Cạch một tiếng, cửa phòng đóng kín mở tung, ánh sáng tràn ngập không gian tối tăm bên trong.
- Phu nhân, cô có thể giúp tôi được không? Thiếu gia…cậu ấy…- Một nữ giúp việc mặt mày khẩn trương đứng trước mặt cô ngập ngừng cất tiếng
- Anh ta thế nào? - Vân Hà trong lòng dao động nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh
- Cậu ấy…
Vân Hà theo người làm bước xuống nhà, sau đó tròn mắt nhìn người đàn ông đang đứng giữa sảnh lớn trong bộ dạng của kẻ say rượu.
Mặt mày ửng đỏ, đi đứng loạng choạng, dáng vẻ như có thể ngã bất cứ lúc nào!
Tim khẽ nhói lên nhưng gương mặt vẫn một màu băng giá, cô từng bước tiến tới gần anh.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, chân mày Vân Hà nhíu lại
- Anh đang làm cái gì vậy? Sao lại uống rượu nhiều thế này, lại còn say như vậy mới chịu về, trong nhà còn có trẻ con nữa anh biết không?
Giọng điệu nếu nghe kĩ ra thì là đang quan tâm chứ không phải trách mắng.
Giang Tuấn ngước mặt lên, đôi mắt đen như lưu ly cố gắng mở to để nhìn cho rõ gương mặt người con gái vừa phát ra những lời vừa rồi.
Hình ảnh của cô chiếm lĩnh mọi ngóc ngách tâm trí của anh. Chỉ cần cô xuất hiện, chỉ cần hơi ấm của cô ở bên cạnh, quẩn quanh khắp không gian thì anh lại không cầm lòng được muốn hóa thân thành ác quỷ để giam cầm và chiếm giữ cô mãi mãi.
Đã trải qua quá nhiều chuyện trong quá khứ rồi nhưng anh vẫn không thể kiềm hãm được suy nghĩ và ham muốn đó, tại sao?
Anh vì quá yêu cô nên luôn muốn giữ cô bên mình, dẫu biết là sai nhưng vẫn tiếp tục sai vì còn không cách nào làm đúng được.
Giúp việc thấy vậy liền đến đỡ anh nhưng anh vùng vẫy đến suýt ngã nhào xuống đất
- Các người mau buông ra, tôi không cần các người!
Người anh cần là một người không hề mảy may quan tâm đến anh…
Vân Hà hít một hơi thật sâu rồi đưa ra quyết định
Dù sao anh cũng đã say đến đi đứng không nổi, không cần sợ anh sẽ làm gì, hơn nữa cô thừa nhận mình không đành lòng chứng kiến anh nằm ngủ tại nơi này.
Vân Hà tiến tới đỡ anh đứng dậy, thân hình cao lớn của anh như suýt đổ ập lên cơ thể nhỏ bé của cô.
Ngay khi bàn tay cô chạm vào, Giang Tuấn không còn vùng vẫy hay phản kháng nữa, ngoan ngoãn để cô dìu mình trở về phòng giống như cô là vợ của anh vậy.
Cánh cửa gỗ tinh xảo của phòng ngủ được đẩy ra, sau đó dần đóng lại.
Đây là lần đầu tiên Vân Hà bước chân vào nơi này.
Đập vào mắt cô là hai tông màu đen trắng kết hợp một chỗ thật hài hòa nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo, không gian tối tăm ảm đạm.
Trước khi đến đây trong thân phận của Phương Ly, trong lòng cô thật ra luôn tồn lại nỗi lo sợ về những chuyện không mong muốn sẽ xảy đến. Cô không biết bản thân lựa chọn thế này có phải là mạo hiểm lắm không, nhưng chỉ còn cách là làm hết sức mình.
Ấy vậy mà kể từ cái đêm hôm đó, trái với dự liệu của cô, mọi thứ đều trôi qua rất êm đềm.
Giang Tuấn vừa đi làm vừa bận bịu tổ chức lễ cưới, anh không hề đặt chân vào phòng cô dù là nửa bước hay đến gần chạm vào cô, có khi cả ngày không thấy mặt anh đâu.
Còn cô thì xem anh như người vô hình, đến nhìn một cái cũng chẳng có, hầu hết thời gian đều dành để chơi đùa cùng Lạc Lạc hoặc đi dạo hoa viên, đến tối khi thằng bé ngủ say thì cô đứng ngơi ban công ngước mắt nhìn ra màn đêm tĩnh lặng ngoài kia, gương mặt ngập tràn ngập lo âu dằn vặt cùng đau khổ.
Cô rất muốn biết phải làm cách nào để kết thúc tất cả những chuyện này một cách tốt đẹp, không làm bất kì ai chịu tổn thương đây?
Vừa đặt anh xuống giường lớn, Vân Hà nhanh tay cởi giày và áo vest trên người anh ra. Sau khi điều chỉnh tư thế để anh nằm được thoải mái, cô bước nhanh vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ấm, cẩn thận lau mặt cho anh.
Cô cũng không biết vì lý do gì mình lại làm thế này, trong khi rõ ràng kẻ đang nằm đây là người đã gieo nên những suy nghĩ tàn nhẫn làm tổn thương sâu sắc đến đưa em gái yêu quý nhất của cô.
Lẽ ra cô nên hận anh ta, nên bỏ mặc sự sống chết của anh ta mới phải.
Đằng này…
Thôi, cứ xem như cô đang làm việc tốt đi.
Hai hàng lông mi của Giang Tuấn run run, đôi mắt ươn ướt từ từ mở ra.
Phát hiện ánh mắt của anh hướng về phía mình, sắc mặt Vân Hà vẫn không chuyển biến nhưng bàn tay cầm khăn lau liền tức thì rụt về, sau đó cứng ngắc giữa không trung.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau, tưởng chừng không có điểm dừng, mãi cho đến khi Giang Tuấn cất tiếng
- Em có biết ngày mai là ngày gì không?
- Sao cơ? - Vân Hà nhất thời chưa biết anh đang muốn đề cập đến cái gì
- Là...ngày chụp ảnh cưới của chúng ta.
Bây giờ Vân Hà mới nhớ lại, Hiểu Lam đã không dưới năm lần đề cập nó trước mặt cô, khuyên nhủ cô đừng làm người đang ở trước mặt thất vọng, nhưng lần nào cô cũng dùng thái độ thờ ơ vô cảm nhất để mà lắng nghe. Bởi vì cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc trước thời điểm đó. Vậy mà…
Là ngày mai sao?
“Chị hai, ngày mai em sẽ tìm cách đưa chị cùng Lạc Lạc rời khỏi đó nhé!”
Ngày mai…
Tựa như cuộc đời này rất thích trêu đùa người khác.
- Có cô dâu nào lại giống như em không, đến ngày chụp ảnh cưới cũng không chút mong đợi hay mảy may để ý đến. Người duy nhất trông chờ nó, có lẽ chỉ có mình anh…
Nụ cười nhợt nhạt của Giang Tuấn tựa như vỡ tan thành ngàn mảnh.
Vân Hà nét mặt không bận tâm đến vấn đề này, hoặc là cô giả vờ như không hề nghe thấy
- Có thể mở miệng nói nhiều như vậy xem ra anh đã không sao rồi, tôi về phòng đây!
Bàn tay Giang Tuấn đột ngột vươn ra giữ lấy tay cô ngay khi cô vừa có ý định quay lưng lại.
Chất giọng anh khàn khàn không nghe ra được đó là hạnh phúc hay bi thương
- Lúc nãy em hỏi anh vì sao lại uống rượu đúng không? Đó là vì bạn bè muốn uống để chúc mừng anh sắp kết hôn, họ bảo rất ganh tị vì anh cưới được người con gái hoàn hảo nhất thế gian này. Đúng vậy, cô ấy rất tốt, rất xinh đẹp, chỉ là cô ấy không nguyện ý gả cho anh…
Vân Hà đầu tiên là ngạc nhiên vì không ngờ anh lại thốt ra những lời như vậy, sau đó cô hít sâu vào để bình ổn tâm trạng rồi tranh thủ thời cơ này mà giải quyết mọi chuyện
- Nếu anh đã biết như vậy thì đừng ép buộc tôi nữa, hôn nhân phải là hai người cùng tự nguyện, miễn cưỡng sẽ không mang lại hạnh phúc.
- Phương Ly, trong lòng em, rốt cuộc anh là gì?
Bị câu hỏi đột ngột đó làm cho ngây người, Vân Hà nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, cô nhìn vào khoảng không tăm tối dày đặc bên ngoài kia, kìm lòng thốt lên bốn chữ
- Không là gì cả!
Không cần đến khi cô mở miệng, lòng anh thừa hiểu những suy nghĩ của cô, đôi mắt anh nhòe đi vì nỗi đau đang cào xé trong tận đáy lòng, giọng nói yếu ớt nhưng lại rất chân thật
‘’Em nghĩ anh muốn ép buộc em sao? Nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em run rẩy sợ hãi, tìm mọi cách để phản kháng tự vệ khi anh chạm vào em, em nghĩ anh vui sướng lắm sao? Anh biết, cho dù có cưới được em thì thứ anh có chỉ là danh nghĩa, còn tình yêu, anh mãi mãi không có được. Nhưng anh không thể buông được em, không buông được.’’
"Anh yêu em…’’
“Hãy cho anh một cơ hội nữa, tha thứ cho anh có được không?”
“Đến một lúc nào đó em sẽ biết, cho dù anh có biến thành hình dạng nào, tất cả đều là vì em.’’
Những giọt nước mắt trân quý nơi đáy mắt người con trai cao quý kiêu ngạo lặng lẽ tuôn rơi sau câu nói. Vẻ mặt thống khổ ấy, ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Vân Hà bề ngoài cứng cỏi nói, nhưng mà trong lòng lại run rẩy kịch liệt, đôi mắt run run nhắm chặt lại để che giấu đi những giọt lệ.
Không hiểu sao khi nhìn thấy anh đau khổ, nhìn thấy nước mắt của anh, trái tim cô lại đau đớn đến nhường này.
Từ lúc đặt chân trở về đây, cô luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhất, cố nói những lời tàn nhẫn để che giấu toàn bộ cảm xúc thật của mình cũng như làm ra những chuyện khiến anh không dám đến gần cô.
Cô biết mình đã tổn thương anh nặng nề, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì cô nhận ra mình đã…
Và cô là người đã bắt đầu vậy nên chính cô phải kết thúc những chuyện này.
Nhưng kết thúc của nó có phải là những gì cô thật sự muốn không?
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lồng ngực đã bớt phập phồng, Vân Hà mở to mắt nhìn Giang Tuấn, sau đó gạt bàn tay anh đang nắm chặt lấy mình ra, sau một khắc, giọng nói của cô chợt như ngọn gió mùa đông lạnh lẽo, buốt giá
- Anh nghĩ nói như vậy thì có thể lay động được tôi sao? Không có tác dụng gì đâu. Tôi sẽ không giờ yêu anh. Anh hãy sớm tỉnh ngộ mà buông tay tôi đi, sao cứ phải cố chấp nắm giữ những thứ không thuộc về mình như vậy? Còn phải gây cho tôi bao nhiêu đau khổ nữa thì anh mới chịu dừng lại…
Một câu nói, dập tắt ngọn lửa hi vọng của Giang Tuấn.
Trái tim anh hôm nay, lại một lần nữa chịu đau đớn, tưởng chừng là tuyệt vọng.
Vân Hà dáng vẻ bình thản rời khỏi, nhưng đằng sau cánh cửa khép chặt, nước mắt cô trào ra thấm ướt cả gương mặt.
Lần nói dối này có lẽ là số trời đã định cho cô…
Hãy cứ xem như những gì xảy ra trong thời gian qua là một giấc mộng, đừng nên níu kéo bất kì điều gì nữa, đến khi tỉnh dậy cô lại có thể qua trở về cuộc sống tự do bình dị như trước đây, làm chính bản thân mình và mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt người con trai đó nữa.
Vậy cũng tốt, anh chưa từng để tâm đến sự tồn tại của cô, nên cho dù có mất đi cũng sẽ không mảy may đau lòng.
Bây giờ, cô phải gạt bỏ cảm xúc và làm những việc mình cần làm. Chỉ cần Phương Ly hạnh phúc, được tự do chọn lựa thứ hạnh phúc mà mình muốn, như vậy là đủ rồi…
…………….
Đêm đã rất khuya, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, soi ánh sáng yếu ớt vào căn phòng tĩnh lặng.
Phương Ly từ trong giấc ngủ chợt trở mình, hai mắt nhắm tịt nhưng tay quơ quơ mò mẫm tìm gối ôm, sau vài giây liền thoải mái yên tâm ngủ tiếp.
Nhưng cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, gối ôm sao lại vừa dài vừa cứng như vậy?
Đừng có bảo là…
Giật mình mở mắt ngồi dậy, đưa tay bật công tắc chiếc đèn nhỏ trên bàn, phát hiện vật thể đang nằm cạnh mình khuôn mặt cô nhanh chóng trở lên biến dạng, sau đó liền cuống quít kéo chăn che kín cơ thể.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phương Ly cố nhớ lại nhưng trong đầu chỉ là một mảng trắng xóa.
Rõ ràng phòng bệnh này có hai giường, trước khi đi ngủ cô khẳng định mình nằm bên kia nhưng khi tỉnh dậy giữa khuya thì cô lại ở trên giường anh hơn nữa toàn bộ thân người đều áp sát vào anh.
Nghiêm túc mà nghĩ thì Phương Ly tin vào khả năng bản thân mình mộng du đi sang đây đến bảy tám phần, nhưng vẫn không thể loại trừ khả năng còn lại.
Dù sao anh cũng là người vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, biết đâu tâm tính trong nhất thời có sự thay đổi.
Nhưng nếu là thế thì…
- Này, anh mau dậy, dậy giải thích cho em biết đi! - Cô lay lay người anh
Cặp mắt Lâm Hạo hé mở từ từ nhìn sang khuôn mặt đáng yêu của cô, đăm đắm nhìn cô một hồi lâu mới mở miệng
- Giải thích cái gì? Một người ngủ rất lạnh, hai người ngủ mới ấm. Em không thấy vậy sao?
- “…’’
Cảm giác vòng tay trống trơn, hơi ấm vừa rồi vụt mất khiến anh không hài lòng chút nào, liền ngoắc ngoắc cô rồi chỉ vào vị trí trống sát bên mình
- Lại đây nào! Chúng ta ngủ tiếp!
- Chúng ta?
Phương Ly lặp lại một cách ngờ vực không tin điều mình vừa nghe, hai mắt trợn trừng sửng sốt, cuống quýt tuôn một tràng
- Anh…anh…Anh bị bệnh làm cho hỏng não rồi à? Nơi này còn là bệnh viện nữa? Có biết xấu hổ không đấy? Dù chúng ta không có gì nhưng lỡ có ai mở cửa bước vào đây nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Lâm Hạo không hề tức giận mà ngược lại chỉ nhẹ mỉm cười, sau đó bàn tay to lớn vươn ra luồn vào chăn ôm lấy cô ghì chặt kéo sát vào người mình rồi mười ngón tay giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh.
- Á…Anh buông ra, đừng có mà làm bừa!
Phương Ly la to một tiếng, hoảng hốt buông tay khiến chiếc chăn dày quấn quanh cơ thể cùng lúc rơi xuống giường, trên người cô chỉ còn lại bộ đồ ngủ màu hồng phấn không đủ để che đi toàn bộ da thịt trắng ngần.
Nhận thấy tình hình vô cùng không ổn cô ra sức vùng vẫy, nhưng càng vậy anh càng giữ chặt hơn. Cơ thể cô từ lạnh chuyển sang nóng.
Thoát không được! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Anh nghiêng mặt tính hôn lên đôi môi mấp máy của cô nhưng cô kịp thời né đi.
Hơi thở anh vương khắp mặt làm tim cô liên hồi, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi
- Anh…anh thấy chỗ nào không khỏe trong người, em gọi bác sĩ nhé!
- Anh không cần bác sĩ, lúc này anh chỉ cần em thôi.
Khóe môi Phương Ly phút chốc cứng đờ không động đậy nổi, sóng lưng cũng vì hành động và lời nói âu yếm này mà lạnh toát, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Thuốc anh uống lúc chiều khẳng định có vấn đề!!!
- Đã khuya thế này còn có ai vào đây mà em phải sợ, hơn nữa, anh ngủ cùng vợ mình có gì sai sao? - Giọng cười của anh có chút khàn, lời nói thập phần ám muội
Phương Ly xấu hổ đỏ mặt ra sức phủ nhận
- Nói bậy, ai là vợ anh chứ?
- Còn nói không phải?
Trên môi là nụ cười đắc ý, anh cầm lấy bàn tay trắng nõn vừa vươn ra của cô rồi đưa lên môi, cẩn thận đặt vào chiếc nhẫn nơi ngón áp út một nụ hôn, giống như sự khẳng định
- Em thừa lúc anh hôn mê đã đeo nhẫn cho anh, anh cũng không phản đối, nghi thức xem như hoàn tất, chúng là đã là vợ chồng. Bây giờ lại phản đối ngủ cùng anh là lý gì?
- Anh…anh…
Phương Ly nghe anh nói vậy suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, hai mắt mở to, trống ngực đập dồn dập, khẩn trương nhưng không biết chữa cháy làm sao.
Thôi kệ, dù sao chuyện khi đó cũng là cô tự làm tự chịu không trách được ai, nhưng còn chuyện lúc này tuyệt đối là không được, trong tình cảnh này lại càng không được.
- Anh còn là người bệnh đừng có mà làm càn, mau buông em ra rồi yên phận ngủ đi, nếu không từ ngày mai em sẽ không ở lại đây để mà chăm sóc anh nữa đâu!
Nhưng người đối diện không chút để tâm đến lời cô nói, nhanh như chớp thân thể mềm mại của cô bị anh đẩy ngã xuống giường, chưa kịp kinh hô một tiếng thì trước mặt là ánh mắt sáng rực ẩn chứa tình cảm mãnh liệt, bên tai là giọng nói dịu dàng cất lên trong màn đêm như dụ dỗ cô
- Em còn nhớ lần trước chúng ta đã hứa gì với Lạc Lạc không?
Phương Ly nhớ ra điều gì đó khiến bản thân sợ hãi tột độ.
Lâm Hạo đưa tay đặt lên gò má cô, đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nhẵn mịn khiến thân nhiệt cô tăng cao như bị ném vào một cái lò nung
- Thằng bé bảo rất muốn được sớm bế em.
- ‘’…’’
- Không chỉ một đứa, mà còn là hai đứa!