Cuối buổi lễ hội, cô giáo chủ nhiệm của Ân Ân gọi ba mẹ con bé ở lại bảo có chuyện riêng cần nói, nào ngờ tên tiểu nhân phũ phàng đã "đá" cô ra rồi đóng sập cửa lại.
Hình như có gì đó bất ổn ở đây! Không phải anh ta để ý cô giáo rồi chứ!
Ngẫm kĩ lại, cô giáo vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại nhìn anh ta không rời mắt, cũng không đeo nhẫn chứng tỏ cô ấy vẫn chưa lập gia đình. Hai người họ…
Ý mà, sao cô phải quan tâm làm chi nhỉ?
- Dù sao hôm nay cũng đến với danh nghĩa là vợ người ta, vậy mà tự dưng người ta xem mình như kỳ đà cản mũi, bỏ mặc ở ngoài để vào nơi kín đáo nói chuyện riêng với cô giáo! - Thấy anh đi ra cô liếc nhìn anh khó chịu nói
Đôi mắt Lâm Hạo thấu đáo quét qua cô, khóe môi nâng lên một đường rõ rệt
- Bóng gió như vậy. Đừng bảo là cô ghen đấy nhé? Hay là có ý với tôi rồi?
Phương Ly ho sặc sụa một tràng
- Ghen…? Tôi thích anh chắc. Thôi thì anh bảo TẬN THẾ đến còn có lý hơn đấy!
- Tận thế có đến thì cũng đừng có mà thích tôi.
Vốn dĩ là một câu nhắc nhở nhưng với giọng điệu cứng rắn lại khiến cô hiểu thành một câu cảnh cáo, rằng đối với người có thân phận địa vị như anh thì một con bé như cô đừng mơ tưởng đến.
- Anh, chị, hôm nay Ân Ân rất vui, năm sau chúng ta lại cùng nhau tham gia lễ hội trường nha. - Ân Ân hướng mắt về phía hai người tươi cười rạng rỡ
Năm sau?
Có thể sống qua tháng sau với tên tiểu nhân này không còn là điều đáng nói.
Nhưng dù vậy, hôm nay thật sự vui lắm, rất vui, liệu cô có quyền hy vọng một ngày giống như thế này vào năm sau không?
- Em để quên nón trong phòng rồi, để em quay lại lấy, hai anh chị chờ em nha. - Con bé sực nhớ ra rồi tự mình nhanh chân chạy đi
Ráng chiều dịu dàng chiếu xuống bao phủ quanh khoảng đất trống trải nơi chỉ còn lại hai người. Từng cơn gió miên man thổi tới làm tâm hồn con người thanh thản, cô nhắm mắt lại để tận hưởng cho đến khi Lâm Hạo cất tiếng
- Có một chuyện …tôi muốn cô trả lời thành thật.
- Hả? Ừ, anh nói đi! - Cô mở to mắt nhìn anh
- Tại sao…cô lại đồng ý đóng giả mẹ của Ân Ân?
Phương Ly hơi ngạc nhiên, khẽ chớp mắt, cô trả lời một cách nhẹ nhàng
- Tôi đoán chắc là anh nghĩ rằng tôi vì tiền nên mới làm. Nhưng thật ra…từ trước lúc đến đây tôi đã từ chối số tiền đại thiếu gia hứa thưởng cho tôi rồi.
- Nguyên nhân? - Thật ra anh trai đã cho anh biết chuyện cô vừa nói, cái anh muốn hỏi là nguyên do đằng sau
- Tôi chỉ là không muốn tuổi thơ của con bé mang một vết sẹo giống như tôi. Kể từ năm 8 tuổi đến Phương gia, họp phụ huynh hay lễ hội trường đều là những kí ức rất buồn bã. Chẳng một ai dắt tôi đến tham dự, chẳng một ai quan tâm đến tôi. Bản thân chỉ có thể lủi thủi đứng nấp trong một góc, tủi thân rồi lại muốn khóc khi thấy người khác có ba có mẹ theo cùng, thấy gia đình họ cười đùa, cùng chơi trò chơi, được người khác khen là con thật giống ba, giống mẹ. Còn tôi, đến gương mặt ba mẹ mình thế nào tôi cũng chẳng nhớ.
Cô vốn không muốn khóc, nhưng khi đưa tay chạm vào da mặt mới biết nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ.
- Ân Ân vui vẻ chính là phần thưởng lớn nhất tôi nhận được rồi. Con nít phải được sống trong thế giới đầy màu sắc vốn có của nó. Sau này dù có ở bất cứ nơi nào mỗi khi nhớ về chúng sẽ cười, sẽ thấy ấm áp, sẽ cảm thấy mình được yêu thương mà lớn lên, rất là tuyệt đúng không?
Lâm Hạo lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn cô, ánh mắt không lạnh như mọi khi.
Cô gái này không có một tuổi thơ hạnh phúc nên muốn đem tất cả điều đó đến cho Ân Ân.
Nếu đúng là thế thật thì anh và cô chẳng khác gì nhau cả, đều muốn đem hết những mong ước, hy vọng lúc còn nhỏ không thực hiện được gửi gắm vào con bé.
Chỉ là khác nhau ở chỗ, nếu anh nói ra chuyện của mình sẽ có bao nhiêu người sẽ tin là thật. Lâm gia danh môn quyền thế, một loại gia đình khiến người ta luôn khát khao ngưỡng mộ, thế nhưng sự hào nhoáng bên ngoài chỉ để che giấu dự mục rữa bên trong.
Người ta luôn bảo gia đình là tổ ấm, anh chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào ngoại trừ sự giá băng lạnh lẽo, sau khi mẹ qua đời, sự lạnh lẽo đó lại dâng lên đến tột cùng.
- Mặt tôi có dính gì à? - Phương Ly khó hiểu, có khi nào anh ta nhìn cô đàng hoàng tử tế đâu
Gương mặt lạnh lùng cao ngạo vẫn nhìn cô nhưng ánh mắt đột nhiên thay đổi. Trong đầu Lâm Hạo lúc này là những lời lúc nãy cô giáo Ân Ân khi nãy đã nói cùng một vệt sáng lóe lên
/Bức tranh vẽ chị của Ân Ân rốt cuộc cũng có khuôn mặt./
Phương Ly cảm nhận được có chút gì không ổn nên khẽ lùi lại một bước. Nhưng nào ngờ lại vấp phải vật gì phía sau làm cho mất thăng bằng cả người chao đảo.
Trong tức khắc Lâm Hạo cũng chỉ là theo phản xạ nhanh chóng luồn tay qua eo cô mà kéo cô về phía mình, nhưng dường như do dùng lực quá mạnh nên chính anh cũng bị ngã về phía sau…cùng với cô.
Mới khi nay còn tưởng mình sẽ bị té đập đầu xuống đất, nhưng so với điều đó thì cảnh tượng này càng khiến cô kinh hãi hơn.
Cả người của cô đang đè lên người anh, khoảng cách mặt cô và anh gần đến nỗi chỉ cần cúi mặt xuống thêm một chút là môi chạm vào nhau rồi.
Cô chống tay lên người anh đưa mặt ra xa mặt anh một chút. Mặt cô lúc này đang đỏ bừng, đến tai cũng đỏ, trái tim thì đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng không biết vì cớ gì mà cô không đứng dậy ngay mà cứ giữ nguyên tư thế đó.
- Lưu manh xong chưa? Còn nhìn nữa tôi sẽ trừ hết tiền lương tháng này của cô đấy.
- Không, tôi…có…nhìn gì…đâu! - Dù chắc chắn ai kia biết nói dối cô vẫn hiên ngang - Ai lưu manh, chân tôi bị chuột rút nên không đứng dậy được đấy chứ.
- Đứng dậy nhanh đi, tận thế đến bây giờ đấy! - Lâm Hạo nhìn cô, cười khẩy.
- "…"
Cả hai thật chậm đứng dậy phủi phủi đất cát dính trên quần áo
- Còn tưởng là ai đó muốn tiếp tục.
- Tiếp tục cái gì, anh…anh đừng có mà đi đầu độc một người có tâm hồn trong sáng như trẻ con giống tôi. - Cô ngượng chín mặt nói
- Tôi chỉ nói là tiếp tục nằm như vậy chứ cô nghĩ là gì? - Lâm Hạo khẽ nhếch môi
- À...tôi tôi cũng vậy. - Phương Ly ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác
- Ra là cô trong sáng như thế mà tôi không biết cơ đấy.
- Anh…
Hì hì hì
Có tiếng cười phát ra từ phía bên cạnh, cả hai chỉ lo cãi nhau. Ân Ân xuất hiện từ bao giờ thế!
Người ta là trong cái rủi có cái may, còn cô là trong cái may có cái rủi.
Chưa từng có khao khát nào cháy bỏng như bây giờ là cầu trời cho cô cái lỗ để chui xuống.
- Ba ơi, hôm nay ở trường vui lắm, vui đến nỗi anh hai ôm chị Ly Ly nằm trên nền đất đấy.
_PHỤT
Lâm Huy phụt hết nước đang uống, há miệng kinh ngạc, ra hiệu cho những người làm đang bất động ở đó lui hết vào bếp.
Ngày trước mẹ Ân Ân tức chị Gia Mỹ đã dạy con bé mỗi khi vui vẻ người ta thường ôm nhau để chia sẻ niềm vui chứ nó có biết gì đâu.
Lâm Hạo đến giải thích cũng không thèm, lạnh lùng bỏ lại một câu bước lên lầu không chút lưu luyến.
- Em bị té, nhị thiếu gia đỡ em, chỉ có vậy thôi ạ. - Phương Ly giải thích ngắn gọn dễ hiểu nhất
- Tôi cũng đoán là vậy.
- Phải rồi đại thiếu gia, trả lại nhẫn cho anh này.
Chiếc nhẫn trên tay cô đang đeo là nhẫn cưới của vợ chồng đại thiếu gia. Diễn kịch diễn cho trót, trước khi đi họ tháo ra đưa cho hai người bọn cô luôn.
- Không cần đâu, cái này tặng cho em. - Lâm Huy dứt khoát nói
- Nhưng đây là nhẫn cưới của anh mà, vật giá trị như vậy…
- Tính vợ anh là chúa lạc mất đồ, nên từ đó dịp quan trọng mới đeo nhẫn thật. Cái này là hàng nhái không đáng bao nhiêu. Hôm nay em vất vả rồi.
Phương Ly bất ngờ, điều khiến cô vui hơn hết thảy còn là thái độ của đại thiếu gia, càng lúc trông anh càng bớt thành kiến với cô hơn, còn xưng anh em.
- Vậy chào anh em lên phòng trước.
Lâm Huy nhìn theo bóng dáng cô đến khi khuất dần sau cầu thang. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười hài lòng, rồi ánh mắt đột ngột khựng lại
"Liệu có nên kể cho cô bé này nghe chuyện đó không?"
…………………
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ánh trăng đêm đẹp đẽ sáng ngời chiếu xuyên qua lớp kính khung cửa sổ đầy ắp gian phòng. Phương Ly thả mình trên chiếc giường êm ái lăn mấy vòng.
Ôi, lại đau bụng nữa rồi!
Tiếng mở cửa truyền đến, bóng dáng bé nhỏ quen thuộc bước vào.
- Chị ơi, anh hai bảo em đưa cái này cho chị.
Phương Ly nhìn lại trên tay Ân Ân là một chai nước suối nhỏ.
Sao hôm nay tên này lại đột xuất với cô thế? Biết rằng tối cô hay khát nhưng lại lười xuống lầu lấy, nhất là vào những kì đau bụng thế này. Hay là vì hôm nay thấy cô "được việc" nên mới thế.
Trong lòng thực sự có chút cảm động.
- Có đúng anh hai bảo em đem nước cho chị uống không?
Nào ngờ Ân Ân lắc lắc đầu nguầy nguậy
- Không, anh hai nói nước nóng dùng để đắp vào bụng không phải để uống.
- "…"
- AAAAAAA. - Cho đến khi lấy lại hồn phách cô mới hét lên
- Chị ơi, chị có sao không?
- Lúc anh hai đưa em chai nước này không có ai nhìn thấy chứ? - Mắt cô bắn ra tia lửa
- Dạ không, anh hai chỉ bảo từ nay chị bớt lời đi thì mỗi tháng sẽ không đau bụng nữa.
- "…"
Cô giật lấy lấy điện thoại trên bàn gọi cho người chỉ cách mình mấy căn phòng, bây giờ mà qua đó chắc cô sẽ lao vào đập anh ta mất.
- Này anh, cái này là sao? - Bên kia vừa nghe máy cô đã bực bội lên tiếng
- [Làm theo những gì được người khác hướng dẫn.] - Ai đó vẫn thản nhiên như không
- Anh đang cố tình trêu chọc tôi có đúng không?
- [Chỗ nào?]
- Chỗ nào nữa, cái chai nước này chẳng phải dùng dằn mặt tôi sao? Rốt cuộc tôi lại đắc tội gì với anh chứ?
- [Dùng để dằn bụng không phải dằn mặt, nhớ sử dụng cho đúng cách.]
- Anh…anh…
Chưa kịp để cô kêu gào lời nào nữa Lâm Hạo đã trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Ly oán hận là tại sao não anh ta có thể nghĩ ra được nhiều thứ như vậy, chưa bao giờ cãi nhau mà phần thắng nghiêng về cô cả.
Thôi không thèm quan tâm nữa, còn một tuần nữa là cuộc thi New Stars bắt đầu rồi. Cô phải tập trung tinh thần cho cuộc chiến này, cho ước mơ của cô.
Trùm chăn lại học hát thôi!