h
Cô hôm nay dậy sớm hẳn có lẽ cô sợ lau nhà quá rồi
" hôm nay chắc trời mưa quá "- mẹ cô trêu trọc
" chắc vậy ạ " - cô cười
ÀO ÀO ÀO - mưa đổ rào rào ngoài trời
" con nên vì mọi người ngày nắng đẹp mà ngủ dài đi" - bà lăn ra cười
Cô xị mặt nhìn trời này thật ngại đi quá, cũng may giờ cô bắt đầu nghỉ hè, mẹ cô đã gọi điện xin phép nhà trường cho cô nghỉ sớm
Cô rất ghét cảm giác ẩm ướt mỗi khi mưa rất khó chịu
Đến biệt thự nhà họ Vũ, cô rũ rũ chiếc ô rồi để vào một góc bắt đầu công việc ngày mới
" Mộc!!" - lão quản gia gọi
" ông quản gia tôi không hề đi muộn nhé!"- cô rối rít
" Không! tôi muốn cậu dọn dẹp các phòng ngủ của các thiếu gia "
" Sao không để các cô hầu gái làm việc đó "- cô thắc mắc
( tác giả: thím cũng là con gái đó)
"cậu định không làm? " - ông quản gia hơi nhăn mặt
" dạ dạ tôi sẽ làm "- cô bối rối
Ông Văn hừm một tiếng rõ to rồi bỏ đi
" Ông nên mua thuốc mọc tóc đi trán ông hói đến nỗi tôi soi gương được rồi đấy!"- cô lẩm bẩm
Mấy phút sau trời tạnh mưa,nắng ráo hoảnh, thay xong quần áo cô đi lên phòng hai cậu chủ
" Đến phòng ai trước đây??"
Hai phòng cạnh nhau cùng một dãy
"" Cộc, cộc "
" vào đi!!"- Nam Hàn nhẹ nhàng
" tôi dọn phòng "
"" được rồi"
Phòng Nam Hàn rất đẹp một màu xanh mát như hơi thở của thiên nhiên giữa cái chốn xa hoa này.
" không có gì phải dọn dẹp đâu "
Nam Hàn cười, cậu đang ngồi làm luận án, cậu ngồi bên cửa sổ chăm chú làm việc, trông cậu thật đẹp trai không nhố nhăng như mọi khi. Từ khi vào đây làm,cậu là một người luôn giúp đỡ cô, làm cô vui nhưng mọi người lại luôn nói cậu cũng lạnh lùng như bố và anh mình thật khó hiểu nhưng cô luôn mang ơn cậu
Không nói gì nhiều, dọn dẹp chẳng đáng gì ngoài việc thay ga giường nên cô chào cậu ra khỏi phòng
Giờ mới thật sự khiến cô toát mồ hôi, cô gõ cửa phòng Nguyên nhưng không có gì đáp lại. Mở cửa vào nơi cô cho là địa ngục
" Vào tùy tiện quá đấy!" - Nguyên lạnh lùng
" xinnn....lỗi"
Cô bối rối, lúc nào cũng vậy cô luôn sợ hãi khi phải đối mặt với Nguyên, cô luôn thích nhìn vào mắt người khác nhưng từ khi gặp anh thì lại khác - cô sợ
Phòng Nam Hàn xinh tươi bao nhiêu phòng anh xám xịt bấy nhiêu. Nguyên ngồi chơi cờ vua một mình ( tác giả: anh em nhà này sáng ra mà đã chăm chỉ quá ×_×). Bàn cờ được mạ vàng và bạc thật khiến cô muốn cuỗm đi đủ tiền giả nợ
. Ngón tay thon dài đang khéo léo đi chuyển từng bước cờ dứt khoát tinh tế bỗng khựng lại
" tôi đẹp trai quá à sao nhìn chằm chằm thế"
" anh chưa xứng chẳng qua có thứ bắt mắt hơn thôi"
Cô chẳng nói gì dọn dẹp, thật chẳng có hạt bụi nào cô thật nhàn quá, cô bỗng khựng lại khi nhìn thấy một bức ảnh có phần cũ đi vì thời gian nhưng vẫn rất đẹp có bốn thiên thần
" đẹp quá!"- cô tấm tắc khen
Nguyên chỉ ngẩng lên rồi lại tiếp tục quan sát bàn cờ
" bức đó chụp lúc chúng tôi còn nhỏ "
" cô Tuyết Nhi lúc nhỏ xinh quá cả cậu Nam Hàn cũng rất khôi ngô"cô vô tư nhận xét- " anh là đứa bé lớn này sao! tôi bảo rồi anh cười đẹp trai lắm "
Nguyên nghe xong đầu không thể tập trung nổi để đánh cờ
" nói thừa"
" cô bé này ……… quen quá"
Cô chỉ vào cô bé đứng giữa ba người đang cười tươi sung sướng, rất đáng yêu
" Cô bé đó sao? bạn từ hồi nhỏ thôi!" - giọng cậu trùng xuống
Cô chỉ gật gật thôi không nói gì nhưng cô bé ấy quen quá như cô đã nhìn thấy và gặp ở đâu đó, rất quen thuộc từ khi thấy hình ảnh ấy cô luôn băn khoăn trong lòng
" ông chủ có cần xắp xếp người hầu bên cạnh cô chủ và các cậu chủ không ạ?"- ông quản gia kính cẩn
" Tùy bọn nó tôi không can thiệp " - Ông Vũ Tuấn tiếp tục điếu xi-gà dang dở và một li rượu cognac thượng hạng
cognac: rượu thưởng thức với xì gà