Dù Lâm Hạo lúc ở căn teen đã lớn tiếng bảo anh và cô không chút quan hệ nhưng qua ngày hôm sau ở trường vẫn rộ lên hàng tá tin đồn.
Có người thì nói Phương Ly cô trước mặt thì chủ động theo đuổi hội phó sau lưng lại âm thầm dụ dỗ hội trưởng nhưng bị anh ấy cự tuyệt. Kẻ thì sử dụng thuyết âm mưu rằng cô lợi dụng con nít phục vụ cho mục đích riêng, người sáng tạo hơn còn nghi ngờ hội trưởng cùng hội phó có gian tình, cô chỉ là bình phong che mắt ‼!
Nhưng dù là thể loại tin đồn nào thì người bị mắng chửi và ghét bỏ chỉ có một mình cô.
Giờ ra chơi đang trên đường xuống căn teen mua chút đồ thì đột nhiên ở lối rẽ cầu thang bất ngờ có hai nữ sinh từ đâu xuất hiện. Chẳng mấy chốc cô bị lôi đến lan can, họ dí đầu cô xuống dưới, một cảm giác sợ hãi dâng lên.
Một cô gái khác ung dung đi tới, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ đầy uy quyền cao giọng
- Tao rất muốn biết nếu mày bị quăng từ đây xuống thì sẽ có bộ dạng thế nào nhỉ?
- Cô muốn làm gì? Định giết người sao?
- Yên tâm, nơi này là lầu hai, cùng lắm té xuống chỉ làm mày gãy tay gãy chân còn không thì mặt mày biến dạng, không chết được đâu mà lo.
Phương Ly quả thực phải công nhận Triệu Ngọc Chi rất xinh đẹp, nét đẹp ngây thơ trong sáng tựa như thiên thần giáng thế, vậy mà bụng dạ thì lại không được như cái bề ngoài ấy, vừa nham hiểm lại vừa đáng sợ.
Sao cô ta có thể nói chuyện hại người bằng vẻ mặt không biến sắc như vậy chứ.
- Cô…tôi lại làm gì động đến cô chứ?
- Hừ, hôm qua đúng ngày tao nghỉ học ở trường lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Anh Lâm Hạo thậm chí còn chẳng chịu nhìn tao lấy một cái, vậy mà mày sống chung nhà, mỗi ngày được anh ấy nhìn tới, có trách thì phải trách mày quá may mắn.
May mắn? Thế các người có biết Lâm tiểu nhân thường xuyên rất thường xuyên nói chuyện mà không nhìn cô, không thì nhìn vào khoảng không trước mặt hoặc là nhìn theo kiểu nheo mắt nhíu mày, có khi nào cô được ai đó nhìn một cách đàng hoàng tử tế đâu.
- Thế thì cô nên đi hỏi tại sao mình không được nhìn thì đúng hơn?
- Tao không cần biết, tóm lại là tao không muốn có bất kì đứa con gái nào lảng vảng bên cạnh anh ấy.
Triệu Ngọc Chi này bị cơn ghen che mờ mắt rồi, Lâm Hạo không phải là vật sở hữu của cô ta, cô ta không có cái quyền như thế.
Phương Ly cố gắng giằng co nhưng vô ích, bọn họ ỷ đông hiếp yếu, sức của mình cô chẳng thể nào vùng vẫy thoát thân được.
- Quăng nó xuống dưới đi trước khi có người tới. - Ngọc Chi chỉ tay ra lệnh
- ĐỪNG MÀ...CÓ AI KHÔNG? CỨU TÔI! - Phương Ly hét toáng lên cầu cứu
- Chị à, hay là thôi đi. Dừng ở đây đi chị.
Cô gái đang giữ chặt tay của Phương Ly run sợ. Chẳng phải bảo là chỉ dọa cho con nhỏ này một bài học, tại sao bây giờ biến thành xô xuống thật, lỡ đâu…đây là mạng người đấy!
- Có gì tao sẽ gánh hết, làm mau đi. - Triệu Ngọc Chi quát to, hận thù chiếm ngập tâm trí đã làm cô ta chẳng còn sợ gì nữa cả
Ngay giây phút Phương Ly nghĩ mình sắp không được nữa đột nhiên từ đằng xa vang đến giọng nói
- Đang chơi trò chơi à? Cho tôi chơi chung nhé!
Đám nữ sinh run sợ như kẻ trộm bị chủ nhà phát hiện hớt hải thả người cô ra. Phương Ly ngồi bệch xuống đất, đưa tay vuốt ngực, tim của cô lúc nãy gần như bị tê liệt giờ mới đập trở lại.
Người con trai cứu tinh của cô tiến gần về phía này, ánh mặt trời đọng lại trên khóe môi anh.
- Anh Thiếu Dương, tụi em chỉ đùa nhau một chút thôi mà, anh xem như chưa thấy gì nhé. - Triệu Ngọc Chi lấy lại bình tĩnh cất giọng ngọt ngào cùng nụ cười khiến người ta mê đắm
- Trừ khi mù thì mới không thấy gì thôi, tôi có mắt mà, thị lực còn là 10/10 nữa. - Lăng Thiếu Dương cười nhạt không để tâm
- Tóm lại là em chẳng làm gì cả, cũng chưa đụng vào người nó. - Triệu Ngọc Chi chối bay chối biến
- Không làm gì sao! Cô đang giả ngu đấy à? Sai người khác làm thì cô là chủ mưu tội càng nặng hơn. - Ánh mắt anh sâu hoắm nhìn cô gái giả tạo phía đối diện
- Dù sao nó không biết thân biết phận bị vậy cũng là đáng đời. - Cô ta ngay lập tức trở mặt
Lăng Thiếu Dương nghiêng đầu lặng yên chăm chú quan sát Ngọc Chi thật kĩ, môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ
- Tại sao có người dám đồn tôi từng hẹn hò với cô nhỉ. Ngoại trừ xinh đẹp ra thì chẳng có gì, não rỗng tuếch, Ngọc Mai tốt hơn cô gấp trăm lần…à không tỉ lần đấy.
- Anh…- Ngọc Chi trừng mắt hận thù, ả ghét nhất là ai khen Ngọc Mai trước mặt ả
Lăng Thiếu Dương buồn cười không nhịn được
- Hội trưởng bạn thân tôi bảo tôi gọi cô vào văn phòng cậu ấy, lát nữa nhớ trưng cái mặt này cho cậu ấy thấy nhé.
- Anh nói gì, anh ấy tìm em sao, anh đừng lừa em!
- Tôi lừa cô làm gì, lát nữa nhớ trừng mắt với cậu ta nhé, em gái Triệu Ngọc Mai.
Ngọc Chi giẫm mạnh chân xuống nền nhà một cái rồi lệnh cho những người khác đi theo.
Cô ta vừa rời khỏi, Thiếu Dương vội chạy đến đỡ Phương Ly, khi nãy mặt cô bị cắt không còn hột máu, giờ mới có lại chút sắc hồng.
Ngọc Mai nói quả thật không sai, Phương Ly đúng là số khổ, luôn bắt gặp những chuyện không thể ngờ đến được. Anh cũng cảm thương cho cô bé này và cho chính bản thân mình nữa.
Triệu Ngọc Chi rất có thể là em vợ tương lai của anh..Haizz, gia môn bất hạnh mà (t/g: anh chưa gả vào mà nói như đúng rồi vậy anh)
- Được rồi, anh dìu em tới phòng y tế nghỉ một lát nhé. - Thiếu Dương ân cần nói
- Không cần đâu, em ổn rồi. Mà không biết Lâm Hạo gọi Triệu Ngọc Chi là vì chuyện gì nhỉ? - Không hiểu sao cô lại thắc mắc điều này, bình thường cô đâu phải người nhiều chuyện
- Là một chuyện "rất vui", vui không tả nổi luôn! - Thiếu Dương cười ha hả như mới xem xong phim hài
- Chuyện vui? Anh biết đó là gì sao? - Phương Ly hơi nghiêng đầu nhìn anh
- Tất nhiên biết, mà nếu em tò mò thế thì em cũng vào đó xem thử đi. - Thiếu Dương nháy mắt
- Thôi đi, lỡ đâu họ có chuyện phải nói riêng với nhau.
- Anh thấy là em nên vào xem thì tốt hơn. Thật đấy. Chuyện này thú vị lắm.
Thật ra trùng hợp là cô cũng có chuyện muốn gặp để xin phép Lâm Hạo, lại thêm mấy lời góp phần kích thích trí tò mò của anh Thiếu Dương nữa.
Trước khi gặp bọn người Triệu Ngọc Chi cô là đang định xuống căn teen mua một hộp sushi cho Lâm Hạo vì lúc sáng anh rời khỏi nhà từ sớm mà không ăn gì cả. Xem như cảm ơn hôm qua anh mời cô ăn một bữa no và cả những lời nói tuy tuyệt tình nhưng đã phần nào giải vây cho cô.
Văn phòng hội trưởng ở ngay trước mặt, Phương Ly khẽ vươn tay vặn lấy nắm cửa. Cạch một tiếng cánh cửa được mở ra.
Cô chết trân tại chỗ, nụ cười trên môi trước đó lập tức đông cứng lại, hộp sushi cũng suýt rơi xuống.
Cảnh tượng gì thế này???
Lâm Hạo đẩy Triệu Ngọc Chi vào tường, hai gương mặt sát nhau, một tay anh thì nâng cằm cô ấy lên, chẳng phải là…
Hai người họ sắp sửa hôn nhau…???
Phương Ly lúng túng như gà mắc thóc, hết cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, trong lòng chợt nhói lên một cảm xúc không rõ ràng, chỉ biết là cô không muốn lưu lại nơi này, một phút, à không một giây cũng không được.
- Cản trở hai người rồi. Tôi…đi nhầm phòng. - Nói xong thì chạy biến ra ngoài không quên đóng mạnh cửa lại.
Chính Phương Ly cũng không biết vì sao mình lại phát ngôn ra câu ngớ ngẩn như thế trong khi cả cái dãy này vốn chỉ có mỗi một phòng, lại còn dán tấm bảng đề chữ to đùng đùng ‼!
Hành lang dài hun hút vang lên từng tiếng bước chân vội vã của cô.
Cô tự đánh tay vào trán mình rồi lẩm bẩm như đọc thần chú
"Anh ta hôn ai ở đâu là chuyện của anh ta, cho dù người đó có là Triệu Ngọc Chi đi nữa, nơi đó có là văn phòng hội trưởng đi nữa. Liên quan gì mày, liên quan gì mày chứ."
Nhưng thật khó hiểu là cô không cách nào dứt được hình ảnh ấy ra, lại càng không thể thôi nghĩ về nó. Thật là khó chịu mà.
Giữa đường về lớp lại chạm mặt anh Thiếu Dương.
- Phương Ly, sao rồi, nhìn Triệu Ngọc Chi như vậy em có thấy hài lòng không? - Thiếu Dương chớp mắt mong đợi cô phát biểu cảm nghĩ của mình
- Nãy giờ anh đứng đây chờ em là để hỏi câu này sao? - Cô không trả lời mà hỏi ngược lại anh, đôi môi mím chặt lại
- Ừ, phải đó. - Thiếu Dương bình thản đáp
- Anh…anh…tại sao anh lại đối với em như vậy? Cố tình dẫn dụ em vào đó nhìn thấy...rồi…còn…còn hỏi em có hài lòng không?! - Cô bức xúc vô cùng, đỏ mặt cúi xuống, không biết là do tức giận hay là do cảnh tượng vừa rồi
- Hửm? Trông thần sắc em lạ lắm. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Thiếu Dương mở to mắt hỏi, biểu cảm của cô đúng là cách dự đoán của anh một trời một vực
- Hai người con trai các anh, đều không phải người tốt!
Phương Ly đẩy mạnh hộp sushi vào người Lăng Thiếu Dương rồi cất bước đi thẳng, bỏ lại chàng trai đứng ngơ ngác như con nai vàng nơi hàng lang vắng người cùng hàng loạt dấu chấm hỏi nhiều như sao trên trời bay nhảy trong đầu.
Cô bé này rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Vừa rồi bảo anh không phải người tốt thì tại sao lại cho anh hộp đồ ăn này? Có người đòi lại công bằng cho mình đáng lẽ ra em ấy phải vui mới đúng chứ?
…………………..
- --Mười phút trước---
Triệu Ngọc Chi chỉnh trang lại đầu tóc cho gọn gàng rồi mở cửa bước vào văn phòng hội trưởng.
- Anh, nghe nói anh tìm em! - Ngọc Chi cất giọng ngọt ngào tiến đến cạnh ghế của anh, sung sướng như muốn nhảy múa
- Phải, là có quà cho cô. - Lâm Hạo nhìn cô ta như thể không nhìn
- Là thứ gì vậy ạ? Anh thật khiến em bất ngờ quá!
Lâm Hạo mở tấm hình đang lật úp dưới bàn đứng dậy giơ lên ngang tầm mắt Triệu Ngọc Chi. Trái với điệu bộ sung sướng vừa rồi, hai mắt cô ta trợn ngược lên, đây chẳng phải là…
- Nhớ đứa bé này không? Nó là em gái của tôi. - Lời nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng lại mang hàn khí lạnh lẽo vô cùng.
Triệu Ngọc Chi bị chấn động mạnh
- Em…em gái của anh sao? Sao lại thế được??? Nó chẳng phải là em gái của Phương Ly, hôm trước còn đến cổ vũ con nhỏ đó thi hát mà. - Triệu Ngọc Chi thất kinh dùng hai tay che miệng mình lại vì biết bản thân đã lỡ lời
- Ồ, thế hóa ra là cô biết nó thật à. - Giọng Lâm Hạo như đang giễu cợt
- À...không, em nhìn lầm thôi, em làm sao quen cô bé đáng yêu này chứ, tụi em…tụi em… còn chưa gặp nhau bao giờ mà. - Ngọc Chi cố nén sợ hãi lắp bắp nói
- Cô không quen mà thậm chí dám bắt cóc con bé.
Lâm Hạo sắc mặt đầy sát khí tiến đến gần khiến Ngọc Chi sợ hãi lùi dần đến khi đụng bức tường rắn chắc phía sau.
Chết rồi…Triệu Ngọc Chi cô đã sai mất rồi. Tại sao lại không nghĩ đến khả năng này chứ.
Cả trường đang đồn ầm lên hôm qua có một bé gái cỡ tuổi mẫu giáo đến tìm hội trưởng và được anh xác nhận là em gái mình, con bé đó lại gọi Phương Ly bằng chị.
Lần trước trong cuộc thi âm nhạc cứ ngỡ đây là em gái con nhỏ đó nên cô đã tìm mọi cách dẫn dụ con bé đi để nó phải bỏ thi. Cuối cùng cũng được như ý nguyện. Nhưng nếu lúc đó cô biết là em gái Lâm Hạo thì có thêm một trăm cái mạng cũng không dám động đến.
- Không cần tìm lý do để thoát tội nữa, hôm qua lúc tôi dẫn Ân Ân về tình cờ đi ngang tấm áp phích trường có dán hình cô trên đó, con bé đã xác nhận rồi. Thảo nào cô lại có hình chụp chung với Lăng Thiếu Dương. - Con ngươi của anh đen thẫm lại, hiện tia lạnh lẽo thấu xương
Ngọc Chi vẫn giữ bộ mặt giả tạo
- À em nhớ ra rồi, hôm ấy em thấy bé gái dễ thương đứng một mình nên em mới dẫn nó đi mua quần áo, rồi em bận việc phải…
RẦM…
Tay anh siết chặt chống mạnh vào tường. Triệu Ngọc Chi hoảng hồn chưa bao giờ thấy Lâm Hạo lại giận dữ đến vậy.
- Cô dám bắt cóc em gái tôi, hủy hoại ước mơ của người khác, giờ còn đứng đây ngụy biện. Tôi nên xử trí cô thế nào thì tốt đây? - Lời nói của anh tận cùng của sự băng giá, ánh mắt chứa đựng cơn lốc xoáy dữ dội như muốn nuốt chửng người đối diện
- Anh…em sai rồi..anh tha cho em lần này đi. - Ngọc Chi khẩn khoản van xin, gương mặt xinh đẹp cố ép ra mấy giọt nước mắt làm bộ dạng đáng thương, nhưng đáng tiếc đã dùng sai cách với sai người
Lâm Hạo không chút mềm lòng dùng tay còn lại nâng cằm Ngọc Chi lên, lực nâng rất mạnh, ép buộc cô ta phải nhìn thẳng vào mắt anh.
- Đây chẳng phải là điều cô muốn nhất sao, tôi nhìn đến cô, cô có thấy thỏa mãn không?
- Em…em…- Ngọc Chi mặt mày tái mét, tay chân bủn rủn, hơi thở của anh tỏa ra khiến ả rùng mình kinh sợ
- Xem như tôi toại nguyện cho cô lần cuối. Bây giờ một là cô cút khỏi trường này, hai là tôi tự tay làm cho cô biến mất, chọn đi. - Lâm Hạo nghiến răng nói rõ ràng từng chữ
- Anh ơi em sai rồi…
- Cô không chọn, thế tôi chọn cho cô, kể từ ngày mai tôi không muốn thấy cô ở nơi này nữa để tránh làm bẩn mắt. Nhớ đấy.
CẠCH
Trong lúc đang cao trào thì cánh cửa phòng bật mở. Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn.
Bộ dạng của cô gái đứng phía đằng xa khiến anh không khỏi có suy nghĩ
"Phương Ly ngốc này không phải lại tưởng tượng ra mấy thứ bậy bạ gì chứ?"
- Cản trở hai người rồi. Tôi…đi nhầm phòng.
_RẦM.
Lâm Hạo đẩy mạnh Triệu Ngọc Chi ra, lưng cô ta chạm vào tường rồi đặt tay lên ngực cố gắng hô hấp. Đôi mắt sâu thẳm của anh không nhìn đến cô ta nữa mà cứ dán chặt vào cánh cửa mới đóng sập lại, môi mỏng nâng lên hai chữ "nhầm phòng"
………….
Hoàng hôn dần buông xuống, cảnh vật thật tĩnh lặng, phía chân trời nhuộm một màu đỏ rực của ráng chiều. Phương Ly đứng trên ban công hướng tầm mắt về phía xa, tâm tình thả trôi theo làn gió, mái tóc đen dài khẽ bay bay.
Rất nhiều người nói màu sắc hoàng hôn gợi lên một cảm giác ảm đạm buồn bã, lại có người bảo đa phần người thích ngắm hoàng hôn đều có tâm hồn lãng mạn, riêng cô cứ mỗi lần nhìn ngắm chúng lại cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ.
Nếu không có hoàng hôn khép lại một ngày thì làm gì có một bình minh rực rỡ chiếu rọi muôn nơi.
- Chị ơi, ba Huy bảo chị qua phòng ba đấy, ba có chuyện muốn nói. - Ân Ân mở cửa chạy vào thông báo với cô
Phương Ly nhanh chóng qua phòng anh. Đại thiếu gia mới đi du lịch về đã tìm cô là vì chuyện gì nhỉ? Mà đúng lúc cô cũng có chuyện muốn xin phép.
Đáng lẽ ra lúc sáng đã đem chuyện này nói với "người đó" nếu không có "cảnh tượng đó".
- Đại thiếu gia, em muốn xin anh cho em nghỉ phép hai ngày để về thăm quê ạ.
- Phải rồi, từ lúc em vào làm đến giờ trừ cái lần nằm viện thì chưa xin nghỉ ngày nào nhỉ. Cứ thế đi, ba bốn ngày rồi quay lại cũng được. - Lâm Huy gật đầu ưng thuận, giọng nói dễ chịu
- Em cảm ơn anh nhiều lắm ạ! Nghe bé Ân bảo anh có chuyện muốn tìm em.
Không có tiếng đáp lại. Phương Ly phát hiện mình đang bị anh nhìn chằm chằm soi mói, cô thấy hơi lạ và mất tự nhiên nên quay mặt đi
- Nếu anh không có gì để nói hoặc là đã quên chuyện cần nói thì em xin phép ra ngoài trước.
- Em khoan đi đã. Anh nghĩ xong rồi! - Lâm Huy lớn tiếng gọi cô lại
- Vâng, anh cứ nói đi ạ!
Im lặng mấy giây Lâm Huy cất tiếng, thanh âm dứt khoát
- Anh đã giúp em tìm một công việc mới rồi, sau khi từ quê lên em có thể bắt đầu.
Phương Ly đứng im lặng đờ đẫn, tai cô ù hẳn đi, thanh âm từ cổ họng phát ra nhưng bị thứ gì đó níu giữ lại
- Anh…nói sao cơ? Ý anh…là anh muốn em nghỉ việc ở đây?
- Phải.