" Hừ đã nói vậy rồi còn mặt dày đứng đây?" cô nhân viên cười khinh
Nó đứng đó đôi mắt tím ngày càng u ám nhìn cô nhân viên
Bỗng nhiên trong đám đông được tách ra có đám chạy vào. Người đầu tiên nó thấy là cô.
" Dii Dii mày đi đâu nảy giờ vậy. biết mn lo lắm không hả" cô lay lay vai nó.
" Xin lỗi mn nhưng..." nó nhìn qua cô nhân viên đã chết đứng tại chỗ khi thấy nó là người quen của cô. Khẩu khí không còn mạnh như trước nữa.
Mọi người khi thấy đám tụi hắn thì liền nhận ra họ là ai
" Đó là Đại Thiếu Gia Nhà Họ Bạch Phải Không?"
" còn đó là thiên kim của tập đoàn họ Phạm Khu Trung Tâm Này"
" Còn kia là....vân vân mây mây mọi người đều bàn luận với nhau.
Yen nhìn xung quanh " Sao mọi người lại vây quanh vậy?"
Hắn để tay vào túi quần chậm rãi bước tới gần chị nhân viên cứng họng từ nảy đến giò " Là chuyện gì? " hắn lạnh giọng hỏi
" Dạ..dạ thưa Bạch thiếu gia.. là..là" cô nhân viên bị hắn dọa đến ngập ngừng lau mồ hôi.
Cô bây giờ bước đến " Nói " cô la lên
" Là tôi có mắt như mù... không biết vị tiểu thư đứng bên cạnh Phạm tiểu thư là ai nên đã... đã lỡ xúc phạm.."
" Xúc phạm? chỉ có vậy? " Hắn ngày càng lạnh.
" Dạ vâng, dạ vâng " cô nhân viên gật đầu lia lịa.
người phụ nữ đứng ở ngoài bỗng la vào " Cô ta còn đẩy cô bé kia ra đòi đuổi đi nữa"
" Hừ thì ra còn động chạm nữa cơ đấy " Yen tiến tới làm cho cô nhân viên còn hốt hoảng hơn.
Thanh Nhi ngày càng tức giận giơ tay lên
Bộp..
cái tát dán vào mặt cô nhân viên và người tát chính là nó.
Nó đã hành động trước cô bước, mọi người giật mình nhìn nó. Đúng là nó đã học được cách lấy lại công bằng cho bản thân.
Chị nhân viên ôm má nước mắt rơm rớm pha lẫn thù hận
" Cái Tát này tôi thay mặt cho những người bị chị khinh bị như cách chị nói với tôi vậy, Nếu còn lần sau hãy nhớ đến cái tát của tôi" Nó nói khẩu khí càng lớn
" Hừ còn có lần sau? mày quá nhân từ rồi đó Dii Dii. Cái tát này chưa đủ.Chị bị sa thải. Cút" cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả.
Ả nhân viên tức quá ôm mặt khóc bỏ chạy " Các người.... hhuhuhu"
" Được rồi mọi người giải tán " Zin quay qua nở nụ cười tỏa nắng khiến ai cũng nghe theo. trong phút chốc đám đông cũng không còn. Chỉ còn đám bọn nó.
" Được rồi đi thôi" Nó quay sang nói với cả đám. bên cạnh nó là cô đang khoát tay nó
" Nhưng em đến đây làm gì vậy" Yen quay sang hỏi
Nó nhìn con gấu rồi quay qua trả lời " À em chỉ đi dạo rồi tình cờ đi ngang qua thôi"
" Mày đó lần sau bớt đi lung tung kẻo có người lo lắng cho mày còn hơn cả tao" cô chỉ vào trán nó
" Làm gì có chyện là có người lo lắng cho tao hơn cả mày" nó cười.
" Ừ chắc không có " cô cười rồi nhìn qua hắn vẫn ung dung lạnh lùng theo sau
Nó đưa mắt nhìn theo là hắn. Đột nhiên nó mở miệng gọi tên hắn " Bạch Vương Thần?"
Hắn ngước mắt lên nhìn nó " Chuyện Gì?"
Nó giật mình " À không, em chỉ muốn gọi vậy thôi" nó cười.
" Xì" hắn nhìn qua chỗ khác làm bộ không quan tâm.
Cũng đến tối Ken và Bin đã về Bang vì có việc cần xử lý. Cậu thì mệt mỏi nên về từ sớm.
Yen và Zin bận với bạn gái mới nên cũng say goodbye
Cô ũ rũ " ơ đã hứa là đi ăn sao một nữa đều bỏ về hết rồi"
" Còn người cũng đi ăn được mà " anh cười
" Được đó trúng lúc em cũng đang đói"nó nhanh nhẹn nhảy lên tán thành.
" Tao bận, về đây " Hắn bây giờ hiện lên tia mệt mỏi đứng lên
" ấy ấy Anh định bỏ Dii Dii ở lại hả" cô la lên kéo lại
" Nhưng Dii DIi đi.." Tiểu Hàn(anh) định nói gì đó nhưng cô chặn lại thì thầm vào tai " Anh bị ngốc hả chúng ta phải tạo cơ hội cho ng họ chứ"
Anh nhìn cô nhếch mép " Nhưng... chút nữa ta đi ăn?" cô nghe thấy gật đầu ra hiệu.
" Tao đi ăn chung với mày mà?" nó ngơ ngác hỏi
Cô làm bộ đau bụng " aa.."
" Mày sao vậy?" nó lo lắng.
" Chắc cô ấy bị đau bụng, để anh đưa cô ây về trước cho tạm biệt"
" xin lỗi nhé Dii Dii.. tao đi trước đây" cô làm bộ mếu máo tạm biệt
" Ơ ơ... khoan.. cẩn thận nhé" nó la lên.
Và cuối cùng chỉ còn hắn và nó.
" Về nhà thôi" hắn quay sang nói.
" Được " nó khẽ gật đầu.
" À khoan đứng đây đợi tôi" hắn đột nhiên dừng lại nó chỉ biết tuân theo.
nó đợi được khoảng phút. Thì nhìn từ xa xa thấy người con trai cao ráo. Môi hé lên nụ cười du khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn không che đi nét đẹp trời ban. Ấn tượng hơn trên vai vác con gấu trắng cực to trông quen mắt. Các cô gái xung quanh la lên vì vẻ đẹp trai đó.
" Cầm lấy" hắn ném con gấu to đó vào
" uida tính cảm ơn anh nhưng anh thô lỗ như vậy thì thôi" nó ôm chầm lấy con gấu.
" Được rồi đi thôi"
" nè nè khoan đã sao anh lại biết em thích con gấu này" Nó vừa ôm con gấu kích thước lớn hơn mình nên lúc đi cứ loạng choạng.
" hỏi nhiều tôi lấy lại" hắn bất chợt dừng lại khiến nó không thấy mà đụng trúng.
hắn quay lại nhìn thấy cô gái phía dưới đang cực khổ ôm con gấu to hơn chính mình " đúng là đồ lùn mà " hắn đưa tay lấy con gấu
Nó cảm nhận con gấu đang bị hắn lấy đi liền la lên ôm chặt hơn " Không phải là anh ki bo vậy chứ, nói lấy lại là lấy lại hả? Bổn cô nương đây nhất định không trả đâu " Nó như đứa con nít đang ôm chặt lấy đồ chơi của mình sợ người ta dành mất.
" Tôi cầm giúp em, đồ ngốc" hắn lẩm bẩm đủ để nó nghe được. Nó dần thả ra để hắn vác con gấu lên.
Đi phía sau hắn môi không ngừng mỉm cười.
Ở trên xe.
Nó cứ nói chuyện với hắn mãi.
" Vương Thần anh biết con heo thích gì nhất không?"
" Vương Thần sao anh không trả lời?"
" Thôi để em trả lời thay anh.... blala nó nói đến không ngừng nhưng hắn không cảm thấy phiền chút nào mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái.
" Dii Dii em biết là em phiền lắm không hả " hắn nói môi khẽ cười nhưng cảm thấy không có câu trả lời hắn nhìn qua thì thấy nó đang ôm con gấu môi mỉm cười nhẹ ngủ từ lúc nào.
" Em có vẻ thoải mái quá nhỉ? " tới nhà hắn dừng xe quay sang nhìn nó say mê ngủ nói.
" Mạc Thiên Dii em đúng là mất cảnh giác rồi" hắn khẽ đưa đôi môi cong mỏng của mình đến đặt lên đôi môi anh đào của nó hôn nhẹ.