Trong một ngày sẽ có một khoảng thời gian Anh Thư đến chăm sóc Quỳnh thay Minh, để cậu có thể về nhà nghỉ ngơi hoặc thay quần áo, hoặc việc liên quan đến chuyện làm ăn.
Như thường lệ, gần tối, Minh lái xe về nhà. Trước cổng nhà cậu hôm nay đột nhiên xuất hiện một chiếc Camry trắng. Xe cậu vừa đỗ lại, người ngồi trong chiếc xe đó cũng bước ra.
Kiều Oanh – người còn thiếu trong vòng xoáy định mệnh của mấy năm trước, cuối cùng đã trở về.
“Chào, Vũ Chủ tịch!” Sau câu chào của Oanh, Minh cũng xuống xe.
“Có việc gì không?” Không còn là thái độ cởi mở như những năm học cấp nữa, mà thay vào đó là thái độ lịch sự, giữ khoảng cách. Đàn ông khi đã có người trong lòng, thì chẳng cần phải đào hoa làm gì nữa.
“Đến thăm cậu, không được à?” Kiều Oanh nhếch môi.
“Về nước từ bao giờ thế?”
“À, cũng lâu rồi. Đủ lâu để biết nhiều chuyện…”
Câu nói này khiến Minh chột dạ.
“Cậu đã biết những gì? Mau nói cho tôi biết!” Cậu lắc mạnh vai Oanh.
Kiều Oanh lại nhếch môi, hất hàm ra hiệu cho Minh là hãy mời cô vào nhà nói chuyện.
“Cậu uống gì?”
“Café. Cảm ơn.”
Minh ra hiệu cho cô giúp việc đi pha café.
“Khải Minh, cậu đừng lo. Lòng dạ của tôi cũng không ác độc như Ngọc Lan, cũng không bỉ ổi như Thu Phương mà lại bỏ thuốc vào rượu rồi làm mình có thai với Hoàng. Tôi cũng không nỡ xuống tay đi lái ô tô tải đâm người.”
“Sao cậu lại có thể biết nhiều như vậy?” Minh kinh ngạc.
“Tôi vẫn luôn theo dõi mọi người. Thế cậu nghĩ thám tử để làm gì hả? Hóa ra cậu lại yêu Quỳnh đến như vậy…” Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
“Cậu trở về chỉ để biết điều này sao?”
“Đúng thế.” Oanh quay sang “Sau khi cậu về nước, tôi cũng về.”
Cô giúp việc mang café ra. Oanh và Minh mỗi người cầm một tách, chuẩn bị đưa lên miệng thì Oanh chợt lên tiếng:
“Ra ngoài đi, giờ tôi phải đi gấp, tôi sẽ nói cho cậu biết kẻ đứng sau chuyện này là ai.”
Minh chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi, tốc độ rất nhanh, vì Oanh đi giày thể thao, thoáng chốc đã ra đến cổng.
“Sao cậu gấp vậy?”
“Cô giúp việc nhà cậu, sao lại có… súng trong túi?” Oanh thở gấp.
“Cái gì?” Giúp việc chứ có phải mafia đâu, sao lại có súng được? À thảo nào mà cậu thấy cô giúp việc đó trông rất lạ.
“Có lẽ hắn biết tôi đến đây để nói ra chuyện này, tôi không còn nhiều thời gian nữa, hắn chính là…”
Đoàng! Đoàng!
Oanh chưa nói hết câu đã bị “cô giúp việc sát thủ” cho hai phát đạn, một phát vào cổ họng, một phát vào tim, khiến lời muốn nói cũng không thể nói được.
Cô ôm lấy người Minh, đôi mắt biết nói của cô nhìn cậu. Từ trước đến giờ, luôn luôn là Minh đọc được suy nghĩ của cô chỉ qua ánh mắt: Dù gì tôi cũng không sống được, vậy để tôi đỡ nốt những viên đạn còn lại cho cậu, sống tốt!
Khẩu súng nữ sát thủ cầm là Colt M, tối đa chỉ có chín viên. Bảy viên còn lại, bốn viên Minh tránh được, ba viên đều trúng người Oanh… Máu của cô đã ướt đẫm áo sơ mi trắng của cậu.
Cô chết, nhưng vẫn nở nụ cười.
Những kí ức khi hai người mới quen nhau chợt ùa về…
Ngày đó, cậu mới bỡ ngỡ bước đi trên con phố của thành phố D, còn chưa quen đường. Thật ra, ba má cậu muốn để tài xế đưa cậu đi, nhưng Minh không chịu, nhất quyết đòi đi một mình, nếu không biết đường thì đã có điện thoại định vị. Cậu đã đụng phải Oanh. Một cô gái rất xinh đẹp, nhưng là dân bụi đời nên rất hống hách. Cô muốn kết bạn với cậu nhưng lại cứ vênh mặt lên. Lúc ấy, cậu đã rất buồn cười khi nhìn bộ dạng của cô.
Nhờ đó, ngoài giờ học điều hành công ty, Minh thường được Oanh dẫn đi khắp phố phường. Nhưng giữa hai người luôn có khoảng cách. Khi Minh nói cậu đã có bạn gái, và cô ấy đang ở trong miền Nam đợi cậu, thì mặt Oanh có vẻ rất buồn. Nhưng sau đó, cô lại cười. Cậu hiểu, chỉ là không nói ra để bầu không khí không căng thẳng.
Những kí ức đẹp đó thoáng qua. Giờ đây, mắt cô đang ngắm nghiền, nằm trong lòng cậu.
“Xin lỗi, vì đã không thể bảo vệ cậu…”
Bảo vệ khu phố sau khi nghe tiếng súng nổ đã chạy vội đến, bắt tên sát thủ lại…
“Ông chủ, Rose - cô ấy bị bắt rồi!” Giọng nói hốt hoảng vang lên trong điện thoại.
“Cô ta sẽ không khai ra đâu, nhưng để đề phòng, hãy theo dõi. Cần thiết thì giết luôn!”
“Vâng!”
Tên được gọi là ông chủ cúp máy, đằng sau hắn vang lên một giọng nói:
“Richard Wadolski, cậu giết người mà không thấy ghê tay sao?”
“Lý Minh Quân, cậu nên nhớ, cậu và Anh Thư của cậu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Cậu đã biết bí mật này, chứng tỏ cậu phải theo tôi. Nên nhớ, theo tôi thì sống, phản tôi…thì chết!” Richard nhếch môi cười lạnh.
“Thế còn Quỳnh thì sao?”
“Cô ta có bao giờ để ý đến tôi? Cậu nghĩ tôi thích cô ta thật sao?”
Quân toát mồ hôi lạnh.
“Ý cậu là…?”
“Haha… cậu nghĩ tôi nhìn cô ta là thích cô ta ư? Cậu nghĩ tôi phải diễn kịch cái trò đi tìm cô ta để làm gì? Rồi tôi phải tung tin tôi với cô ta là người yêu của nhau để làm gì? Không phải là để kích hai người kia hay sao? Cô ta vẫn còn giá trị, nên tôi vẫn phải cứu cô ta hết lần này đến lần khác, phải diễn đạt, thì mới lợi dụng được.” Richard quay lưng lại với Quân, nên cậu không thể nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Richard là gì.
“Richard, ánh mắt cậu nhìn Quỳnh đâu có giống như vậy. Cậu, thực sự đã rung động vì Quỳnh rồi, đừng phủ nhận nữa…”
“Tôi không có phủ nhận, sự thật là như thế !” Richard đập bàn.
Minh Quân không nói gì nữa, bước ra khỏi phòng. Nếu không phải vì Thư, cậu cũng sẽ không bao giờ tiếp tay cho kẻ giết người…