Ngày hôm sau, Chu Minh đi họp nên không có mặt ở văn phòng, tất cả mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ tiếc một nỗi không bày lư hương, cầu xin Bồ tát cho Pháp Hải đại sư đổi cương vị, hoặc dứt khoát để anh ta bị sa thải, từ đó nhân gian phương này thái bình thịnh thế.
Buổi chiều, lúc nghỉ giải lao mười phút, thanh niên nhiệt huyết Châu Minh đứng lên, cao giọng diễn cảm ngâm: “Ôi, thanh xuân! Ôi, Tổ quốc! Ôi, mẹ hiền!” Cái miệng to như hai cái xúc xích dính vào nhau, lúc mở lúc đóng, kết hợp với mái tóc hơi dài như nghệ sĩ của cậu ta đúng là có vài phần khí chất thi nhân lãng tử.
“Hơ, nhóc còn hiểu về thơ.” Quan Nghiêm gác hai chân to như hai cái cột đình ngắn tũn lên trên bàn, thân hình to béo dựa vào chiếc ghế da, đôi mắt nhỏ như kẻ chỉ tỏ vẻ chế giễu lên mặt lão làng. Xem ra, lãnh đạo không có ở đây, tâm trạng Quan Nghiêm cũng khá tốt, cặp chân ngắn khẽ rung.
“Anh Quan, không hiểu cũng có thể vờ là hiểu mà, dựa vào cái khí chất này mà em đã lấy lòng được cô bạn gái đấy.” Châu Minh lao đến trước bàn Quan Nghiêm, mong được khen ngợi, cố tình làm vẻ từ tốn hất hất mái tóc trước trán, nhưng lời nói xem ra rất đắc ý.
“Ồ, thêm chút tuổi nữa, cậu sẽ hiểu cách thức bên trong… rất có bản lĩnh…” Quan Nghiêm còn nheo mắt cười, nói với Lưu Lan ngồi kế bên.
Anh Tư ngồi bên giả vờ ngủ, nghe hai người đàn ông kẻ tung người hứng, lẩm bẩm trong lòng: Anh Quan à anh Quan, cái bản lĩnh tấn công cửa ải mỹ nhân, đem cái không thể biến thành có thể, anh mà nói mình thứ hai thì ai dám tranh thứ nhất?
Trong đầu Anh Tư chợt lướt qua nụ cười của vợ Quan Nghiêm, dáng vẻ thanh tú kiều diễm, rồi lập tức lại đến Quan Ngiêm và hình ảnh đứa con gái thứ hai — Quan Đậu Đậu, mới tí tuổi đầu, mà thể trọng có thể gây sốc cho một người lớn. Đó dứt khoát là bản sao do chính một khuôn Quan Nghiêm tạc ra, ngay cả đến bản nhân bản của Quan Nghiêm cũng không giống được như thế.
Tạ Anh Tư nhắm nghiền đôi mắt, mày nhíu lại, nghiến răng kèn kẹt, dáng vẻ như hung thần. Mỹ nhân vốn như một hạt giống của loài hoa kiêu sa lộng lẫy, nay đã bị Quan Nghiêm làm hỏng rồi, miễn cưỡng trồng ra một hạt đậu mập mạp. Rồi cô lắc đầu quầy quậy, Thuần Thuần à, nếu cậu dám đem đến cho mình một gã xấu xí, thì ngay ngày hôm sau mình sẽ xách dao đi xử hắn.
“Em nói này chị Anh Tư, đi ngủ rồi mà chị còn có thể lắc đầu, mơ thấy tổng biên ra tay với chị sao?” Cái giọng cao chót vót của Diệp Bội Bội vang lên, thu hút tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Anh Tư.
Tạ Anh Tư từ từ mở mắt, trong đôi mắt đan phượng có một tia sáng xoẹt qua: “Ha ha, Bội Bội, một nhân vật bé nhỏ như tôi, tổng biên sao có thể nhắm vào chứ!” Từ tận đáy lòng cô có chút lo âu: Tạ Anh Tư, cô khúm núm như vậy, tôi quá coi thường.
“Chị vừa nằm mơ, thấy con heo của mẹ chị nuôi bị bệnh parkinson(), chạy ra khỏi chuồng. Chị sút cho nó một cái, đá nó một phát quay trở về chuồng ha ha… ha ha..”
() Parkinson là một bệnh biến tính hệ thần kinh thường gặp ở người trung niên và người cao tuổi.
Diệp Bội Bội trố mắt nghe, đờ đẫn nói: “Hóa ra heo còn có thể chạy à?” Sau đó, cô ta lại the thé cười: “Ái dà, chị Anh Tư, em còn chưa được nhìn thấy heo sống bao giờ, rất đáng sợ phải không? Chị cũng được chứng kiến muôn màu cuộc sống đấy nhỉ…” Thực ra, nếu dựa trên những chuẩn mực người thành phố mà đánh giá thì Bội Bội đang ám chỉ Anh Tư chỉ là một kẻ nhà quê lên tỉnh.
Anh Tư cũng chẳng giận, cô chỉ lườm quý cô đỏng đảnh một cái. Cái đồ chân que củi nhà cô có gì mà đắc ý, ai mà không biết cha mẹ của cha mẹ của cha mẹ cô năm đó sống ở vùng nông thôn miền núi. Ngày nào cũng ra vỗ vỗ mông và nịnh yêu nó: Heo ngoan, mày sinh thêm mấy chú heo con nữa nhé, để ta có thêm vài đồng để nuôi bọn nhóc ăn bám ở nhà.
Nếu không bán những chú heo con, thì làm gì có Diệp Bội Bội hống hách như ngày hôm nay. Trong lòng Anh Tư khinh miệt nhưng ngoài miệng vẫn khách khí: “Bội Bội, con gái thành phố các cô không nhìn thấy heo sống lại tốt ấy, heo mà nhìn thấy người thành phố ấy à, nó rất thích cắn…” Vì vậy cô đã bị Chu Minh cắn rồi, không giống như chị đây, “ăn đậu phụ” của người ta bao lâu, cũng chẳng làm sao, vào lúc này còn đang hồi tưởng về sự thơm ngon của miếng đậu phụ ngọt mềm đó ấy chứ.
Diệp Bội Bội cười gượng hai tiếng, rồi rút chiếc gương ra tự sướng, đoán rằng trong cái đầu đó đang mô phỏng cảnh tượng bị heo rượt theo, lộ rõ bộ dạng sởn tóc gáy.
Tạ Anh Tư thấy mọi người trong văn phòng đều có vẻ nhàn nhã, cô ả như vô ý quay ra nói với Lưu Lan, Quan Nghiêm ngồi cách đó không xa: “Chị Lan, anh Quan, ngày mai em chuyển về bộ phận phóng viên rồi! Ha ha, bên đó bận bịu, em ở đây, chạy đi chạy lại không thuận tiện lắm.” Thực ra, với những lời nói như thế này, người có chỉ số IQ cũng có thể luận ra, căn bản đây chỉ là cái cớ.
“Cái gì?” Quan Nghiêm, Lưu Lan ngạc nhiên cùng thốt lên. Lưu Lan đang tô son, liền dừng ngay lại khiến môi trên tô hơi đậm, dưới ánh đèn điện giống như muốn thấm ra ngoài vài giọt máu, môi dưới thì hơi nhợt nhạt không khác gì phù thủy.
“Tạ Anh Tư, cô được đấy! Để mấy người chúng tôi ở đây chịu tội, cô chuồn nhanh quá nhỉ!” Trên đôi giày cao gót đáng sợ, Lưu Lan loẹt quẹt chạy đến trước bàn làm việc của Anh Tư, cầm thỏi son chỉ vào cô mà mắng, có lẽ vì quá xúc động mà nước miếng tung tóe khắp nơi.
Anh Tư nhìn chằm chằm vào giọt nước cuối cùng hạ cánh yên ổn trên mặt bàn, hình ảnh Lý Tiểu Long bị nước miếng bắn lên khiến cô thấy có chút ghê rợn. Cô cười hì hì trả lời: “Chị Lan, xem chị nói kìa, bộ phận phóng viên bây giờ rất bận. Hơn nữa, đám người đó ngày nào cũng nịnh nọt lãnh đạo, mấy người thậm chí còn được tăng lương. Tạ Anh Tư em đây có muốn chạy đi nịnh hót thì cũng phải mất hơn một phút mới tới nơi. Quả nịnh này thực sự làm em rất mệt, mong mọi người thông cảm cho em một chút.” Nói xong, cô gật đầu lia lịa, biểu hiện rằng mình đang rất thành khẩn trung thực.
“Chị Anh Tư, lúc này mà chị chuyển đi thì thật không có nghĩa khí chút nào. Rõ ràng chị biết ngày nào chúng ta cũng nằm trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.” Diệp Bội Bội ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, dẩu môi lên nói, nhìn Anh Tư đầy oán giận.
Thì cũng chính vì nước sôi lửa bỏng, ta sợ bỏng mới phải chuyển đi, nghĩa khí có thể làm canh mà ăn được không? Nói chuyện nghĩa khí với đám đã ăn thịt người còn nhai cả xương ư? Hức, đợi hôm nào ta bị parkinson sẽ nói chuyện nghĩa khí với các người.
“Bội Bội, xem cô nói kìa, tôi chỉ chuyển đến một văn phòng khác, mọi người vẫn còn làm việc cùng nhau, nào phải chia ly gì đâu… Thực ra, tôi cũng không nỡ rời xa mọi người.” Thế rồi cô chuyển giọng: “Dù thế nào tôi vẫn thường xuyên qua đây. Đã quen thuộc đến như vậy cơ mà, có phải không?…” Vừa cười vừa ngửa hai tay, Tạ Anh Tư làm vẻ mặt thương cảm lưu luyến, thực ra trong lòng đã vang lên khúc li biệt bản rock and roll rồi.
Tạm biệt nhé người bất lương, tạm biệt nhé người bất lương, tạm biệt nhé, tạm biệt nhé lũ người bất lương…
Nghe Anh Tư nói vậy, lương tâm tất cả mọi người bỗng trỗi dậy. Quan Nghiêm bước những bước nặng nhọc, cái bụng to béo nẩy lên theo từng bước chân, đến vỗ vai Anh Tư. Cảnh chia ly nào cũng làm cho người ta thấy đau lòng. Anh Tư liền đứng thẳng lên, giơ tay ra cực kỳ nghiêm túc, hai đồng chí đều chịu nhiều cảnh áp bức, cùng bắt tay nhau biểu hiện sự đồng cảm.
Đối với Anh Tư mà nói, Quan Nghiêm là một đồng chí tốt. Đầu óc chuyển biến nhanh nhạy, hiện nay nhà tư bản đang đe dọa lãnh thổ, lúc này không đi thì còn đợi đến lúc nào. Được, làm tốt lắm!
Trong lòng Anh Tư thầm nghĩ, mặc dù diện mạo Quan Nghiêm hơi xấu một chút, hơi béo một chút, nhưng trong văn phòng này, em tán dương anh nhất, anh có một tâm hồn thuần khiết “gầy ốm”. Tinh thần “Ngu Công dời núi” của anh, một con người kiên cường cuối cùng đã lấy được vợ, qua mấy chục năm trước sau vẫn như một, vẫn ngày ngày nhỏ dãi trước vợ mình. Em tán dương sự tiết tháo của anh. Tương lai, em sẽ lấy anh làm hình mẫu, dùng nắm đấm của mình lấy bằng được một mỹ nam đẹp trai hơn anh, gầy hơn anh, nhưng có một tâm hồn thuần khiết như anh, bởi vì sự tồn tại của anh khiến em tin rằng, đàn ông cũng có người rất biết nghe lời. Em đi rồi, anh nhớ bảo trọng! Mỡ trên người anh nhiều, bị công tử bột giày vò chút cũng tốt, không giống như Tạ Anh Tư em đây, có ăn nhiều thịt hơn nữa thì cũng giống như dân tị nạn ở Kenya, em là người nên đi nhất!
Sau lời chào tạm biệt, mọi người trong văn phòng nhìn vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên, tâm trạng rối bời giống như ăn phải phao câu gà. Ánh mắt của Diệp Bội Bội và Lưu Lan dịu dàng gặp nhau, lần đầu giữa họ nảy sinh sự đồng cảm. Người này vừa đẹp trai, vừa trắng trẻo, thì nên ngoan ngoãn làm một mỹ nam đầu gỗ, hãy để chị em phụ nữ chúng ta “ăn đậu phụ” đến chán thì thôi. Nhưng cái tên Chu Minh này lại thông minh, “ăn đậu phụ” của anh ta có thể sẽ bị mắc nghẹn, vậy công lí ở đâu chứ?
Lúc tan ca, Anh Tư gọi Châu Minh giúp cô chuyển đồ đến văn phòng bộ phận phóng viên. Trên đường đi, cả hành lang vắng lặng không một bóng người, Anh Tư lén lút nhìn trước ngó sau, thì thầm dặn Châu Minh: “Nhóc, nên thông minh một chút, bất kỳ chuyện gì cũng phải lấy việc bảo vệ cái đầu của mình là chính.”
Châu Minh ngoan ngoãn gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Anh Tư: “Em biết rồi! Chị Anh Tư, chị đúng là ra-đa linh hoạt, vừa có động một cái là chuồn ngay.”
Anh Tư hung dữ ném cho Châu Minh một nắm hạt dẻ, lạnh lùng liếc xéo cậu ta một cái: “Nói thế nào đây, tiền bối, tiền bối, chính là người mở đường phía trước. Không có chị liều chết làm ra-đa, cái đồ lớn xác mà ngu ngốc như cậu có bị cắt cổ cũng không biết vì sao.”
Châu Minh gãi gãi đầu vẻ vô tội: “Chị ra-đa, em sai rồi còn chưa được sao?”
Hai hôm sau, Chu Minh quay về. Trong hai hôm ấy, Anh Tư đã thuận buồm xuôi gió ngồi ở văn phòng phóng viên, mỗi ngày đều chìm đắm trong gió xuân, mặc dù không gian phòng phóng viên có chút nhỏ, ánh sáng hơi tối, người hơi đông, lại có chút ồn ào, ghế hơi cứng, nhưng trong mắt Tạ Anh Tư, có đến làm việc ở một cái chợ cũng sướng hơn ngồi ở phòng biên tập gấp trăm lần.
Cô tự khoe khoang mình là người theo chủ nghĩa tự do, sợ nhất bị người khác chèn ép áp bức, lần này rời đi giống như ngựa hoang được tháo cương, ở cùng đám phóng viên mồm miệng lúc nào cũng đầy những lời nói bậy bạ hồ đồ. Thế nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều khoẻ mạnh đến độ cô có thể chạy ba lần mười nghìn mét.
Một Anh Tư tiêu diêu đến quên lãng, bước đi an nhàn như bay giữa chốn thần tiên, cô hạnh phúc vui vẻ như bỏ quên hết thảy. Lúc Anh Tư đang vừa đi vừa nhảy chân sáo vào nhà vệ sinh nữ, đột nhiên nghe thấy một giọng nam êm ái sau lưng vọng tới: “Cô Tạ Anh Tư, lâu rồi không gặp.”
Con thỏ non ngủ quên hai ngày trong lòng Anh Tư đột nhiên tỉnh lại, nhảy vũ khúc sam-ba. Da mặt giật giật hai cái, mũi hít hít, không xong rồi, yêu khí rất nặng.
Làm ra vẻ nịnh hót, Anh Tư quay người cười dịu dàng với Chu Minh: “Tổng… Tổng biên, xin chào, mấy hôm nay không gặp, anh lại càng phong độ.”
Đôi mắt nhỏ dài của Chu Minh nhìn Anh Tư một cái, khuôn mặt trắng trẻo không nhận ra tâm trạng, chỉ là trong con ngươi phát đi một luồng ánh sáng lạnh. Anh ta lạnh lùng nhìn Anh Tư một cách, trong nháy mắt, con thỏ non màu trắng trong lòng cô sợ đến bất tỉnh: “Đúng vậy, cô cũng biết đã lâu không gặp cơ đấy! Sao rồi, đã quen với bộ phận phóng viên chưa?”
Quen, đương nhiên là quen rồi, nơi nào không có anh, tôi đều quen ngay lập tức. Anh Tư định thần lại, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Ha ha, tổng biên, lần này có lỗi với anh rồi, vì chuyển phòng bận quá nên chỉ nhờ chị Lưu nhắn lại với anh. Thật không phải… ha ha, ha ha.” Cũng không biết cười bao lâu, nhưng Anh Tư suýt nữa đau cả bụng, còn Chu Minh thì chỉ nhìn cô diễn trò, mún môi trầm ỉặng.
“Được rồi, tôi biết rồi, cô bận thì cứ đi đi.” Lãnh đạo cuối cùng cũng mở miệng, tha cho Anh Tư.
Nhìn dáng người cao lớn của Chu Minh rời xa, con thỏ non bất tỉnh trong lòng Anh Tư cuối cùng cũng hồi lại. Lau mồ hôi lạnh túa đầy trên trán, Anh Tư trách thầm Chu Minh như con ma Sadako đầu thai, làm cô sợ đến mức chẳng còn tâm trạng đi vệ sinh nữa.