Lạc Lạc…cô nhớ nhầm chỗ rồi, Hinh Hinh ở nơi khác cơ, cô dẫn cháu đi gặp con bé nhé!
Lạc Lạc mím môi suy ngẫm, nhớ lại chuyện sáng nay.
Ba tiểu nhân trước đó đã nói rằng Hinh Hinh đang ở cùng ba mẹ ruột bạn ấy bên Pháp, tạm thời sẽ nghỉ học ở trường. Thỉnh thoảng ba còn cho nó nói chuyện qua điện thoại với Hinh Hinh nhưng thực lòng thằng bé vẫn muốn gặp mặt bạn mình lắm.
Chẳng biết có phải ông trời nghe thấy nguyện vọng của nó hay không, lúc trưa vừa tan học đang đợi tài xế của ba đến đón thì thấy ‘’mẹ nuôi’’ của bạn Hinh Hinh bước đến, bảo rằng Hinh Hinh vừa về nước và cô ấy muốn dẫn nó đi gặp Hinh Hinh.
Lac Lạc luôn ghi nhớ rất rõ lời ba tiểu nhân, mẹ Phương Ly và dì Vân Hà đã dạy ‘’Không được phép đi với người lạ’’, nhưng trước mặt nó đâu phải người lạ.
Ở lớp Hinh Hinh rất hay kể những chuyện liên quan đến “mẹ nuôi” của mình, rằng cô ấy là người vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp, chăm sóc Hinh Hinh từ lúc còn bé đến giờ, và mọi người ai ai cũng yêu quý, luôn hò hét và vậy quanh mỗi khi cô ấy xuất hiện. Hơn nữa sự vui sướng vì sắp được gặp lại bạn Hinh Hinh càng khiến thằng bé không ngần ngại mà gật đầu.
Thế nhưng nào ngờ cô xinh đẹp lại nhớ nhầm, đưa nó đến một nơi vừa chẳng thấy bạn Hinh Hinh đâu mà còn vô cùng ồn ào nữa. May là có dì Vân Hà với chú Giang Tuấn ở đây.
Hôm nay dì Vân Hà mặc váy cô dâu thật là xinh đẹp quá, chú Giang Tuấn thì mặc đồ chú rể đứng bên dì.
Ánh mắt trẻ con long lanh như phát sáng, miệng nhỏ hân hoan vô cùng.
A! Chú và dì đang làm đám cưới!
Tốt quá đi! Mẹ Phương Ly đã trở thành vợ của ba tiểu nhân, dì Vân Hà lại lấy chú Giang Tuấn, vậy là sau này những người mà Lạc Lạc yêu thương đều sẽ ở bên nhau và ở cạnh Lạc Lạc mỗi ngày, thật sự vui sướng hạnh phúc không gì bằng.
- Lạc Lạc, ngoan, đi theo cô nhé! - Thấy thằng bé không đáp lời mình, Lưu Nhã Đình lần nữa lên tiếng thúc giục - Dọc đường cô mua bánh cho cháu ăn nhé!
Lạc Lạc đưa mắt nhìn về phía ‘’cô dâu chú rể’’ trên kia, lại muốn chạy về phía họ hơn bao giờ hết, đáng tiếc bàn tay bé xíu lại bị nắm chặt không cách nào vùng vẫy hay thoát ra.
- Nhưng cháu muốn đến chỗ dì cháu!
- Dì cái gì chứ…kia rõ ràng là…
Lưu Nhã Đình cố nén căm hờn trong ánh mắt, nhanh chóng chuyển đổi thần sắc ngọt ngào nhẹ dịu đi, cô cúi người nói nhỏ với Lạc Lạc bằng chất giọng mà trẻ con đứa nào cũng thích mê
- Nghe lời cô đi, dì của cháu ở trên kia đang rất bận, cháu cứ đi cùng cô. Chẳng phải cháu muốn gặp bạn Hinh Hinh lắm sao? Hinh Hinh rất là nhớ cháu, vừa về nước là muốn gặp cháu ngay!
- Không, cháu muốn tới chỗ dì và chú Giang Tuấn xem hai người đám cưới, ba tiểu nhân đã nói khi nào Hinh Hinh về nước ba sẽ dẫn bạn ấy đến gặp cháu, vậy thì chắc là chiều nay cháu cũng sẽ được gặp bạn ấy thôi…
Lưu Nhã Đình giật mình, thằng nhỏ này, bình thường chẳng phải ngoan ngoãn lắm sao, sao hôm nay lại phiền phức như vậy?
Ba tiểu nhân? Là nói đến Lâm Hạo sao? Đúng là mẹ nào thì sẽ dạy ra con nấy! Mà ai cho phép nó gọi anh ấy bằng ba chứ?
Nhưng mà nó vừa nói gì…dự đám cưới…
Đúng là trẻ con, thật ngây thơ!
- Lạc Lạc, cháu muốn xem đám cưới đúng không? Dì nói cháu nghe, đây chỉ là nơi để thay đồ thôi, một chút nữa hai người họ sẽ đến nơi tổ chức đám cưới, vậy thì dì sẽ dẫn cháu đến đó rồi gọi cả Hinh Hinh cùng ra, như vậy có được không?
Bị thù hận che lấp đến mất hết đi lý trí, Lưu Nhã Đình như u mê lạc lối chẳng còn biết bản thân mình đang đứng ở đâu và xung quanh có bao nhiêu người nữa, chưa kịp để Lạc Lạc mở miệng trả lời đã vội kéo tay nó rồi lao về phía cửa chính…
- Lạc Lạc…
Linh tính đã khiến Vân Hà ngẩng đầu lên và chứng kiến được cảnh tượng đó, cũng cảm nhận được điều đáng sợ đang xảy ra.
- Giữ cô ta lại, cô ta định bắt cóc thằng bé!
Vân Hà cất lên tiếng la thất thanh khiến mọi người quay lại phía sau, còn bản thân thì mặc kệ bộ váy cưới cồng kềnh trên người cứ thế chạy về phía trước, cố gắng liều mình chen vào khe hở, dùng hết sức để thoát khỏi đám phóng viên, như muốn xô ngã hết thảy bọn họ để đến chỗ Lạc Lạc.
Ai mà biết được trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Vân Hà đây là lần thứ hai bản thân cảm thấy hoảng loạn sợ hãi đến như thế…
Lần đầu chính là lúc chứng kiến cảnh Phương Ly bị xe đâm ngay trước mặt mà không thể làm gì…
Còn lần này, cô tuyệt đối sẽ không thể người con gái xấu xa kia mang Lạc Lạc đi…
Giang Tuấn hoảng loạn vụt chạy theo cô
Còn đám phóng viên, người thì ngỡ ngàng vì tình huống xảy đến quá bất ngờ nên không phản ứng kịp, số còn lại vẻ mặt như đang xem kịch vui, cầm máy quay lên liên tục ấn nút, phải cảm thán một câu họ thật là không có tình người.
Có lẽ ông trời cũng không đứng về phía Lưu Nhã Đình.
Khi cô ta chỉ còn một bước nữa là thoát khỏi được cánh cửa bằng kính trong suốt thì đột nhiên cảnh cửa bị đẩy vào, ngay sau đó một bóng dáng xuất hiện chặn đường của cô ta.
Cô gái có đôi chân thon dài, thần sắc lạnh lùng, trong đáy mắt hai ngọn lửa rực sáng khiến người khác phải khiếp sợ.
Là…Triệu Ngọc Mai…
- Cô định đưa con trai nuôi của tôi đi đâu đấy?
Lưu Nhã Đình kinh hãi không thốt lên lời, tay chân bủn rủn liền thả Lạc Lạc ra, sắc mặt tái mét, hai người phía sau cũng đã đuổi tới.
Ánh mắt Vân Hà như một con dao sắc lạnh nhìn Nhã Đình rồi lập tức ôm chặt lấy Lạc Lạc trong lồng ngực, bộ dạng giống hệt như gà mẹ đang che chở cho gà con.
Ai mà biết rằng tim cô vừa rồi suýt nữa là ngừng đập!
- Lạc Lạc, con không sao chứ? Có sợ không con? Đừng sợ, có dì ở đây! - Cô bảo thằng bé đừng sợ nhưng người đang có dáng vẻ lo sợ, mất bình tĩnh chính là cô
- Dì ơi, Lạc Lạc không sao, dì đừng lo!
Đám phóng viên càng thêm kích động, thi nhau giơ máy chụp hình lên ấn nút chụp lấy chụp để, đèn flash nháy sáng điên cuồng!
Mặc dù là hôm nay đến đây dự đoán trước sẽ thu được những tin tức sốt dẻo, nhưng sự kiện vừa xảy ra trước mặt vừa ra cũng quá đặc sắc, quá kinh người, quá chấn động rồi!
‘’Ca sĩ Lưu Nhã Đình bắt cóc trẻ con giữa nơi công cộng!’’
Với tiêu đề này, số báo ngày mai nhất định doanh thu sẽ bạo! Hôm nay đến đây quả thật không uổng phí công sức chút nào mà!
Tiếp đó, họ ùn ùn kéo nhau đến muốn bủa vây bốn người lớn một trẻ nhỏ mà phỏng vấn.
Giang Tuấn bị phiền nhiễu vô cùng khó chịu bực dọc cùng phẫn nộ nghiêng đầu về phía sau quát
- Tất cả các người ai còn chụp hay dám lên tiếng nữa thì hôm nay đừng mong ra khỏi đây!
Đám phóng viên run rẩy vội vàng đứng im một chỗ, ngậm miệng lại, yên lặng chờ đợi kịch hay…
Rồi Giang Tuấn quay sang Lưu Nhã Đình, sắc mặt âm u như ác quỷ sắp bắt linh hồn, như chỉ hận không thể xé nát mặt cô ta ra
- Chuyện vừa nãy tôi đã tha không tính sổ với cô, vậy mà cô dám cả gan bắt cóc Lạc Lạc!
Cảm nhận được cơn giận bừng bừng và hành động mà Giang Tuấn sắp sửa làm Ngọc Mai kịp thời lên tiếng can ngăn
- Giang Tuấn, con trai tốt không đánh phụ nữ, cứ để tôi!
Ngọc Mai vung tay lên!
“Bốp!”
Một cái tát tay rất mạnh bên má trái của Lưu Nhã Đình, bàn tay dường như mang theo sự oán hận không gì sánh nổi.
Đám phóng viên giật bắn người kinh hãi!
Lưu Nhã Đình sắc mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu, bỗng nhiên toàn thân run rẩy, nước mắt từ từ chảy ra, nhưng không phải vì đau mà là…
Thật sự không xong rồi! Nếu những chuyện này ngày mai được lan truyền đi thì tiền đồ của cô, danh dự của cô, hình ảnh của cô, tất cả những thứ mà bao nhiêu năm qua cô khổ sở cố gắng mới có được sẽ tan thành mây khói cả sao?
Không, tất cả không thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy được, cô không cam tâm chịu thua như thế, nhất định phải nghĩ ra cách gì đó!
- Xin lỗi…
Tất cả mọi người ngỡ ngàng kinh ngạc đến nổi không thể thốt ra được một âm thanh nào…
Lưu Nhã Đình cố thể hiện nỗi đau làm lay động lòng người, thân thể mảnh mai lảo đảo, nước mắt lấp lánh chảy xuống gò má, nước mắt của kẻ vô tội đáng thương, nước mắt của sự uất ức tủi nhục, khiến ai nhìn vào đều phải tan nát trái tim.
- Xin lỗi, nhưng cô và mọi người đều hiểu lầm cả rồi…tôi không phải là đang bắt cóc thằng bé đâu…
Ngọc Mai không tin được mình vừa nhìn thấy và nghe thấy gì, nghiến răng quát
- Cô đang diễn cái trò gì vậy hả? Bao nhiêu người ở đây có thể làm chứng mà còn chối được sao?
Nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt yếu đuối xinh đẹp
- Là hiểu lầm thật đấy! Không tin cô cứ hỏi Lạc Lạc xem, sau khi tan học thằng bé đã đồng ý cùng tôi đến đây, nếu như tôi có ý định bắt cóc thì từ đầu phải đưa nó đi thật xa thay vì đến nơi đông người như thế này chứ?
Không đợi ai kịp phản ứng gì, Lưu Nhã Đình lập tức quay sang Lạc Lạc, nhẹ giọng thốt
- Lạc Lạc, con nít không được nói dối, cháu nói mọi người ở đây biết đi là cháu đồng ý đi cùng cô từ trường đến đây đúng không?
Lạc Lạc gật gật đầu vì đó quả thật là sự thật.
- Vậy có phải chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi, lần nào cũng là cháu đứng ở cổng trường chờ người nhà đến đón đúng không?
Thằng bé lại gật đầu, nhưng vừa định mở miệng nói gì đó thì Lưu Nhã Đình lại tiếp tục
- Cô thấy chưa, nếu tôi muốn bắt cóc Lạc Lạc thì đâu có đợi đến tận bây giờ. Hơn nữa chúng ta không thù không oán, vì sao tôi phải bắt cóc con trai nuôi của cô? Chỉ là hôm nay tôi lại thấy người nhà đón trễ nên mới muốn dẫn Lạc Lạc đi chơi mà thôi! Đang đi ngang đây thì tôi chợt nhớ ra trong MV sắp tới của mình sẽ có cần dùng đến áo cưới nên ghé vào xem luôn, ai ngờ trùng hợp lại bắt gặp anh Giang Tuấn và Phương Ly đang thử váy cưới, cảm thấy quá đông đúc và bất tiện nên tôi mới dẫn Lạc Lạc rời khỏi để không làm quấy nhiễu mọi người. Ai ngờ lại bị hiểu nhầm thành có ý bắt cóc thằng bé. Xin lỗi vì đã quên gọi điện thoại thông báo cho cô biết ngay từ đầu, là lỗi của tôi, mong cô bỏ qua cho…
Lưu Nhã Đình vừa cúi đầu nói xong liền lập tức quay sang hối lỗi với ‘’cô dâu chú rể’’
- Tôi cũng đã làm gián đoạn khoảnh khắc của hai người và khiến hai người lo lắng, tôi thật lòng xin lỗi…
Đám phóng viên lộ rõ vẻ cảm thông và thương xót cho Lưu Nhã Đình, một cô gái cho hiền lành, không những không trách mắng về việc bị người ta hiểu lầm và ban cho cái tát, mà ngược lại, cô ấy còn khoan dung và cúi đầu nói câu xin lỗi. Có bao nhiêu người làm được điều này đây?
Mà ngẫm lại, một ca sĩ nổi tiếng như cô ấy không có lý do gì lại phải đi bắt cóc một đứa trẻ cả!
Đúng là hiểu lầm thật rồi!
- Nếu không còn gì nữa tôi xin phép. - Lưu Nhã Đình đưa tay ôm một bên má sưng tấy, làm ra điệu bộ vô cùng tủi nhục đáng thương rồi tìm cách chuồn khỏi
Đám phóng viên đang nhất mực tin tưởng, ủng hộ và nghiêng về phía cô, thời điểm này chính là cơ hội tốt nhất!
Nhưng chưa kịp bước đi đã bị một bàn tay nắm lại, rất chặt…
- Khoan đã, để tôi hỏi Lạc Lạc thêm một câu đã rồi cô muốn đi đâu thì đi!
Là giọng của Vân Hà, cô đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có rồi quay sang Lạc Lạc
- Lạc Lạc, dì biết con không bao giờ vì ham chơi mà không đợi người nhà đến đón đã đi theo người khác dù có là người quen đi chăng nữa. Nói dì biết, cô ấy đã nói gì mà con đồng ý đi theo cô ấy?
- Cô xinh đẹp nói bạn Hinh Hinh vừa về nước và rất muốn gặp con nên cô bảo con hãy đi theo cô đi gặp bạn ấy! - Lạc Lạc nói lại không sót chữ nào
- Hinh Hinh? Là cháu gái tập đoàn Lâm Thị đúng không? Để tôi gọi điện thoại cho vợ chồng đại thiếu gia nhà đó xem có đúng là con gái họ về nước rồi không? Mọi người ở đây làm chứng nhé! - Ngọc Mai tiếp lời rồi lấy điện thoại trong giỏ ra, đưa lên vờ bấm số, may là chị Vân Hà bình tĩnh nghĩ ra sơ hở của của kẻ này
Lưu Nhã Đình nghe đến đó liền toát mồ hôi hột, hai mắt trợn ngược lên, lập tức giơ chụp lấy và giữ chặt chiếc điện thoại.
Các phóng viên sững người kinh ngạc, có vẻ như cuối cùng Lưu Nhã Đình mới là người nói dối, nếu không sao thần sắc lại hoảng sợ đến vậy?
Ngọc Mai nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai giễu cợt sau đó chuyển sang trừng mắt giận dữ
- Thế nào? Vở kịch này cô không biết diễn tiếp ra sao nữa à? Nếu hôm nay cô không ở trước mặt mọi người thừa nhận mình có âm mưu bắt cóc Lạc Lạc thì chúng ta cùng nhau lên công an giải quyết!
Bị dồn vào đường cùng, Lưu Nhã Đình chỉ nghĩ được một biện pháp cuối cùng là chuyển sự chú ý của mình sang người khác, và đối tượng chẳng ai khác hơn chính là…
Hừ để xem truyền thông sẽ chú ý và thật sự náo loạn với tin tức nào hơn?
Lưu Nhã Đình bắt cóc một đứa trẻ năm tuổi hay là con dâu tương lai của Giang gia hào môn quyền thế là hạng phụ nữ trong quá khứ từng có con riêng với người khác và còn nói dối qua mặt tất cả mọi người?!
- Tôi không làm sai cái gì tại sao lại phải thừa nhận? Ngược lại là Phương Ly này, thằng bé Lạc Lạc…
_CHÁT
Vân Hà như đi guốc trong bụng Lưu Nhã Đình, đã dự liệu được tiếp theo câu nói của Ngọc Mai cô ta sẽ giở chiêu trò gì nên đi trước một bước, hằm hằm tiến lại gần đập mạnh một cái tát lên mặt Lưu Nhã Đình ngay khi cô ta vừa mở miệng, vừa dạy cô ta một bài học vừa trả thù cho Lạc Lạc và cả Phương Ly.
- Kẻ dối trá không ai khác chính là cô! Đừng ở đây lớn tiếng dắt mũi dư luận nữa! - Vân Hà nổi nóng
Tất cả mọi người miệng há hốc, ngơ ngác, không ngờ rằng diễn viên Phương Ly lại công khai tát Lưu Nhã Đình.
- Cô… cô đã dám đánh tôi?
Lưu Nhã Đình phẫn nộ điên cuồng vì lại bị tát, bị mất mặt và kế hoạch cũng thất bại hoàn toàn, phút chốc quên mất hình tượng mình xây dựng bấy lâu nay, nhào tới định nhảy xổ vào Vân Hà để ‘’đáp lễ’’ nhưng Giang Tuấn đã kịp thời đứng ra trước mặt Vân Hà cản lại, lấy tay gạt phăng cánh tay Lưu Nhã Đình ra một cách lạnh lùng thô bạo rồi lớn tiếng hét lên
- Một nơi lớn thế này mà không có bảo vệ sao? Mau lôi người phụ nữ này đi đừng để cô ta làm phiền khách hàng nữa!
Lưu Nhã Đình mím môi, ánh mắt uất hận rồi vùng vằng rời khỏi với hai bên má sưng tấy đau rát.
Được lắm, cô nhất định sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, ghi nhớ tất cả nỗi nhục nhã mà Phương Ly này đã ban cho.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc, đến cuối cùng ai là người thắng còn chưa biết được!
Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến cô ta sống phải chịu dày vò còn hơn là chết!