Tại nhà số đường xx.Một buổi sáng trong lành:
" Mấy giờ rồi nhỉ? h à sớm quá ngủ tiếp đang mơ đẹp "- cô mơ màng ngái ngủ xem đồng hồ
uỳnh uỳnh -một loạt âm thanh kinh dị vang lên
"TIỂU MỘC!!!! DẬY ĐI HỌC "
" DẠ!ÔMÔ! MẸ XINH ĐẸP CỦA CON"
Nghe thấy tiếng của mẫu hậu cô tỉnh ngủ hẳn,rụi rụi mắt ngáp ngủ
" sớm mà mẹ mới có..."
" h rồi đó cô nương!!!"
" hả hả hả hả THÔI CHẾT MUỘN GIỜ LÀM RỒI H CON PHẢI CÓ MẶT"
Cô bật dậy lục tung đống quần áo, cũng khổ phải đóng giả con trai nên phải có quần áo riêng chăng nhẽ mặc váy chấm bi đến? nhưng cái tính lôi thôi thì khỏi nói nên mới gây ra thực tại kinh khủng này
" May quá bộ này hot phết!!!"
" Khoan đã không đi học mà đi làm, trùng lịch sao "- mẹ cô lo lắng
Đang rối tung lên chuẩn bị cô trả lời qua loa
" vâng, con sẽ xin phép họ chuyển giờ làm "
" làm gì thì làm nhưng không được bỏ học đấy "
" Vâng thôi con đi đây!!"
. am
" ÔI CÁI SỐ TÔI TẠI SAO LẠI BỊ PHẠT LAU NHÀ CHỚ!WHY???"
Cô bị lão quản gia phạt lau nhà vị tội đến muộn, nhà bình thường thì không sao chứ cái nhà rộng gấp lần ngôi nhà khác thì lại có sao đấy
"Mộc! anh không sao chứ?"
" Mộc à! anh có mệt không em lau mồ hôi cho anh nhé"
......
Các cô hầu gái chạy đến xót xa, nghe thấy tiếng gái là lấy lại hăng hái, lấy chổi lau nhà làm chỗ dựa tạo dáng cool tay đỡ trán tạo vẻ như đang suy nghĩ chân vắt chéo
" Ôi các bạn đấy ư? xin lỗi tôi không nhận ra các bạn vì mải suy nghĩ" v~ cả suy nghĩ
"Anh thật tuyệt chúng em lấy nước anh uống nhé"
" chúng em làm hộ anh nhé "
" Không các bạn đừng làm thế thật ngại khi phải nhờ vả ai! tôi ân hận lắm "
( tôi nói đùa đấy làm hộ tôi đi)
" anh thật tuyệt vâỵ thôi anh làm nốt nha chúng em đi ăn đây chúng em đi ăn đây"
" ờ ờ ngon miệng nha"
( ĐỪNG ĐỪNG! LÀM HỘ TÔI ĐI! NO NO NO!TÔI CŨNG MUỐN ĂN TT_TT)
Mấy tên hầu nam đi qua cười to giễu cợt
"Sĩ thì chết đấy người anh em ha ha ha đi ăn thôi chắc nhiều món ngon lắm "
" Các cậu ngon miệng với đống nhé"
" cậu dám!!!"
Một tên định sừng sổ đánh nhau thì một giọng nói vang lên
" Có việc gì vậy "
"CẬU CHỦ Nguyên!!!"- cà đám hầu nam cúi chào lo sợ,cô lóng ngóng chào không nhìn rõ mặt
"làm việc của mình đi" - Vũ Nguyên ra lệnh
cô cảm thấy giọng nói quen thuộc hét to sung sướng
" A A tên dở hơi"
" CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ HẢ???"
" DẠ! không ạ tôi nói cậu chủ đẹp trai!" cô sợ hãi lúng túng đúng là cái mồm làm hại cái thân
" Ăn nói cho cẩn thận" cậu tức giận rồi bỗng sực nhớ ra điều gì đó cười nham hiểm
"Có phải cậu là.... là tên điên trước cổng hôm qua không?"
Vừa nói cậu lại tiến sát gần cô, cô sợ hãi lùi lùi bước và bị áp sát vào tường
" Các cậu đi hết đi để tôi xử lí cậu ta " - Nguyên ra lệnh
"vâng!! cậu chủ" - cả lũ mừng rỡ rồi rời đi như kiểu " Mày chết chắc rồi "
"Anh định làm gì tôi?"
" Một việc thôi "
" gì?"
" cậu thích bị hành hạ hay quỳ xuống xin lỗi tôi ngay bây giờ và được tha?"
" tại sao tôi phải làm vậy?"
" tôi đếm đến "
""
" anh???"
""
Cô lưỡng lự, tiếng hắn ta ngày một dứt khoát hơn nhưng cô cảm thấy rằng nếu mình không quỳ xuống và nói hai tiếng xin lỗi thì sẽ không yên với hắn. Đôi chân cô thấp dần, thấp dần như sắp chạm đất thì
"KHOAN DỪNG LẠI"
Một đôi tay khỏe mạnh kéo cô đứng dậy nắm chặt lâý tay cô như sợ rằng sẽ bị ai đó cướp đi. Đó không ai khác chính là Nam Hàn
"Hàn! em làm gì vậy" - Vũ Nguyên ngỡ ngàng
"Anh!Như vậy hơi quá đáng sao?"
"Không phải chuyện của em!"
Nguyên lại kéo tay cô vè phía mình, đôi bên giằng co tóe lửa chỉ có cô là kẻ ở giữa đáng thương
(Em xin các anh "trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết)
"HAI ANH CỦA EM ĐANG LÀM GÌ THẾ??"
Tuyết Nhi vui vẻ cười nói chạy đến. Trông cô tuy xanh xao nhưng vẫn rất xinh đẹp có lẽ do quá mệt mỏi vì buổi tuyển chọn và chương trình ca nhạc của mình. Dạo này lịch trình của cô ngày một kín nhưng cô vẫn tham gia tuyển chọn người hầu với lí do rất đơn giản phải chọn thật nhiều mĩ nam vây quanh mình. Lần trước do lão quản gia chọn kĩ năng thì tuyệt vời nhưng về khuôn mặt thì không thể ưa nổi, quan điểm của cô cho rằng kinh nghiệm thì có thể tích lũy chứ đẹp trai thì bó tay, vậy cớ sao không chọn đẹp trai chứ ( tác giả:mê trai quá đấy thím). Quay lại thực tại thấy Tuyết Nhi, Nam Hàn trêu trọc cô em út
" ồ Nhi đấy à? trông em xinh nhất buổi trưa"
" xí!anh nói vớ vẩn lúc nào em chả xinh"
" anh tưởng em đi tham gia chương trình nào đó" -Nguyên hỏi han
"ờ em vừa kết thúc nó xong thì về đây "
Cuộc nói chuyện rôm rả của ba anh em nhà họ Vũ khiến cho Mộc trở thành người ngoài hành tinh đứng ngơ ngác nghe họ nói chuyện. Tuyết Nhi đang nói chuyện nhận ra sự hiện diện của Mộc thì chạy đến ôm chầm lấy cô
"ÔI!MỘC!ANH ĐI LÀM RỒI À EM NHỚ ANH QUÁ"
( dạ tất cả nhờ phước của cô)
"Nhớ nhưng cô có cần thiết làm vậy không?"
"hi... ơ mà sao hai anh nắm tay Mộc vậy?"
Cả Nguyên và Nam Hàn giật mình thả tay cô ra khiến cô hạnh phúc thầm cảm ơn Nhi vì giúp cô thoát khỏi cuộc chiến tranh lạnh
"Không có gì đâu "- Nam Hàn lóng ngóng giải thích
Suy tư một lúc Nhi chợt hét lên
"TÌNH TAY BA? HAI ANH CHẲNG NHẼ LÀ...."
Nhi bị cả ba bịt mồm nhanh chóng trước khi để ai nghe thấy
"không liên quan gì đến tôi"- Mộc cương quyết
"không có chuyện đó đâu "- cả Nguyên và Nam Hàn đồng thanh
"ưm ưm BỎ RA..."
Mãi Nhi mới thoát ra khỏi để thở sau đó thi kéo Mộc về phía mình
"Nói trước nhé em không biết các anh có thích Mộc hay không nhưng anh ý là của em "
" Tôi là của cô hồi nào hả???"- Mộc cố thoát khỏi tay Nhi
"Tùy em " - Nguyên nói rồi bước đi lạnh lùng
"Bảo trọng nhé Mộc " - Nói rồi Nam Hàn cũng bỏ cô lại
"giờ cô bỏ tôi ra được chưa?". - cô lạnh lùng
" Mộc! đừng để bị quyến rũ bởi các anh ý thôi em đi nha "
Nói rồi Nhi cũng đi không cản trở cô làm việc, và giờ chỉ còn mình cô với núi công việc khiến cô như muốn khóc tại trận
"MẸ ƠI CỨU CON "
Âm thanh kinh khủng làm rung chuyển cả biệt thự...
Sau khi dọn dẹp xong cô lết xuống bếp nhưng trống trơn chả có gì để ăn
" Nhà bếp đẹp mà không có thức ăn thì tác dụng gì"
cô bất lực mệt mỏi ngủ thiếp đi trên bàn ăn. Cô mơ thấy mình cầm nguyên con gà gặm ngon lành một mùi thơm của thức ăn đưa cô từ mơ về thực tại
" Oa thơm quá!!Mùi cơm rang "
" dậy rồi hả mũi thính quá "
Người đàn ông mặc đồ đầu bếp mang đĩa cơm rang đến
" ăn đi cho đỡ đói "
" chú là???"
" chú tên Giang là đầu bếp, thấy mấy đứa kia bảo cháu bị phạt chú để giành cơm cho đấy"
cô nghe cảm động mắt cay cay ở đây không ngờ có người tốt như vậy
"con cảm ơn chú "
"thôi được rồi nhóc ăn đi "
Hai chú cháu nói chuyện vui vẻ khiến cô quên hết mệt mỏi. Thực chất là lão quản gia, Nam Hà và Nhi đều nhắc chú để lại cơm mặc dù chú vẫn để lại như mọi khi dành cho ai trễ bữa nhưng điều khó hiểu là điều gì khiến họ quan tâm đến cậu như vậy
"chú,chú..."
Mộc hua hua tay trước mặt khiến chú thoát khỏi suy nghĩ và những câu hỏi trong đầu, chú cười trừ
" No chưa nhóc "
" dạ con cám ơn thôi con đi làm việc đây ạ "
" h hơn rồi còn làm việc sao?"
" đã nhận tiền lương thì phải làm tử tế chứ ạ! tại con đi muộn nên bị phạt " - cô cười tinh nghịch
"khi nào đói cứ xuống tìm chú "
" dạ con chào chú "
khi bóng Mộc đã khuất chú tự hỏi mình
" cậu bé thật đáng mến! ai cũng bị cuốn hút thế liệu điều đó có xảy ra với cậu Nguyên? HAHAHA nếu như vậy sẽ đáng mong chờ lắm đây"