Trong cơn mưa mờ mịt trắng xóa, Lâm Hạo vẫn nhìn thấy ánh đèn pha sáng choang của chiếc xe như con mãnh thú đang lao thẳng về phía mình.
Ban đầu anh muốn tránh đi nhưng không tài nào mở mắt nổi, máu trong người từng giọt từng giọt như đóng thành băng, trái tim bị cơn sóng cuồn cuộn của sự đau khổ tuyệt vọng nhấn chìm và hủy diệt.
Có lẽ cái chết là thứ không thể tránh khỏi…
Cũng giống như năm đó vì hiểu lầm mà đánh mất cô…
Bao nhiêu nuối tiếc đều chứa đựng trong hai chữ ‘‘bỏ lỡ’’…
Anh biết, số trời đã định anh là người mãi mãi không bao giờ được hạnh phúc.
Nhưng mà trước anh khi chết, ước gì ông trời có thể ban ơn cho anh một lần…
Nếu như có thể…
Anh thật sự rất muốn, rất muốn...
Nhìn thấy nụ cười của cô…
Trong nụ cười nhợt nhạt như bọt biển vỡ tan anh tự hỏi bản thân….
Nếu như anh chết đi, liệu cô có thấy thương tâm không?
Có vì anh mà rơi nước mắt không, có tha thứ cho anh như trước đó đã nói không?
Và không biết…
Trong những năm tháng dài đằng đẵng về sau, liệu sẽ có một lần cô sẽ đến thăm mộ anh, nói câu tha thứ cho anh?
Bầu trời sấm chớp dữ dội, mưa giăng trắng xoá, nước mưa như nhấn chìm cả thế giới, trước mặt là chiếc xe tải vẫn mạnh mẽ lao đến, nhưng anh lại bình thản đến mức như không biết chuyện gì đang và sắp sửa xảy đến với mình.
Hóa ra cảm giác trước khi rời khỏi cõi đời này không đáng sợ như nhiều người vẫn nói…
So với nỗi đau mất cô…
Vốn dĩ không thể sánh bằng…
………..
Rạng sáng ngày X tháng X năm Y, một tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trên quốc lộ N, hậu quả là…
………..
Lúc Vân Hà tỉnh dậy trời đã sáng bừng, ông mặt trời ban phát những tia nắng vàng rực rỡ xua tan sự lạnh giá còn phảng phất của cơn mưa bất chợt đêm qua.
Cô bước xuống giường mở tủ quần áo.
Tất cả mọi thứ trong đó, không quá xa hoa, không quá đắt tiền, cũng như kiểu dáng đến màu sắc đều hoàn toàn là sở thích của Phương Ly, không chút sai lệch, đủ để biết người chuẩn bị nó tốn bao nhiêu là tâm sức, nhưng hiện tại cô không còn tâm trạng mà nghĩ đến nữa.
Vân Hà thay quần áo xong thì thẫn thờ nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương với ánh mắt không chút lay động.
Những gì xảy ra tối qua, từng chút từng chút một lại hiện về. Ánh mắt của người con trai đó, cả lời nói lẫn hành động đều mang theo sự chiếm hữu.
May là cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, cô cũng không trách anh vì suy cho cùng anh làm thế cũng vì quá yêu Phương Ly và hạnh phúc khi sắp sửa trở thành chồng con bé. Anh đã phải chờ đợi quá lâu cho ngày này.
Sáu năm, không phải bất kì người con trai nào cũng làm được.
Thế nhưng nghĩ đến chuyện thời gian này phải tiếp tục đối mặt với anh, gần gũi với anh trong vỏ bọc của em gái mình, cô vừa thấy sợ hãi vừa thấy tội lỗi.
Dẫu vậy sự thật vẫn là sự thật, cô chẳng thể nào ép bản thân mình phủ nhận.
Rằng cô không có cái can đảm kể cho anh nghe về chuyện tai nạn Phương Ly cũng như người mà anh đã cầu hôn, tuyên bố sẽ cưới làm vợ hiện và yêu thương quý trọng hiện tại là một kẻ thay thế…
Chỉ mong ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô, cho Phương Ly mau mau tỉnh lại.
Chỉ có như vậy tất cả mọi chuyện mới có thể kết thúc tốt đẹp. Cô cũng có thể quay lại làm một Vân Hà như trước đây.
Nhưng không hiểu sao, cô cứ có linh cảm không hay, cứ như sắp có chuyện gì xảy ra khiến mọi kế hoạch của cô bị đảo lộn…
Lẽ nào là do người đó…
- Phương Ly, mau xuống ăn sáng đi, em đừng quên hôm nay mình phải quay quảng cáo! - Ngay sau tiếng gõ cửa là tiếng nói vọng vào
- Anh chờ chút, em ra ngay.
Vân Hà mở cửa, ngước lên nhìn Giang Tuấn, dáng vẻ ngạo nghễ trong bộ vest màu đen được may vô cùng vừa vặn, đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người, tức thì môi cô nở nụ cười rất tươi, thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giang Tuấn kinh ngạc đến quên mất câu xin lỗi vừa chuẩn vị thoát ra khỏi đầu lưỡi.
Thấy cô sau chuyện tối qua vẫn chú ý đến mình, gần gũi không chút nào xa cách, anh đương nhiên vô cùng hạnh phúc. Lần này anh nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa, sẽ nỗ lực hết mình để nắm giữ cô.
- Anh làm sao thế? Không phải nói trễ sao còn không đi? - Vân Hà bước được vài bước thấy anh không đi liền quay đầu thúc giục
- Không có gì, chúng ta xuống ăn sáng đi, hôm nay anh có dặn đầu bếp làm nhiều món ngon cho em.
- Tối nay sau khi tan làm, cũng là lúc em kết thúc lịch quay anh đến đón em nhé! Có một nơi anh muốn dẫn em đi! - Lúc đang ăn Giang Tuấn vui vẻ lên tiếng
- Không được! - Vân Hà tức thì lớn tiếng từ chối
- Sao thế?
Vân Hà lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình, nhẹ nhàng nói
- À…tối nay…em có hẹn với Ngọc Mai đi…đi mua sắm rồi. Cậu ấy bảo có người quen mở cửa hàng thời trang, bảo em đến mua và quảng bá giúp. - Ngay tức khắc cô đã đưa ra được lý do giống như chuẩn bị từ trước
Còn thực tế, người mà cô ‘có hẹn’ chính là Phương Ly. Cả đêm qua cô đã không về biệt thự, không trò chuyện với con bé, lý nào hôm nay lại tiếp tục.
- Nếu vậy thì em cứ đi đi, nhưng nhớ là về sớm. Mà dạo này trị an rất phức tạp, hay là…
- Em dẫn Lạc Lạc đi cùng với Ngọc Mai rồi cả hai về nhà cậu ấy ngủ. Anh không cần đến đón em! - Cô đoán được ý anh, đi trước một bước
- Cũng được, nhưng di động không được phép tắt, để mỗi lần nhớ đến em anh còn biết là em ở đâu, nếu không anh sẽ rất lo lắng. Nếu như có người làm phiền em thì phải lập tức gọi cho anh, còn nữa…
- Anh đang lo sợ người đó sẽ đến tìm em, em hoặc là thay đổi quyết định hoặc là sẽ cùng anh ta bỏ trốn đúng không? - Vân Hà bỏ nĩa xuống, ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt đen không chút gợn sóng
Bị nói trúng tim đen, cổ họng Giang Tuấn nghẹn lại
Cô là người đã từng trải qua những chuyện yêu đương, cũng từng suýt nữa trở thành cô dâu của người ta, nỗi lòng của anh lúc này lẽ nào cô lại không biết?
Đôi mắt anh đen sẫm như rừng sâu, những ngón tay vô thức nắm lại thật chặt
- Bị em nói trúng rồi. Nhưng anh không phải muốn kiểm soát tự do của em, mà là…hạnh phúc anh chờ đợi suốt bao năm qua đột đến quá nhanh, quá suôn sẻ, đến mức giống như một giấc mơ không thật. Hơn nữa…
Hơn nữa, đôi mắt cô trông bình lặng là thế nhưng đôi lúc giống như đang che giấu điều gì.
Vả lại mấy hôm nay anh luôn có linh cảm, từ giờ đến ngày cả hai kết hôn sẽ có một chuyện gì đó xảy ra…
Vân Hà dùng hết quyết tâm mà mình có để mà thay Phương Ly thốt lên những lời này, trong tâm thức niềm tin của cô vẫn mạnh mẽ rằng Phương Ly sẽ sớm tỉnh lại và thực hiện nó
- Anh đừng nghĩ nhiều cũng đừng lo lắng nữa. Em đã nhận lời anh thì nhất định sẽ không thay đổi, sau khi chúng ta cưới nhau, em sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ.
Một người vợ….
Đầu óc Giang Tuấn nóng bừng, đôi môi mỏng nở nụ cười sung sướng hạnh phúc như một đứa trẻ
Là anh nghĩ ngợi quá nhiều rồi. Cô thế nào mà lại gạt anh? Tại sao anh cứ nghĩ viễn vông để tự hành hạ mình?
Việc nên làm nhất bây giờ chẳng phải là chuẩn bị tốt cho hôn lễ hay sao?
Anh vươn tay nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau
Nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim Vân Hà đau thắt.
Cô đang gạt anh…
Nhưng mà…
Giang phu nhân phía trên cầu thang nhìn xuống cảnh tượng đó thì rất đỗi hài lòng.
Bà làm tất cả mọi thứ chỉ muốn hai đứa sống hạnh phúc bên nhau, bên cạnh bà, trong ngôi nhà này.
Hạnh phúc đó sắp sửa trở thành sự thật rồi.
…………..
Chiếc xe hơi trắng chạy chầm chậm trong ánh nắng buổi sớm mai. Ánh sáng chiếu lên kính xe trong veo.
Vân Hà uể oải ưỡn người ra sau, bên cạnh là bé trợ lý đang xem lại lịch trình lần nữa.
Phải công nhận làm diễn viên vất vả thật, lát nữa còn có một buổi chụp hình quảng cáo và một buổi talkshow. Nhưng đành hết cách, Phương Ly đang trên đà nổi tiếng, cô phải dùng mọi cách để duy trì nhiệt độ và hình ảnh của con bé đến khi nó tỉnh lại.
‘Rạng sáng nay, một tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trên quốc lộ N, giữa một chếc xe tải và một chiếc xe hơi mang biển số lần lượt…hậu quả là…Nạn nhân được nhân chứng chứng kiến vụ việc đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất máu rất nhiều.’’ - Bảng tin radio buổi sáng phát lên đều đều.
Đột nhiên, di động trong túi xách vang lên. Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, ngón tay Vân Hà do dự đặt lên nút tắt.
Nghe hay không nghe?
Anh ta là bạn thân ‘’kẻ đó’’, không chừng gọi để nói giúp hắn, nhưng đồng thời anh cũng là bạn trai của Ngọc Mai, chuyện lần này cũng nhờ em ấy giúp cô một tay nếu không…
Thôi thì cứ nghe xem anh ta nói gì.
- Alo.
- Phương Ly, em đã nghe bản tin tai nạn giao thông sáng nay chưa. Lâm Hạo là vì em nên mới lái xe trong tình trạng uống say. Cậu ấy đang ở bệnh viện K, đã nằm suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Anh xin em, dù trước kia giữa hai người có bao nhiêu thù hận, em cũng hãy đến gặp cậu ấy có được không? Em biết rõ người cậu ấy muốn nhìn thấy nhất chính là em mà! - Lăng Thiếu Dương đầu dây bên kia giọng nghẹn ngào khẩn thiết
Cánh tay cầm điện thoại của Vân Hà đã bị giật xuống đột ngột, tai cô ù đi, nét mặt kinh hãi cùng hoảng sợ vô cùng.
Đừng bảo…đừng có bảo người gặp tai nạn giao thông kinh hoàng trong bảng tin mới vừa nãy anh ta nhé!
Bạn trai của Ngọc Mai không phải là người dám bịa đặt những chuyện này để mà lừa gạt người khác, hơn nữa đó còn là bạn thân anh.
Như sét đánh ầm ầm bên tai. Vân Hà nhớ Phương Ly từng kể, Lâm Hạo đó có cùng nhóm máu hiếm với hai chị em cô, tìm khắp thành phố này chưa chắc có được mấy người có thể cho máu, lại mất máu nhiều như vậy, chẳng phải đồng nghĩa…
Đúng là cô rất ghét hắn ta, ghét những chuyện xấu xa mà hắn đã làm với em gái cô.
Nhưng không đến mức muốn hắn ta chết và có thể cứu mà không cứu
Hơn nữa…
‘’Lâm Hạo là vì em nên mới lái xe trong tình trạng uống say’’
Nhớ đến ánh mắt lúc hắn ta rời khỏi bữa tiệc, cô có cảm giác những lời này hoàn toàn không phải là nói dối…
- Anh tài xế, quay đầu xe lại đến bệnh viện K, nhanh!
…………………………………….
Hành lang bệnh viện vang lên tiếng bước chân vội vã.
Sau khi dò hỏi Vân Hà cũng biết được phòng mà anh ta đang nằm. Tất cả là thật rồi!
Cuối cùng, chân cô dừng lại trước cửa một phòng bệnh. Mồ hôi túa ra ước đẫm cả người, lớn tiếng hỏi người đang ngồi trên ghế
- Anh ta trong đó phải không? Bác sĩ đã cấp cứu chưa, tình hình thế nào rồi, có tìm được người có nhóm thích hợp để truyền không, tôi…
- Chẳng có ai truyền máu cho cậu ấy cả, cậu ấy cũng không cần bất kì ai, chỉ cần em thôi. Em hãy vào gặp cậu ấy đi…- Lăng Thiếu Dương nhìn xuống chân, lẳng lặng nói
Vân Hà xây xẩm mặt mày, toàn thân cứng đờ như tượng đá. Nếu như thế thì…
Người này đang bảo cô đến để nhìn mặt anh ta lần cuối sao?
- Em mau vào đi, còn những lời gì muốn nói thì hãy nói với cậu ấy.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở rồi đóng chặt lại, Vân Hà thật chậm bước vào, đôi mắt vô hồn nhìn về phía người con trai đang nằm trên giường bệnh.
Anh…im lặng như ảo ảnh, như không có hơi thở, trong bộ dạng thê thảm cùng cực.
Mặt của anh, chiếc áo sơ mi đang mặt trên người nhuốm đầy sắc đỏ của máu, thứ màu sắc mà rất nhiều người khiếp sợ.
Đôi mắt anh khép chặt, hai cánh tay duỗi thẳng, cả người cứng đờ giống như đã chết từ rất lâu rồi, giống như trên thế gian này không còn gì xứng đáng khiến anh lưu luyến.
Vân Hà cảm thấy thế giới này quá đỗi nực cười.
Phòng bệnh im ắng không một tiếng động, cô không thể kìm chế được nữa, dùng hết sức lực gào thét
- Cái con người nằm kia anh mau tỉnh dậy cho tôi! Tôi rất hận anh, rất ghét anh! Thế gian này bao nhiêu người con trai tốt như vậy tại sao Phương Ly không yêu. Còn anh, mang đến bao đau đớn khổ đau tại sao bé vẫn cố chấp không quên được. Tôi hận anh vì đã cướp mất nụ cười và những tháng năm hạnh phúc của em gái tôi!
Nhưng anh không thể chết, tuyệt đối không thể chết thế này được! Sao anh lại dám thế?
Tôi là chị con bé, tôi hiểu, nếu như anh chết đi nó sẽ cực kì đau khổ.
Cho dù có tỉnh dậy, nó cũng sẽ lại một lần nữa muốn chìm vào giấc ngủ mãi mãi thôi…
Nước mắt cô chảy dài trên má, dáng vẻ mỏng manh run rẩy, âm thanh từng chữ vỡ vụn.
- Anh làm người quá tàn nhẫn, hay là anh muốn thắng chị em tôi bằng mọi giá! Thế thì chúc mừng anh, anh thắng rồi đấy!
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay cô.
Vân Hà giật mình bật ngửa ra sau may là bàn tay đó giữ cô ở lại.
Mắt cô mở to cực độ, một cảm giác khủng khiếp và lạnh lẽo còn hơn mới vừa rồi chạy dọc khắp người
- Anh…anh…
- Cô vừa mới nói cái gì?