Ánh đèn neon chiếu sáng chói lóa tràn ngập khắp gian phòng cũng không đấu lại gương mặt hắc ám của kẻ đang nhìn cô.
Chợt nghĩ nếu có ai mời anh ta đi quảng cáo bóng đèn điện thì không biết sẽ thành thế nào?!!
Trên chiếc giường ngủ kiểu công chúa màu hồng đằng kia Lâm Hạo đang ngồi, cạnh đó là Ân Ân đã say ngủ.
- Ồ, anh ngủ trễ thế, không tốt cho sức khỏe chút nào đâu! - Phải chết trân một lúc Phương Ly mới có thể mở miệng, cố cười, đánh lạc hướng mặc dù cả người dần run lên
- Mấy giờ rồi?
Lâm Hạo trừng mắt, cô sợ lại càng sợ hơn, lắp bắp
- Mười…mười giờ…mười phút.
- Có biết tôi phải vất vả thế nào để dỗ Ân Ân ngủ không? Sao cô không đợi đến sáng rồi hẵn về?
Giọng điệu chậm rãi, nghe rất đỗi bình thường nhưng cô biết trong đó chưa đựng lời cảnh cáo "Cứ thử đi đến sáng xem số phận của cô ra sao."
- Anh coi tôi là hạng người gì? - Cô lí nhí trong miệng
- Lúc nãy trong điện thoại tôi đã nói thế nào? - Lâm Hạo liếc cô đăm đăm
- Anh bảo…trễ một phút thì đừng về nữa. - Phương Ly u ám nói, vẫn chưa dám ngẩng đầu lên
- Vậy sao còn về đây. Dám không xem lời nói của tôi ra gì? - Lâm Hạo gằn từng chữ
Một ý tưởng "thông minh" chợt nảy ra trong đầu, Phương Ly mạnh dạn ngẩng mặt nhìn thẳng vào anh
- Bởi vì…anh bảo trễ MỘT PHÚT thì đừng về, nhưng tôi có về trễ MỘT PHÚT đâu, tôi về trễ NHỮNG MƯỜI PHÚT cơ mà.
- "…"
1s...2s...1 phút
- Cô đang chống đối tôi đấy à? - Anh thật không tin được là cô gái này lại chống chế một cách ngu ngốc như thế.
- Tôi nào dám. Là do anh nói chuyện không rõ ràng thôi!
- Ý cô là tôi sai, còn cô đang làm đúng?
- Cái đó gọi là sự đa dạng của ngôn ngữ. Không tin hỏi độc giả xem, cách hiểu của tôi có đúng không? - Phương Ly phóng lao theo lao
Một khoảng không im lặng, không dài nhưng đủ làm lòng cô nóng như lửa đốt. Cuối cùng Lâm Hạo cũng đứng bật dậy, nhàn nhã khoanh tay trước ngực
- Được, xem như tôi nói không rõ ràng. Thế thì theo hợp đồng, không hoàn thành nghĩa vụ, tháng này trừ bớt tiền.
- Khoan, nghe tôi giải thích đã!
- Về trễ, lại ăn mặc như vậy đi với con trai, cô làm gì tôi không biết hay sao mà còn giải thích.
- Anh vui tính thiệt đó, tôi mặc sao là việc của tôi, miễn đẹp thì thôi, đi với trai hay gái cũng là việc của tôi, tôi đâu phải vợ anh, cũng đâu phải đi với anh, anh ý kiến cái gì.
Phát hiện mình lỡ miệng nói quá lời nên cô lùi lại một bước.
- Đẹp?‼ Rốt cuộc cô có biết cách ăn mặc không đấy, thế cái người đi cùng cô có bảo trông cô giống mẹ người ta không? - Môi anh cong lên thành nụ cười chế giễu
- Anh…
Mà khoan đã…
"Phương Ly, em rất giống mẹ của anh"
Giờ nhớ lại thì Giang Tuấn đích thực có nói như thế ‼! Không lẽ ý anh ấy là cô già sao?‼
- Đi đâu? Xem phim à? - Đột nhiên sau vài giây Lâm Hạo cất tiếng cùng với nụ cười làm cô thấy có chút bất ổn
- Không, nghe nhạc. - Phương Ly trả lời không chút do dự, chẳng có gì phải giấu
- Nghe nhạc mà lại nơi không có tiếng động, bờ sông à?
- Bờ sông gì chứ? Tại khi nãy lúc anh gọi nghe nhạc xong rồi, tôi đang ở nơi khác nên mới yên lặng như vậy. Anh đừng có mà đen tối quá. - Cô mím môi cay cú
- Không trừ lương cũng được, thế thì chép phạt hai trăm lần "Từ nay tôi không về nhà trễ nữa, cũng không ra bờ sông bắt cá nữa" sáng mai nộp lại cho tôi.
Sáng…sáng mai…‼!
Nhưng ra bờ sông bắt cá là ý gì?‼
- Này anh…
_RẦM
Tiếng đóng cửa dứt khoát vang lên, Phương Ly tức tối lấy chiếc gối trên giường giơ cao rồi định đập mạnh xuống, nhưng chợt nhìn sang Ân Ân đang ngủ nên đành phải nuốt cục tức ngược vào bụng.
Người gì vậy, mở miệng là xỉa xói, châm chọc, bắt bẻ người khác, cầu cho tối ngủ bị té xuống giường, không thì ngủ sai tư thế bị trẹo cổ hoặc là bị viêm họng không thể nói chuyện giống lần trước ấy.
Còn nữa, chê con gái người ta già, đời này anh đừng mong lấy được vợ trẻ nhé!
Vừa chép phạt vừa chửi một hồi cơn buồn ngủ kéo đến và lôi cô vào miền xa xăm của những giấc mơ.
Sương đêm nhè nhẹ rơi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi.
Phương Ly mơ thấy mình cũng giống như chị Nhã Đình trở thành một ca sĩ, ánh sáng sân khấu rực rỡ tựa như hàng ngàn viên pha lê trong suốt đặt cạnh nhau cùng tỏa ra tia lấp lánh vô cùng.
Đúng là một giấc mơ đẹp, đẹp vô cùng, nhưng tại sao đến khi tỉnh lại khóe mắt cô lại ươn ướt?
Cô bị sao thế này?
…………..
Lâm Hạo đói không ngủ được bước xuống bếp xem thử có gì ăn được không thì bắt gặp một chị giúp việc đang ngủ trong tư thế úp mặt xuống chiếc bàn ăn.
- Chị Mai, sao chị có phòng không ngủ lại ngủ ở đây? - Anh lay lay chị giúp việc
Chị giúp việc từ từ mở mắt, dụi dụi mấy cái cái rồi ngồi thẳng dậy
- Nhị thiếu gia cậu quên rồi sao, cậu bảo tôi thức canh Phương Ly về rồi mở cửa. Chờ một hồi tôi mệt xuống đây kiếm nước uống rồi lại ngủ quên mất. Mà sao con bé đó đi giờ này vẫn chưa chịu về, ham chơi vừa thôi chứ!
- Cô ta về rồi, chắc là chị Cầm còn thức nên ra mở cửa, chị đi ngủ đi. - Anh lãnh đạm nói rồi hướng mặt lên lầu
- Vậy tôi đi đây, chúc cậu ngủ ngon.
Chị Mai chân như gắn lò cho vụt chạy thẳng lên lầu, vừa chạy vừa tức anh ách trong bụng, thiếu gia cũng thức nhưng tại sao cậu ấy lại bắt chị phải thức chờ con bé đó về chứ, đã vậy cấm không được nói cho bất kì ai biết và nếu ai hỏi phải giả vờ là mình không ngủ được.
Thật khó hiểu!
………………………
Trong phòng tắm của một căn biệt thự sang trọng kiểu Pháp, Lạc Anh đang ngâm mình trong làn nước ấm cùng những cánh hoa hồng để thư giãn trước khi đi ngủ.
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, cô với tay cầm lấy rồi trượt màn hình để nghe, cất giọng đầy khó chịu
- Có chuyện gì mà lại gọi giờ này?
- Chị Lạc Anh, em mới phát hiện được một chuyện hay lắm, để em gửi cho hình cho chị xem, chị chờ em một lát. - Đầu dây bên kia vang tới một âm thanh hối hả
Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc có tin nhắn gửi đến.
Trên màn hình điện thoại là một tấm hình cực rõ nét, một nam một nữ vui vẻ bước vào nhà hát thành phố, còn nhìn nhau cười rạng rỡ. Mà quan trọng là một trong hai lại là người con trai mà Lạc Anh cô cầu cũng không có được.
BỐP
Một âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Chiếc điện thoại không may mắn bị quăng vào một góc vỡ ra từng mảnh.
Nước trong bồn ấm, rất ấm, nhưng hàn khí tỏa ra từ người Lạc Anh bỗng chốc chiếm trọn căn phòng, khiến làn nước như lạnh lẽo đến thấu xương.
Giang Tuấn không phải muốn chọc tức cô mà là muốn làm thật. Với ai? Con nhỏ bẩn thỉu đó sao?
Á…Á…Á
Tiếp theo đó nước trong bồn cùng với cơn tức giận của cô gái bị hất văng tung tóe.
"Được lắm, tao sẽ không tha cho mày đâu!"
………
Tối hôm qua bị tên tiểu nhân đó bắt chép phạt mệt quá ngủ quên từ lúc nào không biết, rồi sáng nay lại dậy trễ.
Phương Ly chạy hết tốc lực bán sống bán chết, nhưng rốt cuộc vẫn bất lực nhìn cánh cổng trường đóng sập trước mắt.
Hôm nay là thứ hai đầu tuần, và những ai đi trễ sẽ có vinh dự được "tuyên dương" trước cột cờ. Vậy là cái mặt của "người nổi tiếng" là cô đây được trưng ra cho bàn dân thiên hạ thấy và cười nhạo.
Còn tên tiểu nhân nào đó thì trái ngược hoàn toàn, ung dung lướt qua cô bước lên bục cao nhất đọc tổng kết thi đua tuần qua dưới hàng nghìn ánh mắt long lanh ngưỡng mộ của những của những học sinh khác trong trường.
Khi anh ta vừa đặt bước chân đầu tiên lên bục thì đám con gái bên dưới hò hét ầm ầm như cũng muốn thi nhau tràn lên tận chỗ sát phạt.
Mấy nữ sinh này thích gì ở anh ta nhỉ? Quan trọng hơn là tại sao đến cả ông trời cũng thích anh ta hơn cô vậy?
Kết thúc buổi lễ, Phương Ly vác gương mặt ảm đạm như mất tiền dọn rác sân sau cùng những "đồng bọn" đến trễ.
Hai ngày bị phạt hai lần, tất cả đều có liên quan đến cái tên tiểu nhân đó.
Lúc cất chổi rồi mang cặp vào trên đường quay lại lớp thì cô có cảm giác rất kì lạ, hình như có ai đi theo mình nhưng nhìn lại chẳng có ai. Cô cố gắng đi nhanh nào ngờ
BỐP - cô bị một vật thể đập từ phía sau, đầu đau nhói chân khuỵu xuống ngất xỉu.
…………
- Ồ, tỉnh rồi à?
Nghe thấy giọng nói cực kì quen thuộc vang lên, Phương Ly từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi nào đó, đây chẳng phải là nhà kho sau trường.
Tia nắng xuyên qua lỗ thủng trên tường chiếu thẳng vào mắt cô làm cô thấy mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được ngay bên cạnh cô, khắp nơi xung quanh là sách vở bị xé tan tành trông chẳng khác gì giấy vụn.
- Nhìn gì, lát nữa mày cũng sẽ được như chúng thôi. - Tô Huyên cất giọng khinh miệt
Vậy là bọn này lại bắt cô đến đây để hành hạ, rốt cuộc có xem cô là con người hay không?
- Nhìn mày đến con người còn không giống, chẳng biết anh Giang Tuấn sao lại có thể chết mệt vì một đứa như mày, còn rủ mày đi xem ca nhạc.
Ra là vậy, là bọn họ biết chuyện hôm qua cho nên mới làm thế này.
- Chị à, người ta có kĩ năng, chúng ta làm sao so sánh được. - Một cô gái phụ họa theo rồi cả đám cười hả hê
- Thế các người có muốn học không, tôi dạy cho nhé. - Phương Ly không hề sợ hãi
BỐP - Năm ngón tay in hằn trên gương mặt của cô
- Không sợ chết mà còn lớn lối hả cái con này. - Tô Huyên điên tiết gào lên
- Kẻ không giống người mới là các người, ỷ đông hiếp yếu.
- Mày nên nhớ thân phận của mày ra sao, mày chỉ là một con ở thấp kém, đũa mốc mà đòi chòi mâm son.
- Thế thì sao? Cô cao quý quá nên anh ấy mới không thèm cô.
Tô Huyên giơ chân giáng thẳng một cú vào bụng cô làm cô mất đà ngã lăn ra.
- Chị Tô Huyên bây giờ phải xử nó thế nào mới “tốt” chị.
- Phải đợi chị ấy đến đã. - Tô Huyên chốc chốc lại liếc mắt nhìn ra cửa
Chị ấy? Lẽ nào…
Cánh cửa nhà kho bật mở ra đón những tia nắng chiếu vào cùng một bóng dáng xinh đẹp, khiến ai nấy đều hướng mắt về đó.
Cuối cùng thì cũng được diện kiến kẻ chủ mưu rồi, mà thôi nói thật cô cũng đoán được trong đầu.
Lạc Anh nhàn nhã bước tới, mỗi bước đi đều mang theo sự đắc ý.
- Trông em vẫn còn khỏe nhỉ?