Rốt cuộc triển lãm tranh của cha con nhà họ Cơ tại phòng triển lãm Tố cũng phải khai mạc. Các nhân vật nổi tiếng đều xuất hiện, các nhà sưu tầm trong ngoài nước cũng lũ lượt đổ về. Các nhân viên của Cơ Quân Dã bận rộn hết cỡ, nhưng cô lại tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến tòa soạn tạp chí tìm Hoài Nguyệt.
Hoài Nguyệt không ở văn phòng, chỉ có Tư Tư. Vì lần trước chụp ảnh hai bên đã gặp nhau, hai người lại đều là người tương đối cởi mở, hướng ngoại nên bây giờ gặp lại cũng không hề cảm thấy xa lạ. Hai người ngồi trong văn phòng, câu được câu không tán gẫu đợi Hoài Nguyệt.
Cơ Quân Dã vừa uống trà vừa khen: “Trà này ngon đấy, vị đắng hòa lẫn trong vị ngọt và hương thơm thoang thoảng, dư vị rất đậm đà”.
Tư Tư cười nói: “Đây chính là quà của Giám đốc Trần chúng tôi tặng người đẹp, đương nhiên phải ngon rồi. Hoài Nguyệt uống trà kĩ tính lắm. Mẹ chồng cô ấy, à, chính xác là mẹ chồng cũ của cô ấy, còn chuyên mua trà Long Tỉnh Minh Tiền cho cô ấy đấy”.
Cơ Quân Dã giật mình hỏi: “Lần trước đi xem thuyền rồng ở Ngô Giang, tôi đã gặp Giám đốc Trần của các chị rồi. Rất trẻ, còn trẻ hơn cả chị đúng không?”
“Đương nhiên, người ta còn chưa cưới vợ mà, làm sao lại đi so với bà già này chứ”, Tư Tư cười nói. “Trong tòa soạn chúng tôi cũng không ít cô gái trẻ nhìn anh ta chằm chằm, có điều theo tôi thì thật sự không có ai xứng với anh ta, ngoài...”
Tư Tư nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi thấp giọng: “Cô thấy Hoài Nguyệt thế nào? Ngoại hình đẹp, tính cách tốt, có tài năng. Mặc dù có con rồi, nhưng Đậu Đậu được tòa xử ở với bố nên cũng không thành vấn đề. Tôi đang nghĩ tới việc làm mối cho hai người bọn họ!”
Cơ Quân Dã lấy làm kinh hãi: “Hai người bọn họ? Chị thấy họ hợp nhau à?”
“Hợp quá đi chứ!” Tư Tư lập tức đổi nghề buôn dưa: “Tôi thấy Giám đốc Trần của chúng tôi rất tốt với Hoài Nguyệt, có chuyện gì cũng luôn che chở cho cô ấy. Tuy đổi chuyên mục là giao trọng trách cho cô ấy nhưng làm ở chuyên mục này sẽ có triển vọng phát triển hơn nhiều. Sợ lương cô ấy thấp, giám đốc lại lập tức cho cô ấy một vị trí phó chủ nhiệm văn phòng trên danh nghĩa. Hoài Nguyệt còn trẻ, lại là phụ nữ, nói không chừng vài năm nữa sẽ được cất nhắc lên phó tổng biên tập. Bây giờ vấn đề cơ cấu cán bộ đang được chú ý, những người ngoài Đảng, phần tử trí thức, dân tộc thiểu số và nữ giới đều được ưu tiên, các đơn vị sự nghiệp cũng không phải ngoại lệ”.
“Vậy quan điểm của Hoài Nguyệt thì sao?” Cơ Quân Dã sốt ruột hỏi, vẫn nói là nhất cự li nhì tốc độ, mặc dù họ là hàng xóm nhưng một tuần có năm ngày làm việc mà chỉ có hai ngày nghỉ cuối tuần. - , tỉ số cách biệt như vậy, anh trai mình sao tranh được với Trần Thụy Dương?
“Sao biết được, Hoài Nguyệt thích giấu kín tâm sự chứ không phổi bò giống tôi”. Tư Tư nói: “Cô ấy mới hai mươi chín tuổi, không thể để thằng khốn Lỗ Phong kia làm hại cả đời được. Tôi đã khuyên cô ấy rất nhiều lần rồi, cũng tìm giúp cô ấy mấy mối. Người ta đều rất thích cô ấy, chỉ có điều cô ấy luôn không thấy hứng thú gì. Lúc vừa mới ly hôn lòng như tro tàn thì còn có thể hiểu được, bây giờ đã ly hôn hơn một năm, cũng nên suy nghĩ cho chính mình rồi, cô nói có phải không? Giám đốc Trần đối nhân xử thế không tồi, có năng lực, có trình độ, hình như cũng có ý với cô ấy”.
“Hoài Nguyệt đúng là may mắn vì có một người chị như chị”. Ngoài miệng Cơ Quân Dã nói vậy nhưng trong lòng lại nguýt dài. Ai nhờ chị xen vào việc của người khác chứ, còn giới thiệu những mấy người nữa, thật là đáng ghét!
Hai người đang nói chuyện thì Hoài Nguyệt đi vào. Thấy Cơ Quân Dã, cô luôn mồm xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, lãnh đạo đột nhiên tìm tôi có việc, chị đợi lâu chưa?”
Cơ Quân Dã là người không giấu được tâm sự, cô lập tức hỏi một câu rất nhạy cảm: “Giám đốc Trần tìm cô có việc à?”
Hoài Nguyệt không để ý gật đầu: “Ờ, không phải chị nói triển lãm tranh sắp khai mạc rồi à? Thế thì chắc bận lắm, vậy mà chị còn đích thân đến chỗ tôi đưa thiệp mời nữa. Đại tiểu thư, chị làm tôi được yêu mà sợ đấy”.
Sau một thời gian qua lại, do Cơ Quân Dã cố ý rút ngắn khoảng cách nên hai người đã nói chuyện với nhau thoải mái hơn nhiều.
Cơ Quân Dã ý tứ sâu xa: “Thực ra, thiệp mời nên do anh trai tôi đến đưa mới đúng. Không phải cô đã viết bài phỏng vấn anh ấy sao, anh ấy nên đến để cảm ơn cô”.
Hoài Nguyệt vội nói: “Tại sao chị lại nói ngược đời như thế? Tôi làm phiền Cơ tiên sinh như vậy đúng là ngại quá, tôi phải cảm ơn anh ấy mới đúng”.
“Cảm ơn thế nào? Cuối tuần vừa rồi tôi mua cua bể cô cũng không về làm giúp tôi, tôi lại không dám cởi dây buộc vì sợ nó cắp, đành hấp cả cua lẫn dây, thế là có mùi lạ không thể nào ăn được. Hôm đó anh tôi mặt nặng mày nhẹ cả buổi tối”. Nhớ tới dáng vẻ phờ phạc của anh trai, Cơ Quân Dã vừa thương lại vừa buồn cười.
Hoài Nguyệt bật cười, nói: “Ôi trời, đại tiểu thư, sao lại hấp cả dây buộc chứ? Chị phải lấy cái đũa chọc vào phía sau bụng nó, đợi vài phút nó chết thì cởi dây ra, rửa sạch, cho vào hấp”.
Cơ Quân Dã nói: “Làm sao tôi biết, Chủ nhật này cô nhất định phải về, bất kể mưa hay không cũng phải về”. Nếu tuần này còn không về thì có lẽ bệnh của anh trai mình lại tái phát mất.
Nhìn trời bên ngoài, Hoài Nguyệt nghĩ thầm, nếu mưa to thì đưa Đậu Đậu về ngoại ô làm gì chứ, đằng nào cũng chỉ ở trong nhà mà. Chẳng thà đưa nó đi xem phim còn hơn. Sau lần xem Shrek về, Đậu Đậu liền chê màn hình ti vi quá nhỏ, ầm ĩ đòi tuần sau lại phải đến rạp chiếu phim.
“Nếu có việc thì tôi sẽ gọi điện thoại cho chị sớm để chị khỏi phải mua đồ, lãng phí”.
Như vậy sao được! Cơ Quân Dã thầm nghĩ. Cô kéo Hoài Nguyệt đi ra ngoài, ra đến hành lang liền thấp giọng nói: “Hoài Nguyệt, tôi nói thật với cô nhé, thời gian này tôi bận tổ chức triển lãm tranh nên có thể không có thời gian chăm sóc anh trai tôi. Cô cũng biết anh trai tôi không biết cách chăm sóc bản thân mà, thường quên giờ ăn cơm, có nhớ cũng chỉ đến quán mì ăn bát mì cho xong chuyện, tôi thực sự không yên tâm. Nếu cô về thì giúp tôi mỗi ngày ba bữa gọi anh ấy ăn cơm, chỉ cần lúc Đậu Đậu ăn thì cũng bảo anh ấy ăn một chút, cô mua thêm ít thức ăn là được mà. Sau đợt bận này thì tôi sẽ có nhiều thời gian hơn”.
Bình thường Cơ Quân Dã luôn che chở anh trai như gà mẹ che chở gà con, Hoài Nguyệt cũng được chứng kiến tận mắt. Vì chuyện phỏng vấn lần trước, cô cũng đang rất muốn tìm cơ hội cảm ơn Cơ Quân Đào, có điều chuyện Cơ Quân Dã nói lại làm cô hơi khó xử. “Nấu nhiều hơn một chút thì không thành vấn đề, nhưng anh trai chị là người lớn chứ có phải trẻ con đâu, làm sao có thể nghe lời tôi được. Đậu Đậu là con trai tôi, nếu nó mải chơi không chịu ăn cơm, chỉ cần tôi mắng là nó sẽ nghe lời, còn nếu Cơ tiên sinh không chịu ăn cơm thì tôi cũng không biết nên làm thế nào cả!”
Nghe vậy, Cơ Quân Dã bật cười: “Thì cô cũng mắng anh ấy một trận là được. Anh ấy nhất định sẽ nghe lời cô”.
“Có cho thêm mười lá gan tôi cũng không dám, một hoạ sĩ danh tiếng như vậy, chỉ cần nghe anh ấy nói chuyện là tôi đã run bần bật rồi”. Hoài Nguyệt cũng cười nói: “Không thành vấn đề, chị về nói chuyện trước với anh trai chị đi. Nếu anh ấy không phiền thì một ngày ba bữa tôi đều mang sang cho anh ấy. Cũng chỉ có hai ngày thôi mà, buổi tối thứ Sáu tôi và Đậu Đậu sẽ về, Chủ nhật ăn cơm tối xong mới đi, bảo đảm anh trai chị sẽ không bị đói đâu”.
Hoài Nguyệt là một người đơn giản, cô cũng không để ý phân tích câu chuyện. Cơ Quân Dã coi trọng mấy bữa cơm thứ Bảy, Chủ nhật như thế, vậy thì từ thứ Hai đến thứ Sáu Cơ Quân Đào ăn cái gì? Không phải là vẫn cứ ăn uống qua loa như vậy sao?
Thấy cô không hề hoài nghi, Cơ Quân Dã mừng thầm: “Cũng không cần cô phải lo cả ba bữa đâu, anh ấy rất ít khi ăn sáng, buổi tối tôi sẽ cố gắng tranh thủ về đó, cô chỉ cần nhắc anh ấy ăn cơm trưa là được. Cô đã phỏng vấn anh ấy rồi nên chắc cũng tương đối hiểu tình hình của anh ấy. Việc mẹ tôi qua đời là một cú sốc rất lớn đối với anh ấy, anh ấy còn gác bút một thời gian mà”.
Hoài Nguyệt gật đầu thông cảm: “Tôi biết, Cơ tiên sinh nói có một thời gian anh ấy bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Tiểu Dã, thời gian đó chị vất vả lắm nhỉ?”
Cơ Quân Dã kinh ngạc, không ngờ anh trai lại nói với Hoài Nguyệt về bệnh tình của mình một cách không e dè gì như vậy, qua đó có thể thấy anh ấy tin tưởng Hoài Nguyệt đến mức nào. Phải biết nhà họ Cơ vẫn phong tỏa tin tức này, Cơ Quân Đào lại điều trị ở nước ngoài. Hơn nữa, người ngoài cũng rất khó phát hiện một người bị bệnh trầm cảm, trừ khi bệnh tình quá nặng, cho nên hầu như không có ai biết chuyện này. Bây giờ Hoài Nguyệt đã biết thì mình cũng không cần phải tránh né gì khi nói chuyện nữa.
“Hai năm nay bệnh tình của anh tôi đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng mỗi khi thời tiết không tốt, như bây giờ chẳng hạn, anh ấy mà lại ở một mình thì tâm tình luôn sa sút. Tôi biết là cô khó xử nhưng cô có thể đừng để anh ấy ăn cơm một mình không? Anh ấy không thích ăn cơm một mình, bình thường thà rằng ra quán ăn mì chứ rất ít khi gọi người ta đưa cơm đến”.
Hoài Nguyệt do dự nói: “Hay sang nhà tôi ăn? Tôi và Đậu Đậu thì không sao, có điều Cơ tiên sinh có đồng ý không? Tôi thấy ở nơi xa lạ anh ấy không được thoải mái lắm, lần trước ăn cơm ở nhà tôi cũng ăn rất ít”.
“Mọi người đều đã thân quen như vậy rồi, nhà cô làm sao có thể coi là nơi xa lạ được? Anh ấy vẫn ăn rất ít, tôi thấy anh ấy thích Đậu Đậu, có Đậu Đậu ăn cùng, có lẽ anh ấy sẽ ăn được nhiều hơn một chút”. Cơ Quân Dã vội nói, nghĩ thầm, chỉ cần là cô làm thì kiểu gì anh ấy chả thích, nói không chừng còn ăn thủng nồi trôi rế ấy chứ.
Hoài Nguyệt gật đầu: “Được rồi, chị nói xem Cơ tiên sinh thích ăn gì, tôi nhất định sẽ cố nấu thật ngon”.
Cơ Quân Dã vô cùng hài lòng, kéo tay cô đi ra ngoài: “Tôi nghe Tư Tư nói giám đốc Trần của các cô rất tốt với cô, anh ta đang theo đuổi cô à?”
“Cái gì thế?” Hoài Nguyệt đỏ mặt: “Chúng tôi chỉ bàn chuyện công việc thôi, không có bất cứ quan hệ gì khác. Tôi sang làm ở chuyên mục mới nên thỉnh thoảng anh ấy lại dẫn tôi ra ngoài gặp một vài người”.
Cơ Quân Dã nghiêm mặt nói: “Hoài Nguyệt, cô nhất định phải nhìn cho rõ xem người nào thực sự tốt với mình, người nào hợp với mình, phải tìm một người tốt nhất với mình mới được”.
Hoài Nguyệt không rõ vì sao Cơ Quân Dã đột nhiên lại nghiêm túc, trịnh trọng như vậy, nghĩ rằng Cơ Quân Dã cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm với mình nên cô nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi tiễn Cơ Quân Dã, Hoài Nguyệt đang định về văn phòng thì gặp Trần Thụy Dương đi ra. Nhìn bóng thấp thoáng phía xa xa, Trần Thụy Dương thuận miệng hỏi: “Sao trông giống Cơ Quân Dã thế?”
Hoài Nguyệt đáp: “Cô ấy đến đưa thiệp mời dự lễ khai mạc triển lãm tranh cha con nhà họ Cơ ngày mai. Thiệp mời của anh cũng đang để ở chỗ em, lát nữa em đưa cho anh”.
Trần Thụy Dương cảm thấy kỳ lạ: “Cô ấy đúng là một người thoải mái, bây giờ đang bận rộn như vậy mà còn đích thân đến đây đưa thiệp mời. Hoài Nguyệt, thể diện của em lớn thật đấy!”
Nhớ tới chuyện phỏng vấn Cơ Quân Đào lần trước, Trần Thụy Dương nghĩ chẳng lẽ quan hệ giữa Hoài Nguyệt với nhà họ Cơ không phải hời hợt như những gì cô ấy nói?
“Em cũng nói như vậy”, Hoài Nguyệt nói tiếp: “Bài phỏng vấn Cơ Quân Đào được đăng trong kỳ này, giờ lại đúng dịp khai mạc triển lãm tranh, chúng ta có cần phải đưa tin về triển lãm không?”
“Đương nhiên, lễ khai mạc ngày mai không biết sẽ có những ai đến dự, vừa rồi mà hỏi cô ấy thì tốt”. Trần Thụy Dương nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi, nhất định sẽ có rất nhiều người nổi tiếng. Phải gặp gỡ họ một chút mới được, sau này họ đều là đối tượng chú ý của chúng ta. Bảo anh Tào viết bài đi”.
Suy nghĩ một chút, Trần Thụy Dương lại nói tiếp: “Thôi, để anh bảo Phó Tổng biên tập Lưu nói với anh ấy”.
Hoài Nguyệt nhận lời rồi đi vào văn phòng. Trần Thụy Dương là một người rất để ý đến các chi tiết nhỏ, có thể điều này có liên quan đến quá trình làm việc ba năm ở nước ngoài, vì người ta vẫn nói, trong đối ngoại không có việc gì nhỏ cả. Trong quá trình làm việc, bình thường anh ta không bao giờ để cấp dưới khó xử, chẳng hạn như việc định để Hoài Nguyệt đi bảo phóng viên Tào viết bài vừa rồi. Hoài Nguyệt ít kinh nghiệm hơn, hiện nay lại chỉ là một biên tập viên, theo lý thì không tiện giao nhiệm vụ cho phóng viên Tào. Vì vậy Trần Thụy Dương lại đổi ý, cho Phó Tổng biên tập Lưu đi nói. Hoài Nguyệt cảm thấy mặc dù Trần Thụy Dương còn trẻ nhưng đã có nhiều kinh nghiệm trong công việc, sau khi đến đây làm giám đốc, một số vấn đề phát sinh đều được anh giải quyết rất gọn ghẽ, từ trên xuống dưới không ai có ý kiến gì, kể cả chính mình cũng hết sức tán thưởng.
“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương đi được vài bước lại quay lại gọi cô: “Ngày mai đi cùng xe với anh, em không cần đến đây nữa, sáng mai anh sẽ tới đón em”.
Hoài Nguyệt gật đầu, bất cứ lúc nào cần đi ra ngoài, Trần Thụy Dương cũng suy nghĩ đến việc cô đi xe buýt không tiện nên đều tự lái xe tới đón cô, một lần rồi hai lần, đến giờ đã trở thành thói quen rồi.
“Mặc đẹp một chút, em là người đại diện của tòa soạn chúng ta đấy!” Trần Thụy Dương cười nói: “Nhớ kỹ nhé, nếu đè bẹp được hết đám dẫn chương trình của đài truyền hình xuống thì anh sẽ thưởng cho em!”
Hoài Nguyệt cười: “Thưởng bao nhiêu? Nếu nhiều thì em nhất định sẽ thử xem”.
Trần Thụy Dương nhướng mày: “Em muốn bao nhiêu cũng được, nhất định phải làm cho đài truyền hình méo mặt!”
Sau một thời gian làm việc với nhau, hai người đã có thể nói chuyện rất thoải mái. Nhiều lúc anh ta cảm thấy có lẽ mình phải cảm ơn Lỗ Phong, nếu như không phải Lỗ Phong nói rõ mối quan hệ lằng nhằng này với cô ấy thì có lẽ trong vô thức, anh vẫn phải e dè, không thể nói chuyện thẳng thắn, chân thành như bây giờ. Thương Hoài Nguyệt, nội tâm người phụ nữ này không hề yếu đuối như bề ngoài của cô ấy. Hoài Nguyệt làm việc nghiêm túc, cô ấy đang cố gắng sống thật vui vẻ chứ không chìm trong đau khổ. Chỉ trong thời gian hơn một năm rất ngắn, cô ấy đã học được cách đối mặt với thất bại một cách kiên cường. Điều này rất tốt, cô ấy là mẫu người phụ nữ anh thích.