"Dì Vương hôm nay làm gì vậy ạ?"
"Làm bữa sáng tiểu thư thích." Dì Vương đặt lên bàn một đĩa bánh mì sandwich và một cốc sữa.
Cô vui vẻ cắn một miếng thật lớn lên chiếc bánh.
"Trưa nay tiểu thư có về dùng bữa không?"
"Dạ không ạ!"
Cô ăn nốt miếng bánh mì còn lại, xách túi vội vàng rời đi nhưng không quên để lại lời tạm biệt cho dì Vương.
"Cháu đi làm đây ạ."
Khi đến tập đoàn Tống thị.
Những nhân viên trong đó khi đi ngang qua Tống Cẩm Đan đều phải cúi đầu, chào hỏi một câu: "Tống tổng! Chào buổi sáng."
Cô cũng chỉ mỉm cười chào hỏi lại mọi người: "Chào buổi sáng."
Cố Lôi đứng bên ngoài gõ cửa phòng làm việc của Tống Cẩm Đan.
Thấy cô cho vào, cậu ta mới dám bước vào, chứ để như lần trước lại bị cô mắng oan.
Cố Lôi đặt lên bàn một sấp tài liệu và thông báo lịch trình ngày hôm nay.
"Lát giờ cậu nhắc tôi là được.
Ra ngoài đi."
Cô chơi đùa xoay chiếc bút trong tay, đọc qua một lượt các bản báo cáo được gửi lên.
Nhưng số bản được được Tống Cẩm Đan ký thông qua là rất ít.
Cô cảm thấy đám người đó làm việc rất hời hợt, làm một cách chống đối nên cô hoàn trả lại tất cả, bắt bọn họ làm đến khi nào duyệt mới thôi.
Trong mắt mọi người, vị Tống tổng mới nhậm chức này chẳng khác gì ác ma.
Đúng h sáng, Tống Cẩm Đan rời công ty bằng một chiếc xe bốn chỗ hạng thường, không có gì nổi bật.
Người lái xe lại chính Cố Lôi.
Lần này họ đi là khảo sát đặc biệt công trình thi công khu chung cư Ô Long Nhĩ.
Một chiếc xe tầm thường dừng trước công trường cũng không khiến người ở nơi đây chú ý.
Bọn họ vẫn tiếp tục ngồi tán gẫu trong bóng râm, công việc làm cũng không được nhộn nhịp lắm.
Thời tiết đã dần ấm lên, hôm nay Tống Cẩm Đan chỉ diện mẫu váy dài tay màu đen sang trọng và kết hợp với đôi giày thể thao để đi lại cho tiện.
Mấy người đang vui vẻ tán gẫu kia bắt đầu chú ý đến người vừa xuống xe.
"Này, nhìn xem người vừa mới đến trông thật có khí chất.
Chắc không phải người bình thường đâu."
"Lẽ nào người Tống thị đến kiểm tra?"
"Đợi gì nữa, còn không mau làm việc.
Nếu để bị bắt trốn việc thì chết chắc." Một người đã khẩn trương đến mức đội mũ đứng dậy lẫn vào đám người đang thi công.
Phàm Dương là người đứng ra chịu trách nhiệm giám sát thi công, anh ta đứng lên vỗ ngực đảm bảo với đám người kia:
"Phàm Dương tôi, chỉ cần là chức vụ lớn trong Tống thị đều quen biết, thân thiết.
Đám người đến kiểm tra kia cũng phải nể tôi vào phần."
Tống Cẩm Đan bước ngày một gần đám người đó.
"Các người không có việc gì làm sao ngồi đây rảnh rỗi tán gẫu hả?"
"Tống… Tống tổng?
Phàm Dương nhìn cô há hốc miệng sửng sốt, nhưng anh ta rất nhanh đã lấy lại phong độ, tiến lên bắt tay chào hỏi: "Tống tổng, tôi làm Phàm Dương phụ trách giám sát công trình thi công này.
Mời cô ngồi."
Tống Cẩm Đan ngồi xuống ghế, đây là công trình đã được thi công từ hai tháng trước nhưng tiến độ lại rất chậm.
"Cậu là người giám sát cũng đồng thời là người chịu trách nhiệm khảo sát tiến độ thi công, cậu giải thích đi.
Công trình đã nhận được hai tháng mà như thế này sao?"
"Cố Lôi, gọi chủ nhà thầu đến đây!"
Phàm Dương cứng họng, anh ta muốn nói gì đó nhưng không được.
Chủ nhà thầu lần này là cậu của anh ta - Giang Quyết, cả đời ông ấy vốn làm ăn chân chính, dồn hết tâm huyết vào nghề, đối với những công trình lớn chưa từng có ý định cắt xén.
"Tống tổng, lần này là lỗi của tôi, là tôi không có trách nhiệm với công việc.
Xin cô đừng gọi cậu tôi đến."
"Vậy tôi phải đợi ông ấy đến cho bằng được."
Giang Quyết đang ở công ty, vừa nhận được điện thoại của phía Tống thị liền hớt hải chạy tới đây.
Thằng cháu Phàm Dương của ông ấy đang cúi gằm mặt trốn ở một góc.
"Tống tổng, có chuyện gì sao?"
"Tôi tin tưởng bên phía Giang thị nên đã để các người thi công khu chung cư Ô Long Nhĩ.
Bây giờ đến tháng thứ hai, mọi thứ vẫn còn ngổn ngang như vậy? Ông tính sao?"
Ông ấy trước sai lầm của cháu trai chỉ có thể cúi gập đầu.
Theo hợp đồng, nếu phía thi công làm chậm tiến độ thì phải có trách nhiệm đền bù hợp đồng.
"Tống tổng, phía chúng tôi sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm.
Bây giờ chúng tôi sẽ cử tới toàn bộ đội ngũ kỹ sư giỏi, kỹ thuật viên, chỉ huy công trình, giám sát viên tốt nhất để có thể hoàn thành đúng thời hạn.
"Được, đây là cơ hội cuối cùng của các người."
Dù sao chuyện vẫn chưa quá lớn, Tống Cẩm Đan có thể bỏ qua.
Sau khi thấy cô rời đi, Giang Quyết liền cho Phàm Dương một cái bạt tai khiến anh ta choáng váng.
"Mày, đúng thật là ăn hại! Từ nay cuốn gói khỏi công ty tao.
Đừng để tao thấy mặt mày nữa."
"Cậu, cháu là cháu ruột cậu mà!" Phàm Dương uất ức lên tiếng.
"Tao làm vậy đã là nể mặt mẹ mày lắm rồi.
Thu dọn cút khỏi đây.".