“Mẹ!” – một tiếng mẹ ấy thôi cũng đủ làm cho lòng từng người, từng người đang ở đây nao lòng, tiếng mẹ thốt lên hạnh phúc mà lại tràn ngập những giọt nước mắt, như một đứa trẻ tìm mách mẹ khi bị người khác trêu chọc, cô gái nhỏ lạnh lùng ấy nay đang không ngừng thốt lên tiếng mẹ, giọng nói như nhòa đi, tất cả rơi vào im lặng, không một tiếng động nào xen vào từng tiếng gọi thổn thức ấy. Bà Nguyệt dùng bàn tay thon dài nhưng gầy gò, có chút khó khăn tỉ mỉ vuốt ve mái tóc đẹp đẽ của đứa con gái đáng thương của bà, năm trước, vì tai nạn ấy mà bà phải chìm sâu vào giấc ngủ dài, bỏ mặc lại đứa con mới vừa tròn tuổi khi ấy, cứ ngỡ như sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh lại nữa, chẳng bao giờ có thể nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp của bà nữa thì nay, nó đã lại nằm trong lòng bà, bà biết chứ… năm qua, ngày nào cũng có người đến cùng nói chuyện với bà, kể cho bà nghe những điều đang diễn ra ở thế giới ngoài kia mà bà không có cơ hội nhìn thấy, gần như khi nào cũng là tiếng khóc nấc lên của nó, tiếng gọi mẹ thương tâm mà bà muốn vực dậy để trả lời mà không được nhưng rồi… ông trời đã thương bà, thương cho đứa con tội nghiệp của bà mà ban cho phép màu này, phép màu để bà có thể nhìn ngắm đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần, nhìn đứa con trai tuấn mĩ vô song, nhìn người đàn ông mà bà dành trọn vẹn tình cảm, nhìn từng người đang có mặt ở đây rồi cả những người ở ngoài kia nữa, có thật nhiều thứ sẽ thay đổi nhưng với bà chỉ khi nào còn có những người thân thương này ở bên thì cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục mặc cho dòng thời gian vô tâm mà trôi đi kia…
-Tiểu Nghi, không khóc nữa nào, chẳng phải mẹ đã tỉnh lại rồi sao. – Lại nụ cười ấy, bà Nguyệt đưa tay nâng mặt nó lên một cách chậm chạp, lau đi dòng nước trong suốt đang chảy dài trên đó, quan sát cẩn thận từng chút một để thỏa mãn nỗi nhớ thương kia, con gái bà thật xinh đẹp nha, từ bao giờ mà bà không còn được nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt ấy nữa nhỉ, gương mặt non nớt ngày nào giờ đây vẫn vậy, chỉ là thêm vạn phần thanh thoát, vạn phần thoát tục, tương lai không biết rằng khuôn mặt này sẽ còn cướp đi trái tim của bao nhiêu người đàn ông chỉ bằng cái nhìn đầu tiên nữa đây, bà lắc đầu nhè nhẹ, mỉm cười mà suy nghĩ, lời nói cũng từ suy nghĩ ấy mà thốt lên lúc nào không hay – Tiểu Nghi của mẹ là ngày càng xinh đẹp hơn rồi, suýt chút nữa thì chẳng thể nhận ra con nữa đấy.
-Mẹ lại trêu Tiểu Nghi rồi, so với mẹ, Tiểu Nghi chỉ bằng một phần nhỏ xíu, xíu, xíu như thế này thôi này. – Vừa cười khúc khích trước lời nói của mẹ, nó vừa đưa đôi tay trắng ngần lên mà thể hiện cái từ “nhỏ xíu” kia, đôi môi chu lên như nụ hoa hồng nhỏ, hai má cứ như vậy mà ửng hồng, đôi mắt xanh lá long lanh nước lại tràn ngập ý cười. Bà Nguyệt cùng ông Minh cũng cười ồ lên vui vẻ, nhìn cảnh tưởng hai mẹ con nó như vậy, ông Minh cũng đã đủ hạnh phúc rồi, gia đình ông lại trở về với những ngày hạnh phúc như trước có phải hay không?
Ai đây? Đứa con gái đáng yêu kia chắc chắn không phải Bảo Nghi mà người họ quen nha. Cái con nhóc này từ đâu tới vậy, Bảo Nghi lạnh lùng, bất cần đời của họ đâu rồi. Alex, Trọng Nhân, Dương Kha, Mike cùng Thiên Nhật cũng không khỏi thắc mắc mà đứng hình nhìn qua Kevil chỉ thấy anh dưới ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ mà làm con người vốn trầm tĩnh như anh thêm vô vàn hào quang, nụ cười hiếm thấy trên môi người con trai hoàn mỹ ấy cùng ánh mắt lạ lùng mà họ chưa từng bắt gặp ở anh đang hướng tới bà Nguyệt và nó ngày càng vô cùng rực rỡ. Thôi thì để khi khác hỏi anh sau vậy. Lại nói đến Dương Khanh, từ “lần đầu tiên” nhìn thấy nó ở biệt thự Phong Nguyệt đến bây giờ là chưa từng rời mắt, nhìn tiểu tiên nữ tuyệt trần kia mà cậu không khỏi lơ lửng trên tầng mây từ nãy tới giờ, trái tim cũng lần đầu tiên đập nhanh đến vậy, cái này có phải là thứ mà người ta vẫn hay nhắc tới – tình yêu sét đánh hay không?
-Tiểu Nghi, ở đây sao lại náo nhiệt như vậy? Giới thiệu cho mẹ xem những chàng trai này là ai mà lại tuấn mĩ đến vậy chứ? – Bà Nguyệt nhìn nó mà cười khúc khích, tính bà luôn như vậy, rất thích trêu chọc người khác mà, cũng không trách bà được, từng ấy năm không được nói chuyện nên quả thực sẽ rất khó chịu, cũng đừng thắc mắc vì sao khi vừa tỉnh bà Nguyệt lại có vẻ khỏe mạnh như vậy, lúc trước bà vốn là một người vô cùng hoạt bát, năng động nên bây giờ như vậy cũng không có gì lạ, vả lại, từ mấy năm trước bà đã không cần đến máy móc mà vẫn có thể hô hấp bình thường, chỉ là như một người mãi ngủ say không chịu thức dậy mà chìm vào giấc ngủ ấy thôi…
-Mẹ à… - Dùng giọng nói đáng yêu của mình mà làm nũng với bà Nguyệt, thực sự là người họ không thể tin vào mắt mình nữa, không tin đây lại là Nguyễn Hoàng Bảo Nghi mà họ biết. Dù vậy, nó vẫn đứng cạnh bà mà xoay khuôn mặt tươi cười về phía những người còn lại mà giới thiệu, chỉ vào từng người, từng người một. – Đây là Thiên Nhật và Trọng Nhân, là con của bác Lưu. Đây là Mike, thiếu gia của bác Jack. Đứng đó là hai công tử bột Dương Kha và Dương Khanh , thiếu gia của họ Trần Hoàng, con của bác Tiến.
-Con bé này, như thế nào lại nói hai cậu ấy như vậy chứ, thật là… - Bà Nguyệt không khỏi quở trách nó nhưng cũng vẫn là tiếp tục nụ cười đầy ẩn ý kia
-Còn anh hai và Alex thì thôi không cần giới thiệu nhưng mà còn một nhân vật vô cùng, vô cùng quan trọng khác mà mẹ cần biết... đây là ba, ông Nguyễn Hoàng Thiên Minh, người chồng yêu dấu của mẹ đấy. – Vừa tiến tới kéo tay ông Mình về trước mặt mẹ mình, nó vừa tươi cười mà “giới thiệu”
Nhìn người chồng đã năm không gặp mặt, bà Nguyệt bất giác xuất hiện một tia đau đớn vụt qua khóe mắt rồi cũng nhanh chóng mất đi, chuyện ấy cũng đã năm, chắc cũng chẳng nên nhớ lại nữa,đã là quá khứ thì sẽ chỉ cho phép nó có mặt trong quá khứ mà tuyệt đối không để ảnh hưởng tới những ngày hạnh phúc sắp tới của bà nữa. Dùng ánh mắt yêu thương mà nhìn ông Minh, bà Nguyệt cũng không khỏi gật đầu đồng tình:
-Quả thực là một nhân vật quan trọng, Tiểu Nghi ạ!
Bước ra khỏi căn phòng bệnh tràn ngập không khí đoàn viên kia, để lại ông Minh cùng nó ở đó chăm sóc bà Nguyệt, Dương Kha nhanh chóng lên tiếng:
-Kevil, tại sao Bảo Nghi lại đi cùng anh?
-Không phải cậu đã thấy rồi sao, là mẹ tôi tỉnh lại, chúng tôi đương nhiên phải tới thăm bà ấy. – Kevil trả lời mà chẳng hề để ý tới nét mặt dần đen lại của Dương Kha.
-Ý tôi không phải vậy. Tôi là muốn hỏi, tại sao nhỏ đó không đến trường Thiên Hà mà lại có mặt ở ngoài này? –Dương Kha
-Tôi chẳng phải cũng đã nói rồi sao. Tiểu Nghi nói là sẽ làm, cậu đừng nghĩ cái gì cũng phải theo ý cậu, cái gì cũng phải để cậu biết. – Kevil không vừa lòng mà đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu
- Nhưng…
Dương Kha chưa kịp phản đối lại cậu nói kia của Kevil thì cánh cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra
-Đây là bệnh viện, các con không thể nhỏ tiếng một chút được sao? – Ông Minh bước ra, dùng giọng nói nam tính không bị thời gian làm mai một của ông mà nhắc nhở. – Kevil, con cũng nên nhanh chóng nói cho mấy đửa nhỏ này biết rồi.
-Nhưng đó là quyết định của Tiểu Nghi. – Chỉ một cậu nói, không dài dòng nhưng đủ để những người ở đây hiểu được, với ông Minh, anh là vô cùng kính trọng nhưng với Tiểu Nghi, anh lại là vô cùng yêu thương, bảo vệ, anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của nó, anh biết em gái anh sẽ không làm việc gì quá đà cả.
-Ta cũng không phải bắt các con nói ngay bây giờ, chỉ là sớm một chút, nói cho mọi người biết, đừng để sự việc không mong muốn lại xảy ra. Được rồi, ta có chút việc cần sắp xếp ở công ti, các con có thể ở lại chơi, cũng có thể đi đâu tùy thích nhưng phải cẩn thận đấy. – Dặn dò xong, ông Minh liền rời khỏi bệnh viện Phong Nguyệt
Mọi thứ lại lần nữa chìm vào im lặng.
Sau khi chào bà Nguyệt, người con trai đó lại lần lượt lên xe mà tới bar SeL… Dừng xe tại tầng hầm của tòa nhà cao tầng, người con trai theo thang máy mà lên tầng - bar SeL. Lướt qua ánh mắt của nhiều tiểu thư cùng những cô nàng trẻ tuổi ăn mặc không mấy kín đáo, bọn họ liền tiến vào phòng Vip. Thả người xuống bộ sô pha, Alex khẽ nói:
-Mọi người thấy thế nào? Đây cũng coi như là căn cứ giải tỏa stress của tôi và Milky đấy.
-Bảo Nghi mà cũng tới những nơi như thế này sao? – Trọng Nhân cũng ngồi xuống, nhìn ngó xung quanh mà lên tiếng
-Có gì lại không được chứ? Nói thật với cậu, không ai ở đây là không biết Milky đâu. – Alex tự hào mà trả lời
-Em hỏi một chút, cô bé tên Bảo Nghi hồi nãy thực ra là ai vậy? – Dương Khanh không chịu được nữa mà cất tiếng hỏi, cậu là muốn biết từ khi nãy rồi nha. Tất cả ánh mắt đổ dồn về Dương Khanh, cũng chịu thôi, cậu chưa gặp nó lần nào mà, sao biết được chứ
-Như em biết đấy, nhỏ đó là Bảo Nghi, con của bác Minh, hôn thế của bọn anh. – Nhắc đến việc này cũng thật đau đầu nhưng Dương Kha cũng đành phải trả lời câu hỏi của Dương Khanh
-À, vậy đó là lí do vì sao mà cô bé đó biết các anh. Nhưng sao lại biết em nhỉ? – Dương Khanh ra điều chăm chú suy nghĩ, nói đến vấn đề này, mọi người cũng không khỏi chú ý, tại sao nó lại biết Dương Khanh, chẳng phải đây là lần đâu hai người họ gặp nhau sao. – A…
-Dương Khanh, sao vậy? – Mong chờ nhìn Dương Khanh, tất cả lại lần nữa đổ dồn ánh mắt về cậu
-Anh…anh vừa nói là hôn thế sao? Lại là hôn thê của tất cả các anh nữa, chuyện này là sao vậy? – Cậu nhảy dựng lên, nói mà như hét
-Là chuyện đó? Đúng vậy, cô ấy là hôn thế của bọn anh nhưng chỉ là người Thiên Nhật, Trọng Nhân, Jack và anh thôi. Alex là anh trai của Bảo Nghi? – Thở dài thất vọng tiếp tục trả lời câu hỏi của đứa em trai, Dương Kha dùng ngón tay day day thái dương đau nhức rồi kể lại lời hứa hôn cùng diễn biến buổi gặp lần đó cho Dương Khanh nghe, cậu liền không nói gì nữa, bước về phía góc phòng, lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi liền đừng trước mặt mọi người mà nói:
-Ba đã cho phép, ông ấy sẽ nói cho bác Minh, bác Jack và bác Lưu, cô bé đó cũng sẽ trở thành hôn thê của em và chắc chắn sau này cũng sẽ trở thành vợ của em. – Dương Khanh chắc nịch tuyên bố, cậu là thích nó rồi, cậu sẽ cố gắng mà biến nó thành vợ của mình, chắc chắn cậu sẽ làm được mà
End chap