Ngày thi xét lớp cuối cùng cũng đến…
Không hiểu giám thị coi thi xếp chỗ kiểu gì mà phía trên chỗ cô là Hoàng, hai bên là Minh và Lâm, đằng sau là bức tường
Trường Minh Dương có một điểm đặc biệt với môn thi đó là, mỗi kì thi khảo sát học sinh sẽ được tự chọn bốn môn để thi, không quan trọng là môn chính hay môn phụ. Tất nhiên đề sẽ không hề dễ chút nào, trường làm vậy với mục đích rèn cho học sinh tinh thần thoải mái khi bước vào phòng thi, đi thi đại học sẽ có kết quả tốt đẹp nhất, và lựa chọn đúng con đường của mình. Vì vậy, tỉ lệ đỗ đại học của trường lúc nào cũng là ,%, số người trượt đại học từ khi thành lập trường đến nay chưa bao giờ quá người.
Số lượng học sinh thi tuyển vào trường cũng đông không kém, không chỉ vì quy tắc khá thoải mái kia, mà cũng bởi giáo viên trong trường khá tâm lý, “danh lam thắng cảnh” trong trường thì hết chỗ chê, thuận lợi cho việc…hình thành couple trong trường. Nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, thi định kì học sinh vẫn phải thi tất cả các môn, chỉ cần một môn dưới điểm là mất toi kì nghỉ Tết hoặc nghỉ hè để học nửa tháng và thi bù nửa tháng, sau đó mới có giấy chứng nhận HSG.
Cũng bởi lẽ đó, nhiều người đăng kí thi môn không giống nhau, lịch thi cũng có vài phần khác nhau, nhưng xếp phòng và SBD vẫn là do hiệu trưởng. Thế nên, cho dù môn thi có khác nhau, thì có thể cũng sẽ gặp cảnh như của Quỳnh!
“Này, cậu thi môn gì vậy?” Lâm quay sang hỏi Quỳnh khi trống báo thi chưa vang lên, và xung quanh vẫn còn vài tiếng xì xào bàn tán.
“Giáo dục công dân, tiếng Anh, Lịch sử và Địa lí. Còn cậu?” Quỳnh mỉm cười
“Ặc. Cậu chọn môn thi cái kiểu gì vậy? Toàn môn khó ‘xơi’. Sau này cậu định thi trường gì mà lại chọn mấy môn đó? Mình chỉ Anh, Sinh, Nhạc, Hóa thôi” Lâm toát mồ hôi khi nghe câu trả lời của Quỳnh.
Tiếng trống báo hiệu giờ thi bắt đầu, Quỳnh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, thế nên cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lâm. Còn cậu thì nghĩ chuyện này biết hay không cũng không quan trọng, nên cũng chẳng mấy để tâm…
Minh làm trong phút đề Anh để có thể tranh thủ thời gian làm những môn khác, dường như cậu đã quá quen thuộc với mấy cấu trúc Ngữ pháp này. Trường phát luôn môn thi cho học sinh để tránh những tiếng than vãn như là: Ước gì còn một chút thời gian để làm nốt…, giá như…. Nhưng nhược điểm của việc này là học sinh phải tự căn giờ để làm được đầy đủ hết các môn.
Bước ra khỏi phòng, Lâm vươn vai sau hơn năm tiếng đồng hồ vật lộn với bài thi, tay cậu vô thức “hạ cánh” ngay trên vai Quỳnh, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng cậu cố ý như vậy để…tiếp cận cô.
“Khánh Lâm, đang có rất nhiều phóng viên ở đây chỉ trực chờ cậu bước ra để phỏng vấn đó!” Hữu Đức – người quản lí của Lâm nhắc nhở cậu.
Cậu ta vừa dứt lời, lập tức một đám phóng viên xông đến trước mặt Lâm, chĩa máy quay và micro về phía cậu. Còn Hữu Đức – bị coi là vật cản đường đám phóng viên, “được” đẩy ra ngoài một cách không thương tiếc.
“Ca sĩ Khánh Lâm, xin cậu hãy cho biết cảm nhận khi lần đầu tiên làm bài thi tại ngôi trường nổi tiếng này!”
“Xin hãy nêu cảm nghĩ của cậu về đề thi”
…
Đám phóng viên đang nhốn nháo chợt khựng lại khi nhìn thấy cô gái bên cạnh Lâm, trong khi tay cậu vẫn quàng lên cổ “người nào đó”
“Xin hỏi cậu và cô gái xinh đẹp này có quan hệ như thế nào?”
“Xin hỏi có phải cô là bạn gái của ca sĩ Khánh Lâm không ạ? Xin phát biểu cảm tưởng khi cô được làm bạn gái của một minh tinh màn bạc”
…
Do không quen với ánh đèn flash nên Quỳnh đưa tay lên che mắt, hành động đó của cô càng khiến cho đám phóng viên hiểu lầm và “tấn công” dữ dội hơn.
Minh và Hoàng từ trong phòng bước ra đã thấy thảm cảnh, nghĩ có thể cứu nguy cho Quỳnh, cả hai không ngần ngại mà tiến lên phía trước. Hoàng nắm lấy tay trái Quỳnh, còn Minh lại đi vòng lên trên, nắm lấy tay phải cô. Lâm còn chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã cùng nói mà không hẹn trước: “Cô ấy là bạn gái tôi!”
Sự kiện này ngay ngày hôm sau được “vinh dự” nằm trên trang nhất của rất nhiều báo lá cải và các trang báo mạng. Tin tức này cũng được chia sẻ trên các mạng xã hội với tốc độ chóng mặt, đồng thời vỡ tan giấc mộng của bao cô gái.
Cầm tách trà nóng hổi trên bàn nhấp một ngụm, ông Đỗ mỉm cười, không một ai nhìn ra cảm xúc ông giấu trong nụ cười đó là gì. Tờ báo sáng nay đặt ngay trước mặt, ông nhìn lướt qua một lần nữa rồi quay sang Quỳnh:
“Chúc mừng con! Giờ con đã là người nổi tiếng!”
“Ba, thật sự đây chỉ là sự hiểu lầm!” Cô cúi gằm mặt, nói lí nhí.
Bà Đỗ ngồi bên cạnh khẽ vuốt tóc con
“Ba má không có cấm đoán con chuyện này, ba má cũng từng trải qua thời học trò nên ba má hiểu mà, miễn sao con đừng ảnh hưởng tới tương lai và tiền đồ của con là được. Ba chỉ nghĩ rằng con không nên yêu sớm thôi! Ba má sợ con sẽ đau khổ!”
“Nhưng thật sự…”
“Thôi con đi học đi. Ba má luôn tôn trọng quyết định của con mà!” Ông Đỗ nở nụ cười hiền từ.
“Vâng. Con cám ơn ba!” Quỳnh cười rạng rỡ rồi đeo cặp đến trường, cô cứ nghĩ ba má sẽ nổi giận với cô, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Vì vẫn còn sớm nên Quỳnh đi bộ tới trường, nhà cũng không xa nên cô có thể vừa đi vừa ngắm cảnh. Ai ngờ…khi gần đến cổng trường, một chiếc xe Camry phanh gấp ngay trước mặt cô, hai người áo đen bước xuống
“Xin hỏi cô có phải là Đỗ Thúy Quỳnh lớp A trường Minh Dương không?”
Mi mắt Quỳnh hơi giật giật, cô cảm thấy rất bất an, liền lùi lại phía sau một bước
“Dạ…vâng…có…có…chuyện…gì…”
“Mời lên xe, có người muốn gặp cô”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy tên đó lôi lên xe. Chúng để cô ngồi giữa, hai bên đều là người mặc áo đen. Người hai bên đường có nhìn thấy cũng chẳng ai tò mò, bởi họ nghĩ chắc “cô gái nổi tiếng trên trang nhất hôm nay” được ai-đó mời đi-đâu-đó, họ không bận tâm chuyện này.
“Chào cô em, hân hạnh làm quen!” Tên áo đen ngồi trên ghế phụ quay xuống nhìn cô, hắn nở một nụ cười nham hiểm
“Anh…anh…là ai?”
“Tất nhiên là cô em không biết anh rồi! Nhưng anh lại biết rất rõ cô em đấy! Sao nào? Được ba đại thiếu gia quan tâm như vậy cảm giác thế nào? Mượn cô em kiếm chút đỉnh chắc cũng không sao chứ nhỉ? Hahahaha…”
“Khánh…Khánh…Lâm…chỉ…chỉ là…ca sĩ. Nhưng Hoàng…và…Minh chưa phải là chủ…công …công ty…như…như vậy…anh đâu có…đâu có được lợi gì…gì đâu? Làm…làm ơn thả tôi ra…ra đi” Giọng Quỳnh run rẩy
“Hahaha…Cô em không biết hả? Tên ca sĩ họ Trần đó thực chất là đại thiếu gia của công ty Sun bên Mỹ đó. Hắn về Việt Nam làm ca sĩ chắc cũng do cái đam mê vớ vẩn gì đó của hắn thôi!” Tên đó cười nhếch mép
“Anh thật độc ác! Họ sẽ không cho anh một xu nào đâu!” Quỳnh cắn chặt môi
“Im mồm ngay! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?”
Anh ta vừa nói xong, tên áo đen ngồi bên cạnh Quỳnh chụp ngay cái khăn tẩm thuốc mê lên mặt cô…