Buổi tối, khi Giang Tuấn trở về thì vừa đúng giờ ăn, anh bước vào phòng khách, bỏ qua những nghi thức chào hỏi của đám người làm mà đi thẳng vào phòng ăn, nhưng phát hiện bóng dáng mà mình mong đợi đến phát điên chẳng thấy đâu, anh cất lời lạnh lùng
- Dì Hoa, sao cô ấy còn chưa xuống? Cả Lạc Lạc nữa…
- Cô Phương nói là hơi mệt nên tối nay sẽ không xuống ăn. Còn bé Lạc thì khi nãy đã được mẹ cho ăn trước rồi. - Dì Hoa vội vã tiến đến gần, cung kính trả lời
Giang Tuấn nhíu mày không hài lòng. Anh biết rõ lòng cô đang nghĩ gì. Từ hôm về đây không có bữa cơm nào cô chịu ngồi cùng anh, lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, xa cách được bao nhiêu thì xa cách bấy nhiêu, giống như giam mình trong thế giới riêng không cho ai xâm phạm đến.
Hễ anh bước đến bên cạnh cô, cô liền đi ra chỗ khác, anh vừa chạm vào người cô, cô lặp tức thu mình né tránh sự động chạm đó.
Ai nhìn vào lại bảo cả hai là vợ chồng sắp cưới chứ?
Phương Ly thật sự xem anh là ma vương sao, hay là ác quỷ? Còn cả Lạc Lạc, cô nghĩ rằng để anh gần gũi thằng bé thêm một chút thì anh sẽ ăn thịt nó sao?
Thế nhưng, cho dù cô có làm gì anh cũng không nỡ trách cô.
Từ khi bước chân đến đây, trên má cô dường như lúc nào cũng phảng phất đọng lại những vệt nước vừa mới khô. Anh thừa biết trong bóng tối cô đã âm thầm rơi biết bao nhiêu là nước mắt đau đớn, nhưng hễ trước mặt Lạc Lạc là lại mỉm cười tỏ ra bản thân mình không sao.
Nhìn thấy cô đau anh cũng đau…
Hay là…
Không được…
Giang Tuấn cố gắng ra lệnh cho con tim của mình phải trở nên sắt đá hơn!
Có thể được kết hôn với Phương Ly, để tên anh và tên cô đặt cạnh nhau, gắn kết với nhau vĩnh viễn về sau là ước mong cả đời anh. Chỉ cần cô chịu đựng thêm một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ cho cô thấy, làm vợ anh, cô chính là người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này.
- Cô ấy sắp gả vào nhà này rồi, từ giờ dì nên đổi xưng hô cho quen đi, nhớ dặn dò mọi người nữa!
- Vâng, thưa thiếu gia!
Giang Tuấn không nói gì nữa mà lập tức sải bước lên lầu. Nhưng anh chợt khựng người vì nghĩ ra một chuyện, liền lập tức quay lưng lại đi vào nhà bếp.
Giang Tuấn đuổi hết đám người làm có mặt ở đó ra ngoài rồi tự tay anh làm cá, nấu canh, xào rau, chiên trứng.
Anh muốn dồn hết tâm ý của mình làm ra chúng, hy vọng cô ăn thấy ngon miệng thì tâm tình sẽ được xoa dịu đi chút ít hoặc chỉ đơn giản anh muốn nhìn cô ăn món ăn mình nấu.
Chỉ cần Phương Ly bằng lòng, sau này mỗi ngày anh đều có thể giành thời gian để chăm sóc cô thế này…Chỉ là liệu cô có cho anh cơ hội đó không? Hơn sáu năm rồi, anh còn phải đợi bao lâu nữa?
Quản gia đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng thiếu gia mình xắn tay áo vào bếp như giúp việc trong nhà mà không khỏi thở dài một hơi.
Hẳn là cậu ấy yêu cô Phương lắm!
Mấy ngày bà trước cứ nghĩ loại chuyện hoang đường thế này sẽ chỉ xảy ra một lần, tuyệt nhiên không có lần hai, nào ngờ giờ đây còn có lần ba, lần bốn.
Nhưng bà thực chẳng hiểu cô Phương đó nghĩ gì, thiếu gia một mực yêu thương si tình cô ấy như vậy, nhưng lần nào cô thấy cũng thà nhịn đói, để bản thân mình kiệt sức đi đứng không vững chứ không chịu động đũa dù chỉ một chút, thức ăn được nấu ra đành đem đổ hết đi.
Trái tim cô ấy hẳn là làm bằng sắt đá, thật đáng tiếc, biết bao nhiêu người muốn có cái phước này mà không được…
………………….
Phương Ly nằm trên giường, vừa nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân thì hai bàn tay liền run rẩy nắm chặt.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng cô được mở ra, cô không thèm ngước nhìn xem là ai, trong lòng biết cũng chỉ có mỗi anh ta mà thôi.
Nhưng cô nhớ rõ ràng khi nãy lúc vào đây mình đã khóa chốt cửa.
Chẳng lẽ là…
Quả đúng như cô dự đoán…
Người ở Giang gia trên dưới đều ngưỡng mộ cô, ganh tị cô sắp được gả vào làm thiếu phu nhân cao quý, thế nhưng nào ai biết ở nơi này mỗi phút mỗi giây, nhất là khi màn đêm kéo đến đến cô đều nơm nớp lo sợ, sau khi cẩn thận khóa chặt chốt cửa phòng thì cả người liền cuộn tròn trên giường, chỉ nhắm mắt chứ không dám ngủ say, ban ngày không buồn ăn cũng không buồn uống, người đã gầy nay càng gầy rọc hơn.
Phương Ly ước rằng phải chi cô mạnh mẽ một chút, thông minh một chút để có thể thoát khỏi số mệnh mà ông trời đã an bày này…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong đầu vang lên từng hồi chuông cảnh báo, bàn tay nhỏ bé ra sức vấu chặt lấy chiếc mền giống như đó là lá chắn duy nhất của mình.
Ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ chiếu lên làn da của cô khiến nó trông như một khối thủy tinh dễ vỡ, gương mặt xinh đẹp căng thẳng cùng hoang mang cực độ nhưng lại có sức mê hoặc lạ kì, khiến bất kì người đàn ông nào nhìn thấy liền lập tức muốn chạm vào, vuốt ve nâng niu.
Nhận ra được điều đó, Phương Ly với tay bật công tắc đèn lớn, cắt đứt sự si mê trong ánh mắt anh.
- Tối rồi, anh nên về phòng ngủ! - Ánh mắt cô nhìn anh không thể hiện bất kì tình cảm nào, giọng nói lạnh nhạt cứng nhắc
- Em chán ghét nhìn thấy anh tới vậy sao?
Tình yêu của anh dành cho cô một mực chung tình, tinh khiết biết nhường nào. Cho dù cô từng bị hắn ta vấy bẩn nhưng anh không quan tâm, chỉ cần cô đồng ý gả cho anh, anh nhất định sẽ dùng tình cảm chân thành nhất để cưới cô làm vợ.
Thế nhưng những gì có thể làm anh đều đã làm cả rồi, tại sao cô vẫn giữ nguyên cái thái độ lạnh nhạt hờ hững đó mà đối xử với anh, xa lánh anh, không do dự hết lần này đến lần khác tổn thương anh mà không để bụng?
Lại là vì hắn?!
Anh chỉ hận không thể cắt đứt đoạn quá khứ đó, khiến cô quên đi trên thế gian này có một kẻ như vậy tồn tại, hoặc giả là hắn ta biến mất khỏi cuộc đời này. Có như vậy cô và anh mới có được hạnh phúc trọn vẹn, vui vẻ kết hôn, sau đó cô sẽ sinh con cho anh rồi cả gia đình tận hưởng cuộc sống bình yên ấm áp đến cuối đời, chẳng phải rất tốt đẹp sao?
- Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu. Anh nghe nói tối nay em chưa ăn gì, chắc em đói bụng rồi, ăn một chút cơm nhé? Anh vừa nấu xong, vẫn còn nóng! - Giang Tuấn tiến đến với chiếc khay mang từ dưới bếp lên
- Tôi không thấy đói, cho dù là có cũng không muốn ăn! Nhất là đồ ăn do anh nấu ra! - Cô lạnh nhạt quay mặt đi hướng khác - Tôi chỉ muốn được tự do!
- Đợi sau khi chúng ta kết hôn, em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi. Còn bây giờ…em ăn một chút thôi đi được không? Nếu như không ăn gì, ngộ nhỡ…
_XOẢNG
Cô không chịu được nữa liền vung tay hất đổ mọi thứ xuống sàn, điên cuồng hét lên
- Anh sợ tôi không đủ sức bước vào lễ đường làm cô dâu của anh à? Hay là sợ tôi không đủ sức thỏa mãn anh!
- Phương Ly, chúng ta sắp sửa kết hôn rồi, sau này sẽ chung sống với nhau cả đời, em hà tất phải như vậy? Anh rất lo lắng em có biết không? - Nhắc đến chuyện kết hôn, trên gương mặt anh không phải đang trào dâng niềm hạnh phúc mà là hoang mang lo sợ - Định mệnh đã sắp đặt từ đầu, chúng ta là của nhau, đó là thứ không thể thay đổi được!
Đôi môi trắng nhợt của cô hơi nhếch lên, cười nhạt một tiếng.
- Định mệnh, anh cưỡng đoạt tôi, giam cầm tôi, ép buộc tôi lấy anh, đấy mà gọi là định mệnh?
Sắc mặt Giang Tuấn càng u tối, anh không đáp lời.
Chán ghét, không muốn nói thêm lời nào nữa, cô đẩy anh sang một bên, vén chăn định xuống giường. Hơi ấm bên cạnh đột ngột biến mất khiến Giang Tuấn cảm thấy mất mát, anh cầm lấy cánh tay của cô kéo ngược lại. Cái cảm giác mất đi mọi thứ như sáu năm trước, anh không muốn lại một lần nữa phải trải qua nữa.
Đêm càng ngày càng lạnh, trăng càng ngày càng sáng.
Rất nhanh, một nam một nữ đã cùng nhau ngã xuống một chiếc giường đơn, giữa ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng ấm cúng, người con gái nằm dưới, mái tóc dài bung xõa trên nền ga trắng, hai cánh tay trắng muốt đều bị giữ chặt lấy.
Người con trai phía trên nhìn cô chăm chú say mê, giống như dồn cả một đời để nhìn ngắm cô, giờ phút này đây dường như không một ai hay thứ gì có thể phân tán sự chú ý của anh.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn mà sao mà động lòng người đến thế, mùi hương tỏa ra từ người cô thơm ngọt ngào tựa như loài hoa anh túc, càng thưởng thức lại càng khiến bản thân anh chìm đắm mê muội dẫu biết rằng nó có độc.
Anh vuốt nhẹ gương mặt cô, lướt qua đôi môi đang run rẩy, gương mặt cúi xuống dường như muốn in dấu nụ hôn lên đó, Phương Ly hoảng hốt với tay rút con dao dưới gối đâm anh.
Thứ ánh sáng phản chiếu lấp lánh vừa bất ngờ xẹt ngang qua mắt, mu bàn tay Giang Tuấn đã bị rạch một đường, chất lỏng màu đỏ chói mắt cứ thế tuôn ra.
Vết thương cũ đêm hôm trước còn chưa lành lặn, nay lại tiếp nhận thêm vết thương mới…
Nhưng làm sao so được với vết thương trong tim anh…
Bật dậy lùi người về sau, Phương Ly co rúm trên giường, tay run rẩy vẫn nắm chặt cán dao, đôi mắt vừa to vừa sáng nổi bật trên gương mặt vàng nhợt nhạt hoảng loạn.
Người cô run lên, cả đôi vai gầy cũng vì thế mà run theo, cô mảnh khảnh đến mức chỉ cần một cơn gió thôi cũng tưởng chừng sẽ thổi bay.
Nước mắt uất ức và tủi nhục theo đó mà rơi ra khỏi hốc mắt, giống như từng hạt trân châu đứt khỏi dây nối rơi xuống mặt rồi làm ướt đẫm hai tay cô.
- Anh đừng tiến thêm nữa, đừng ép tôi…có thể tôi không làm gì được anh, nhưng có chết tôi cũng không đồng ý để anh làm gì thì làm đâu!
Nói xong, cô dứt khoát quay ngược mũi dao về phía mình!
- Em…mau bỏ dao xuống!
Hơi thở đứt quãng đau khổ, Giang Tuấn không dám tin vào mắt mình, trước mặt anh là bóng đen giá lạnh thấu xương!
Nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này và hành động vừa rồi, anh biết một lần nữa, mình lại thua. Tất cả nỗ lực cố gắng của anh, những thứ mà anh ngày đêm cố công khổ sở để giành lấy, vun đắp, lại nhận về một kết cục như vậy…
Không thắng nổi sự cố chấp của cô!
Cô ghét anh, hận anh đến mức thà hủy hoại bản thân mình cũng không muốn cùng với anh…
Là thật sao?!
Nỗi đau của anh, ai nghe thấy?
- Anh nghĩ anh muốn cùng với tôi lúc nào thì tôi sẽ phải nghe hay sao? Anh coi tôi là thứ gì, là đồ chơi của anh phải không? Vậy mà anh nói yêu tôi? Anh yêu tôi bằng cách này sao?
- Phương Ly…vì sao lại thành thế này?
Giang Tuấn vẫn duy trì tư thế cũ nhưng trái tim vừa đau khổ vừa tức giận, anh nhấn giọng chậm rãi, ánh mắt sâu nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của cô
- Trước khi mất trí nhớ rõ ràng em không phải như thế! Cũng chưa từng dùng ánh mắt như bây giờ để mà nhìn anh. Chúng ta đã từng rất yêu thương nhau. Khi đó em là bạn gái của anh, đối xử với anh rất dịu dàng. Buổi tối cái hôm từ Pháp trở về em đã đứng trước mặt anh thề rằng sẽ cắt đứt hoàn toàn với hắn ta, một ngày không thể thì một năm, một năm không thể thì mười năm, tóm lại em sẽ không gặp hắn ta nữa!
Giang Tuấn nói rành mạch từng chữ từng chữ đã khắc sâu vào tâm khảm của mình, anh ước gì Phương Ly của lúc đó bây giờ có thể lập tức xuất hiện trước mặt anh, ngoan ngoãn để anh ôm trong vòng tay mình, để anh đặt lên mái tóc cô một nụ hôn như thay lời muốn nói.
Tại sao ông trời lại lấy đi hạnh phúc mà khó khăn lắm anh mới có được đó?
Nếu như cả đời này cô không nhớ lại, mãi mãi cho rằng hắn ta là người tốt, trái tim vẫn một lòng một dạ hướng về hắn ta, vậy thì anh phải làm thế nào?
- Vậy sao? - Trong đầu Phương Ly, kí ức của khoảng thời gian đó tất cả đều là một mảng trắng xóa, người ta có thể tùy ý viết hay vẽ vào nhưng tuyệt nhiên sẽ không thể thay đổi được suy nghĩ của cô
Phương Ly lại nhắm mắt mình, hai tay buông lỏng không sức lực rồi hờ hững buông ra từng chữ lạnh lùng
- Anh ra ngoài, chúng ta vẫn chưa chính thức cưới hỏi, đừng tùy tiện bước vào phòng của tôi nữa!
Tôi hy vọng anh nhớ lấy câu này “Tình yêu là thứ không thể ép buộc, cũng chẳng thể cưỡng cầu”. Cứ cho trước khi gặp tai nạn chúng ta đã từng yêu nhau sâu nặng đi, nhưng giờ đây mọi thứ đã theo trí nhớ của tôi mà tan biến cả rồi. Hơn nữa trái tim tôi cũng không có ở đây, anh trói buộc tôi bên cạnh cũng hoàn toàn vô nghĩa thôi, còn khiến tôi càng hận anh thêm…
- Được! - Bàn tay anh siết chặt, thuận theo ý cô - Nếu hận anh mà có thể làm em nhớ anh cả đời thì cứ hận đi, nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra đâu…Đến khi nhớ lại em sẽ hiểu những gì hôm nay anh làm!
Giây lát, tiếng cánh cửa đóng sập lại mang theo bóng người rời khỏi, Phương Ly vô lực buông thỏng con dao xuống nền đất, bản thân thì ngã xuống giường, cảm thấy cả người chơi vơi, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn hết.
Bỗng trái tim co thắt lại, cô không biết mình làm sao nữa, nhưng từ hôm qua đến giờ có một nỗi sợ hãi còn hơn cả chuyện suýt xảy ra vừa rồi cứ bám lấy cô, đè chặt trái tim cô đến nghẹt thở…
Giống như ở một nơi nào đó đang xảy ra một chuyện gì đó rất đáng sợ…
Có lẽ nào…
Không đâu, thế gian này tươi đẹp như thế…cho dù không có cô và Lạc Lạc bên cạnh, anh vẫn sẽ sống tốt thôi…
Hơn nữa, anh là người tốt, ông trời nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu…
Bỗng… những giọt nước mắt óng ánh từ lông mi của cô ta lần nữa rơi xuống lã chã…
Lâm Hạo, anh nhất định không được tuyệt vọng, không được sụp đổ càng không được tự hành hạ bản thân mình…
Nhất định phải sống tốt…một cuộc sống thật hạnh phúc…
Hãy xem mọi chuyện đã qua như một giấc mơ và mau chóng quên em đi…
Triệt để quên em đi…
Cũng vào đêm hôm đó, cô lần nữa rơi nước mắt và đau đớn trong cơn ác mộng…