói gì, cơn gió lạnh buốt đang thổi ngoài kia cũng không sánh được với sự im lặng của cô.

Anh đưa bàn tay dịu dàng áp vào má cô

- Em không trả lời vội, anh đã đợi em hơn sáu năm rồi, kể cả những năm tháng em không có em bên cạnh, giờ đây anh còn sợ cái gọi là chờ đợi sao? Anh nói ra không phải để ép buộc em mà chỉ muốn em biết, anh chưa từng có ý nghĩ từ bỏ, trái tim cũng chưa từng tồn tại hình ảnh người con gái nào khác ngoài em.

Giang Tuấn đã cho rằng buổi tối hôm nay đến đây là kết thúc, chờ đợi vẫn tiếp tục là thói quen của anh.

Nào ngờ cô ngước mặt lên, đằm thắm nhìn vào đôi mắt anh

- Gần đây trông anh lúc nào cũng mệt mỏi, có phải bận nhiều việc lắm không? Đợi em quay xong bộ phim này nhé! Chúng ta cùng với Lạc Lạc đi du lịch, chỉ có ba người chúng ta!

- Em…- Giang Tuấn bất ngờ, đột nhiên anh không sao nói nên lời. Thế có phải cô đã ngầm đồng ý rồi không?

- Em nói trước để anh sắp xếp thời gian, đến lúc đó mà thất hứa thì em sẽ giận anh thật đấy!

- Được. Dù trời có sập xuống anh cũng sẽ không thất hứa.

Giữa đêm trời khuya tĩnh mịch, anh hạnh phúc dịu dàng hôn lên trán cô. Phương Ly khẽ nhắm mắt, hơi ấm từ nụ hôn của anh làm lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp.

Con người ta ở đời đôi khi thật kì lạ, nếu có thể bình yên thì tại sao phải lựa chọn lao vào giông tố.

Người con trai trước mặt, anh ấy chính là bình yên của cô, trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy.

Vì thế, có lẽ cô không nên kháng cự lại số mệnh nữa.

Nhớ về người đó, nhớ về những hồi ức đó chỉ khiến bản thân thêm đau đớn tổn thương…

Hãy quên đi thôi…

………………..

Phía bên kia con đường có một chiếc xe hơi sang trọng đậu lại, kính xe phản quang nên không nhìn được người ngồi bên trong.

Lâm Hạo nhìn về phía cảnh tượng đằng kia, đôi mắt đau khổ khép chặt lại.

Có lẽ sáu năm trước kể từ lúc quyết định ra đi thế giới của cô đã hoàn toàn xóa sổ tên anh.

Vả lại bây giờ cô đang rất hạnh phúc bên cạnh cậu ta.

Hơn nữa, giữa hai người đã có...

Đứa trẻ đó là máu thịt của cô, mà trong lòng cô tình thân mãi mãi lớn hơn tình yêu.

Cho nên dù cô có yêu cậu ta hay không, dù trong lòng cô còn lưu luyến anh hay không thì kiếp này anh cũng đã định là kẻ thua cuộc.

Nên buông tay thôi, và đừng nên mang quá khứ ra dày vò cô thêm lần nào nữa.

Nhưng mà…

Có những thứ chúng ta càng cố níu giữ càng đau đớn phát hiện nó giống như nước chảy qua kẽ tay, không cách nào níu giữ được. Nhưng từ bỏ...lại nhận ra nó là một loại thuốc để duy trì sự sống hằng ngày, không có nó, làm sao sống tiếp được đây.

Đến cuối cùng mới hiểu được cái gọi là vận mệnh trêu đùa. Vào thời khắc anh quyết định đem tình yêu của mình chôn sâu vào ba lớp tấc đất và chúc phúc cho cô thì ông trời lại tìm một sợi dây để mà buộc anh và cô lại với nhau.

Nhưng anh có nghĩ thế nào cũng không ngờ được …

Sợi dây đó lại chính là…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio