“Cắt!”
Sau tiếng hô đầy mãn nguyện của đạo diễn Từ, cảnh cuối cùng của bộ phim Kí ức cầu vồng đã kết thúc thật suôn sẻ, chính thức khép lại ba tháng quay phim ròng rã, cả đoàn đồng loạt đứng dậy vỗ tay.
Mọi người trao nhau nụ cười của sự hài lòng, cái cúi đầu của sự biết ơn kính trọng, cái ôm của sự lưu luyến.
Phương Ly trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa tiếc nuối. Quãng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, vẫn may đến cuối cùng mọi thứ đều suôn sẻ.
- Cô diễn tốt lắm, hy vọng sau này sẽ lại có cơ hội cùng cô hợp tác. - Đạo diễn Từ tiến về phía cô với nụ cười tán dương trên môi
- Đạo diễn quá khen, bộ phim đầu tiên của tôi được dẫn dắt bởi một đạo diễn tài ba như anh chính là một vinh hạnh vô cùng lớn, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ sự giúp đỡ của đạo diễn và cũng rất mong mình lại có may mắn làm việc cùng anh. Tôi xin phép đi trước.
Phương Ly nhẹ nhàng, khiêm tốn trả lời rồi quay người rời khỏi, đạo diễn từ không ngừng nhìn theo phía sau.
Cô gái này đúng là một diễn viên trời sinh, một viên ngọc quý giá vô cùng.
Bất kể là cảnh quay nào, dù lên hình nhiều hay ít, thậm chí có cảnh còn không có tới một lời thoại thì cả người cô cũng đều phát ra ánh hào quang rực rỡ, cộng thêm diễn xuất đầy chân thật cảm động từ đó đã thu hút được mọi ánh nhìn và có khi làm lu mơ cả nam nữ chính diễn cùng.
Ông trước sau vẫn giữ vững niềm tin của mình.
Sau khi bộ phim đóng máy, cô gái tên Phương Ly này nhất định sẽ nổi tiếng!
………………
Phương Ly không bắt taxi mà đi bộ về nhà vì muốn thả mình theo mây gió, nhưng nào ngờ lại gặp phải một người.
Vừa nhìn thấy Lưu Nhã Đình, cảm giác chán ghét lại trào dâng trong lòng. Cô đã không muốn gặp, nhưng sao chị ta cứ như ma quỷ không ngừng bám riết lấy cô vậy?
Lưu Nhã Đình đi tới, vẫn giữ nguyên bộ dạng trong sáng thuần khiết, Phương Ly liếc mắt như không muốn đếm xỉa tới
- Chị lại đến tìm tôi để làm gì?
- Tôi có chuyện muốn nói với cô!
- Giữa tôi và chị thì có cái gì để mà nói, những lời hôm đó bên Pháp nói vẫn chưa đủ sao. Nếu là về Lâm Hạo thì chị quay về đi!
- Phương Ly, tôi nên gọi cô là cái gì đây? Kẻ thứ ba hay hồ ly tinh. - Lưu Nhã Đình nghiêm giọng giận dữ quát
- Chị nói gì? - Phương Ly rõ ràng biết nhưng lãnh đạm tựa không biết
- Đúng là ở đời thế sự khó lường, kẻ ban ngày ban mặt ngang nhiên cướp đi ‘’người đàn ông của người khác’’ mà vẫn có thể không biết xấu hổ, thậm chí còn đi đóng phim, muốn trở thành minh tinh được công chúng tung hô ngưỡng mộ. Thật hèn hạ.
Phương Ly trừng trừng nhìn Lưu Nhã Đình khinh bỉ, giọng cô chán ghét
- Lưu Nhã Đình, chị thật buồn cười, à không phải nói chị thật đáng thương. Năm đó khi tôi là bạn gái Lâm Hạo, chị đã hẹn tôi ra và bảo tôi rời xa anh ấy, nhưng bây giờ người đang ở bên cạnh anh ấy là chị, rốt cuộc chị bị mất trí hay đến giờ vẫn không có được anh ấy mà lại đến đây để đe dọa cảnh cáo tôi. Chị tưởng những lời lẽ đó sẽ công kích được tôi sao?
Lưu Nhã Đình đưa tay nắm chặt chiếc váy trắng trên người đến mức phần vải chỗ đó trở nên nhàu nhĩ, ánh mắt hiện lên tia căm phẫn cực độ. Gương mặt xinh đẹp cũng vì thế mà trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Phương Ly, tôi đã cho cô một con đường sống rồi, tất cả là tự cô chuốc lấy.
Và cả…người đàn bà đã sinh ra cô cũng có phần đấy!
Một nụ cười đắc ý trên khóe môi Lưu Nhã Đình, đôi mắt căm giận đang nhìn trừng trừng Phương Ly đột ngột trở nên dịu dàng như nước, cô ta đưa tay lên xoa vùng bụng mình một cách đầy yêu thương
- Ai bảo tôi không có được anh ấy?! Thế cô nghĩ, đứa trẻ trong bụng tôi đây là từ đâu mà có?!
Phương Ly giật mình, nhãn quan tập trung hết tại một điểm, đôi mắt trở nên hoảng hốt thất thần
- Đứa trẻ…chị nói cái gì…
Lưu Nhã Đình. Chị ta…thật sự đúng là đang mang thai sao?
Mặc dù trước đó cô đã nhiều lần đem chuyện này nói ra trước mặt Lâm Hạo và anh cũng chưa từng phủ nhận, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô vẫn không muốn tin nó là thật.
Mọi thứ như quay cuồng trong màn đêm huyền ảo, gương mặt tái mét đầy tuyệt vọng, Phương Ly tự hỏi bản thân còn định cố chấp đến lúc nào nữa khi sự thật đã bày ra trước mắt quá rõ ràng.
- Phương Ly, không ngờ cô lại là kẻ thủ đoạn như vậy, dùng mưu kế sinh ra một đứa nhỏ rồi sớm không về, muộn không về, lại đợi đúng lúc ông nội bệnh nặng mà dẫn nó về để hòng chiếm đoạt gia sản của Lâm gia. Ngày nào còn tôi và ‘’con trai tôi’’ thì cô đừng hòng. Nếu như cô vẫn còn có chút lương tri thì hãy cùng biến mất với đứa con hoang đó, đừng bao giờ gặp lại anh ấy nữa!
Phương Ly vẫn giữ nguyên tư thế nhưng hai bàn tay đã siết chặt
- Lưu Nhã Đình, cô chửi rủa tôi thế nào tôi cũng có thể mặc kệ xem như không có gì, nhưng nếu cô còn dám nói những lời lẽ không hay về Lạc Lạc thì tôi nhất định sẽ không tiếp tục nhịn cô nữa đâu!
- Sao, phản ứng mạnh như vậy là do bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng không? Nó nhất định không phải con của anh Giang Tuấn vì anh ấy là người dám làm dám chịu, cũng sẽ không thể con trai ruột của mình lưu lạc bên ngoài suốt sáu năm. Nên hợp lí nhất chỉ có thể thằng nhỏ đó là con của cô và người đàn ông khác mới quen ở nơi xa lạ đó, thậm chí cũng có thể cô qua lại với quá nhiều người nên chẳng biết ba nó là ai. Sau này lớn thêm một chút nó sẽ thấy xấu hổ vì có một người mẹ như cô và hận cô vì để nó bị người ta gọi bằng hai tiếng ‘’con hoang’’
_CHÁT
Phương Ly không chịu được nữa vung tay tát cô ta một cái.
Lạc Lạc bé bỏng của cô, cô tuyệt đối không cho phép ai sỉ nhục hay xúc phạm sự có mặt của thằng bé trên đời này.
Lưu Nhã Đình bị tát đến một bên má đau rát nhưng vẫn có thể cười lạnh nhìn Phương Ly rồi ôm mặt lùi về sau, vờ như cơn đau khiến trời đất quay cuồng trước mắt cô ta.
Nơi hai người đang đứng là trên vỉa hè sát lòng đường…
Lùi về sau nữa thì chính là…
‘’Phương Ly, Lâm Hạo còn yêu cô và tôi biết cô cũng còn yêu anh ấy, vì vậy tôi muốn cô rời xa anh ấy trong đau đớn dằn vặt, tôi muốn nhìn thấy cô phải bị giày vò suốt phần đời còn lại.’’
Tiếng gió thét bên tai khiến Phương Ly nhận thức được điều đáng sợ sắp xảy ra, ngay sau đó liền phát hiện trong đêm tối, một chiếc xe đang chạy về hướng này
- Lưu Nhã Đình!
Phương Ly kinh hoảng hét toáng lên mong chị ta có thể tránh đi.
Tiếng thắng xe ken két, vệt bánh xe ma sát trên nền đường, cũng may tài xế thắng lại kịp thời. Thế nhưng thân hình gầy yếu mong manh như cánh hoa vì bị hoảng sợ nên đã đổ xuống ngay trước mũi xe, người va đập với nền đất.
- Lưu Nhã Đình, chị bị sao vậy? - Phương Ly chạy như bay đến, sắc mặt trắng toát không còn hột máu
- Á - Lưu Nhã Đình đưa tay ôm lấy vùng bụng, vẻ mặt méo mó giống như đang rất đau, hét ầm lên - Con…con của tôi…
- Chị cố lên một chút, tôi đưa chị tới bệnh viện.
Phương Ly hoảng loạn, thứ cảm giác sợ hãi khủng khiếp khiến cô không thở được, cô sợ hãi rằng cơn ác mộng của sáu năm trước lại trở về một lần nữa.
Lấy điện thoại ra định ấn số thì chính lúc đó vị tài xế vừa suýt gây tai nạn đã lao ra khỏi xe bế Lưu Nhã Đình lên rồi gấp gáp nói với Phương Ly
- Để tôi chở cô ấy đến bệnh viện, cô cũng đi theo luôn nhé!
Phương Ly như tìm thấy vị cứu tinh, liên tục gật đầu
- Vâng, nhưng anh nhanh lên nhé, chị ấy đang mang thai đấy!
Trong xe, cô ôm lấy cơ thể Lưu Nhã Đình đang run rẩy, tự trấn an với lòng là chị ta nhất định sẽ không sao, đứa bé cũng không sao. Lưu Nhã Đình không giống cô, cuộc đời chị ta trước nay luôn được ông trời ưu ái, lần này cũng nhất định sẽ như thế!
Nhưng dù vậy cô vẫn thấy không yên tâm.
Lâm Hạo đang ở bên Pháp nếu không cô nhất định sẽ gọi anh ta đến.
Khoảng mười phút sau, xe dừng ở trước cửa bệnh viện thành phố. Vị tài xế cũng bế Lưu Nhã Đình vào, làm thủ tục, đóng viện phí, cả quá trình đều là anh ấy, thật bình tĩnh, thật chủ động đến nỗi Phương Ly thấy mình giống như một người vô hình.
Dù thế nào thì vụ tai nạn này không phải lỗi của anh ta nhưng lại nhiệt tình giúp đỡ như thế, đúng là một người tốt.
- Anh gì ơi, hôm nay, thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh tôi thật không biết một mình mình làm sao có thể…
Anh ta né tránh ánh mắt biết ơn của Phương Ly, quay đầu đi nơi khác, giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng
- Cô không cần nói cảm ơn tôi. Sau này…cô nhất định sẽ hối hận.
- Anh nói gì cơ? - Vế sau nói nhỏ đến mức cô không cách nào nghe được
Nhưng không có âm thanh nào đáp lại cô
Đèn đỏ thật nhanh đã tắt, bác sĩ cùng y tá bước ra.
Phương Ly vội vã đi đến kéo áo bác sĩ
- Cho hỏi, cô gái trong đó không có gì chứ bác sĩ?!
- Bệnh nhân không sao, nhưng do va chạm mạnh, cộng với thai nhi vốn rất yếu nên…Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi. Không thể giữ lại đứa bé.
Bên tai nổ vang một hồi, đầu đau như muốn vỡ ra, toàn thân Phương Ly không ngừng run rẩy, nguầy nguậy lắc đầu
- Không thể nào, bác sĩ xin kiểm tra lại lần nữa đi, rõ ràng chị ấy không bị xe đụng trúng, chỉ ngã một cái nhẹ xuống đường, không lý nào không giữ được đứa bé, một sinh mệnh nói mất thì có thể dễ dàng mất đi như vậy sao?
- Mong cô bình tĩnh. Chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ, đứa bé đích thực là do bị va chạm nên không giữ được. Bệnh nhân trước khi ngất đi bảo là lúc tỉnh lại muốn gặp cô. - Bác sĩ nói rồi rời khỏi
Phương Ly đứng đó tựa như một cái xác, bộ dạng cô, bao nhiêu nhếch nhác bao nhiêu thảm thương đều có đủ, nước mắt vương đầy khắp gương mặt.
Vị tài xế đứng bên cạnh nét mặt lúng túng, do dự, mất lần dường như định nói với cô cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
Sau đó Phương Ly gào khóc nói năng lộn xộn không ai nghe được là gì.
Là cô, nếu không phải vì cái tát mạnh bạo không cân nhắc của cô thì Lưu Nhã Đình sẽ không lùi ra đường, không bị hoảng hốt vì xe lao tới, không bị ngã xuống, không mất đi đứa bé.
Là cô đã hại chết một sinh mạng, là cô đã hại chết đứa con chưa kịp chào đời của anh…
Cô cũng là một người mẹ, cô hiểu nỗi đau mất đi đứa con của mình là như thế nào…
Đau đến mức trời đất sụp đổ, đau đến mức không còn thiết sống trên đời này nữa…
Tất cả đều là lỗi của cô…
Đều là tại cô…
Cả đời cô cũng không thể tha thứ cho bản thân mình…
Phương Ly hoảng loạn lao ra ngoài, người tài xế đứng cạnh vươn tay định giữ chặt cánh tay cô lại nhưng không còn kịp nữa.
Bàn tay anh ta bất lực buông thõng…
- Cô gái, xin lỗi cô…
……………….
Phương Ly với đôi chân trần cứ mãi miết chạy như không có điểm dừng.
Màn đêm sâu thăm thẳm, bầu trời không có lấy một ngôi sao, không có lấy một ngọn gió.
Bỗng từ đâu tia sét lóe lên rạch ngang nền trời tối tăm, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi.
Mưa càng lúc càng lớn, cả thế giới như bị nước mưa bao phủ, những giọt nước xối xả tạt thẳng vào mặt Phương Ly khiến cô không còn phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa, cơ thể đau đớn như muốn nát vụn.
Cô ước gì mọi thứ xảy đến kể từ cái ngày của sáu năm chỉ là một cơn ác mộng.
Cô muốn quên hết tất cả những bi thương này, triệt để quên hết đi.
Cô muốn sống một cuộc sống bình yên, mỗi ngày đều không phải nghĩ đến sự đau khổ dằn vặt.
Và…cô muốn bên cạnh người cô yêu trọn cuộc đời này.
Nhưng kiếp này những ước nguyện đó mãi mãi không cách nào thực hiện được.
Đó là số phận của cô…
“Bim…”
Trong đêm đen đột ngột có tiếng còi xe sắc nhọn vang đến, ánh đèn chiếu sáng lòa giữa màn mưa trắng xóa làm cô nhận thức được điều sắp xảy đến với mình.
Hơi thở Phương Ly dồn dập, sắc mặt tái xanh, nhưng dù có cố sức đến đâu thì tay chân cũng không cách nào nhúc nhích được.
_RẦM
Nếu như có kiếp sau, cô nguyện sẽ gặp một người con trai thật bình thường, có một tình yêu thật giản dị, cùng anh ấy kết hôn sinh con, rồi nắm tay nhau đi hết cuộc đời này…