Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

chương 9-1: bên cạnh em vẫn là anh (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo như kế hoạch, Mạch Đinh tốn cả một ngày để quét dọn nhà, trong lúc đó cậu cũng tốn hết khí lực hi vọng An Tử Yến cũng giúp mình, kết quả khiến Mạch Đinh vô cùng thất vọng, An Tử Yến đối với mấy loại điện máy như máy giặt, lò vi sóng, ngay cả thao tác cơ bản nhất cũng không biết, chỉ biết bấm loạn, sau đó bực bội với máy giặt. Đợi dọn dẹp phòng xong, Mạch Đinh tìm ra sách hướng dẫn đặt trước mặt An Tử Yến: "Nhân lúc có thời gian, em đến dạy anh cách sử dụng máy hút bụi, chúng ta trước tiên bắt đầu từ cái đơn giản rồi đi từng bước từng bước." cậu đợi rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội để nói câu này, ngữ khí lấy làm kích động.

"Anh từ chối." đáp án của An Tử Yến nằm trong dự liệu của Mạch Đinh, cậu một mặt nghiêm túc: "Phải tin tưởng bản thân, anh nhất định cũng có thể học, anh rất giỏi trong mấy phương diện khác, toàn năng, bất khả chiến bại, nếu như anh còn biết làm cơm, quét dọn vệ sinh, lúc đó có biết bao người không theo kịp anh chứ." không chỉ dùng lời khoa trương mà giọng nói cũng rất khoa trương.

"Em cho rằng anh sẽ bị mấy lời nói của em đả động?"

"Em là thật lòng, có thể ăn được bữa cơm do chính tay người yêu làm cho mình, là chuyện thật hạnh phúc."

"Em mãi mãi sẽ không ăn được, sớm chút chấp nhận sự thật đi."

"Nếu như không phải con người luôn khám phá những lĩnh vực chưa biết, chúng ta mãi mãi sẽ không phát triển, chuyện anh cảm thấy vô dụng, sau khi học hỏi nói không chừng sẽ có hiệu quả không ngờ tới, anh xem như là vì tương lai nhân loại đi."

"Nhiệm vụ vĩ đại như vậy giao cho em tốt hơn."

"Em chỉ là muốn làm người ở sau lưng ủng hộ anh." Mạch Đinh thuyết phục về lý về tình. An Tử Yến đáp lại: "Anh cũng chỉ muốn làm người ở sau lưng đá em."

"An Tử Yến, chỉ một câu thôi học hay không học!"

"Không học."

"Được, được, được, anh được lắm, em muốn phát tính khí." Mạch Đinh đem sách hướng dẫn nặng nề quăng xuống đất, khoanh tay, thấy An Tử Yến một chút động tĩnh cũng không có, nên móc điện thoại ra: "Em muốn gọi điện thoại cho mẹ em, để bà ấy đón em về nhà mẹ đẻ, anh đợi đó bị đói chết đi." Mạch Đinh gọi điện thoại cho mẹ mình, đầu kia vừa bắt lên, Mạch Đinh liền kể tội: "Mẹ, An Tử Yến không chịu học cách sử dụng máy hút bụi, hơn nữa nghe ý của anh ấy, anh ấy cũng dự định mãi mãi không làm cơm."

"Đó không phải là con nên làm sao?"

"Gì mà nói con nên làm, bọn con nên luân phiên thay nhau làm cơm, quét dọn vệ sinh mới đúng."

"Mạch Đinh, con cũng quá không hiểu chuyện rồi, mẹ bình thường dạy con thế nào." nghe thấy mẹ mình bắt đầu bài ca dạy người, Mạch Đinh không khỏi thấy có chút nao núng, nhưng lại không dám cúp máy, cậu che điện thoại hướng sang An Tử Yến tố tội: "Mẹ em có thôi dạy dỗ người ta không hả, thật hi vọng bà ấy có thể hơi hơi kiềm chế tật xấu này của bản thân." An Tử Yến liếc cậu một cái, Mạch Đinh cảm thấy đó không phải liếc mắt bình thường, dường như bên trong có thâm ý gì khác.

"Này, Mạch Đinh, con có đang nghe mẹ nói không hả?"

"Đang nghe ạ."

"Mặt của tiểu Soái có thể vào nơi như phòng bếp đầy dầu khói sao, con cũng không suy nghĩ đi."

"Mặt của con thì có thể vào sao?!" Mạch Đinh trở nên to tiếng nói.

"Mặt con thế nào cũng không quan trọng, hơn nữa, tiểu Soái làm việc rất vất vả, cậu ấy là giám đốc, con là viên chức nhỏ, con làm sao hiểu áp lực cậu ấy nhận."

"Con cũng có áp lực."

"Mẹ hảo hảo giảng đạo lí cho con nghe, con cũng chỉ giỏi cái miệng, càng lớn càng không biết quan sát, vậy mẹ nói cho con hiểu rõ chút, con cho rằng nhà con đang ở là ai mua, công việc của con là ai sắp xếp, đồ điện máy nhà chúng ta là ai tốn tiền đổi cái mới...làm chút việc nhà với làm cơm thì lại kể khổ với mẹ, còn chê không công bằng, có mất mặt hay không, con nếu như không nguyện ý, thì còn nhiều người nguyện ý, hay là để mẹ làm."

"Mẹ rốt cuộc đang nói gì vậy! Mẹ là mẹ con, An Tử Yến là con dâu của mẹ, mẹ muốn thay thế con, đây là muốn loạn luân rồi!" Mạch Đinh sau khi nói xong chân bị đá một cái, bên tai vang lên tiếng mắng chửi thật to của mẹ Mạch Đinh: "Đứa con chết tiệt này, mẹ nói để giúp bọn con làm việc nhà, con nghĩ thành cái gì rồi, mẹ làm sao lại nuôi ra loại người như con chứ."

"Ha, haha, nói giỡn thôi."

"Ai thèm nói giỡn với con, con mới làm việc nhà mấy năm, mẹ đây làm cả đời, con thấy mẹ lúc nào gọi điện cho bà ngoại con kể khổ chưa, không tưởng tượng nổi!" bị mẹ Mạch Đinh giáo huấn một trận, Mạch Đinh còn thật sự suy nghĩ lại, cảm thấy là bản thân làm sai, cậu bỏ qua vấn đề này, nói đến chuyện chính: "Đúng rồi, mẹ, lúc trước vốn dĩ nói xong ngày đi thăm mẹ nhưng phải lùi lại một hai ngày, hôm đó gọi điện cho mẹ xong, bị Chu Cách bọn họ kéo đi chơi hai ngày."

"Phải không, vậy con không cần đến nữa."

"Chỉ là muộn hai ngày, không cần tức giận mà."

"Mẹ mới chán cùng con tức giận, ba mẹ tính hôm nay cùng ba mẹ tiểu Soái cùng nhau đi du lịch."

"Dì bọn họ cũng muốn cùng nhau đi sao, sao mẹ không nói sớm!"

"Mẹ vốn dĩ đợi bọn con đến rồi nói, ai biết con đột nhiên thay đổi thời gian."

"Gặp con trai ruột quan trọng hay là đi du lịch quan trọng."

"Con cho rằng mình là Chức Nữ sao, một năm mới có thể gặp con một lần, rõ ràng là cách vài con đường là có thể về nhà rồi."

"Đây cũng không phải lúc bình thường, là tết, tết đương nhiên phải là gia đình đoàn viên."

"Mẹ nuôi con lớn như vậy, đi du lịch con còn có ý kiến, vậy con muốn mẹ phải làm sao, ở nhà đợi con lúc nào trở về?" mẹ Mạch Đinh hung dữ lên, Mạch Đinh thái độ mềm mỏng: "Con không phải là ý đó, vậy ba mẹ đi chơi vui một chút." sau khi cúp điện thoại, Mạch Đinh đem điện thoại ném lên sofa, tự mình lẩm bẩm nói: "Từng người một đều phá vỡ kế hoạch của mình, thời gian rãnh này phải làm sao đây, An Tử Yến, chúng ta hay là cũng không du lịch."

"Anh phải nghỉ ngơi."

"Anh làm gì chứ, cần phải nghỉ ngơi, anh nhìn em xem, đi làm giống anh còn phải làm tất cả việc lớn việc nhỏ trong nhà, em sao lại không than mệt?"

"Đừng đem anh và người có chứng tăng động như em mà vơ đũa cả nắm."

"Ai tăng động, ai tăng động hả." Mạch Đinh dùng khuỷu tay đụng lên cánh tay An Tử Yến,sách trong tay An Tử Yến hơi lay động, Mạch Đinh cũng giật qua, sau khi xem một trang liền cảm thấy buồn ngủ, đành phải bỏ qua. cậu cầm điều khiển lên, chuyển mấy kênh cũng là tiết mục nhàm chán, vừa hay có bộ phim tình cảm, cậu liền miễn miễn cưỡng cưỡng xem. An Tử Yến cũng không phải là bài xích phim tình cảm, có vài phim tình cảm trong nước không đi theo con đường buồn nôn, thì An Tử Yến còn có thể chấp nhận, nhưng cũng chỉ là chấp nhận có giới hạn, cũng sẽ không chủ động đi xem. Vả lại có vài phim tình cảm và kênh mua sắm đối với An Tử Yến mà nói giống như hí kịch, xem qua xem lại khóe miệng anh sẽ phát ra tiếng cười lạnh ngắn ngủi.

Nam chính trong tivi nắm tay nữ chính đặt lên mặt vừa viết chữ vừa thâm tình bày tỏ: đem tên em viết trong lòng bàn tay, lúc mở ra là tưởng nhớ, lúc nắm chặt là hạnh phúc.

Bên cạnh Mạch Đinh vang lên tiếng cười lạnh, lúc cậu quay đầu qua liếc An Tử Yến, An Tử Yến vẫn đang đọc sách, phân không rõ là bởi vì anh đọc sách hay là tivi mà phát ra âm thanh, Mạch Đinh tiếp tục xem tivi, nữ chính khóc đến không kiềm chế được, quặn thắt nói: anh nếu như phát lời thề với trời cao, anh nhìn thấy không, vì sao sáng nhất, đó nhất định là mẹ em vẫn luôn bảo hộ, anh phải nói cho bà ấy nghe, để bà ấy yên tâm.

Lại nữa rồi, tiếng cười lạnh bên tai, Mạch Đinh bất mãn quét mắt nhìn An Tử Yến: "Xin anh tôn trọng phim chút, rõ ràng là rất cảm động." An Tử Yến lật qua một trang: "Cho em thời gian một giây để đổi kênh."

"Ở trong nhà em ngay cả quyền lợi chọn kênh cũng không có sao, em nhất quyết không đổi."

An Tử Yến ác miệng luôn làm chuyện khiến người ta mất hứng, anh đem tình tiết phim và kết cục dùng lời đơn giản nhất, khó nghe nhất mà nói ra, chà đạp quan tâm của Mạch Đinh.

"Lẽ nào anh xem qua rồi?"

"Không cần xem cũng đoán được."

"Anh cứ không để em an tâm xem phim sao, không quan tâm cảm thụ của em?"

"Nói cứ như cảm thụ của em rất quan trọng vậy."

Mạch Đinh ôm ngực trưng ra bộ dáng như bệnh tim: "Tại sao, tại sao lời tình trong miệng anh rất ít, lời tổn thương em thì rất nhiều." cậu dùng lực ấn điều khiển tắt tivi, bắt đầu chơi game điện thoại, bình thường rất ít chơi trò chơi trong điện thoại nên chẳng có là bao nhiêu trò, sau khi chơi mấy phút Mạch Đinh lại buồn chán, vừa nhìn điện thoại vừa hỏi: "Có chuyện em muốn hỏi anh." An Tử Yến không nói em như là đồng ý, Mạch Đinh tiếp tục nói: "Em không có ý mời mọc anh, em chỉ là buồn chán tùy tiện hỏi thôi, thật sự chỉ là tiện miệng hỏi thôi, chính là vậy, cái đó, làm sao nói đây, anh có một thời gian không có đụng...đụng em rồi đi."

An Tử Yến không nghe rõ: "Anh vừa này không phải đá em rồi sao."

"Không phải loại đụng chạm đó, là loại đụng chạm này." câu này nói không rõ không ràng khiến người ta rất khó hiểu rõ, quả nhiên là An Tử Yến vẫn là không hiểu: "Loại đụng chạm nào."

"Chính là...loại khá không bình thường."

"Em có thể nói rõ hay không." An Tử Yến hôm nay năng lực thấu hiểu dường như đặc biệt kém, Mạch Đinh đỏ cả mặt, lời quá rõ ràng minh bạch cậu đều biết, nhưng chính là không có cách nào đem chúng từ miệng mình nói ra, cậu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ: "Không gì, anh coi như em không hỏi đi."

"Nhưng em đã hỏi rồi."

"Em hối hận rồi!"

"Hối hận cũng vô dụng." An Tử Yến dùng sách chạm lên gò má Mạch Đinh, lời nói ám muội: "Vừa nãy nói đến chỗ nào?"

"Em không nhớ nữa."

"Anh có thể giúp em nhớ lại." sách trong tay anh rơi lên chân Mạch Đinh, ngón tay không an phận cũng bò lên chân Mạch Đinh, làn da Mạch Đinh nóng lên, thấp giọng hỏi: "Anh làm gì."

"Lấy sách mà thôi." anh là nói như vậy, nhưng cả bàn tay lại mò vào giữa hai chân Mạch Đinh, từ trong giữa hai chân mò lên trên, không đợi Mạch Đinh mở miệng, An Tử Yến chơi ác nói: "Em nói loại đụng chạm không như bình thường có phải là như vậy không?" câu hỏi này Mạch Đinh không biết phải làm sao trả lời mới được, đáp án nào cũng sẽ bị dẫn vào hố sâu mà cũng không bò lên được nữa.

Mạch Đinh không có phản kháng, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng, có chuyện có đánh chết cậu cũng không nói ra miệng, bởi vì gần đây An Tử Yến có hơn một tháng không đụng chạm cậu, cậu còn lên mạng tra, đủ loại giải mã khiến cậu nóng vội. An Tử Yến không bỏ qua ve mặt của Mạch Đinh, hỏi: "Em đang nghĩ gì."

"Cũng..." vốn dĩ tính đánh trống lãng cho qua nhưng lại bị An Tử Yến cắt ngang: "Lúc anh hỏi, em phải thành thật trả lời, đánh một vòng lớn, kết quả đều như nhau, đừng lãng phí thời gian." vào tình hình lúc này, An Tử Yến chỉ muốn ăn sạch Mạch Đinh là vô cùng không muốn lãng phí thời gian, sự kiên nhẫn của anh gần như sụp đổ.

"Anh lâu như vậy không đụng chạm em, em, em cho rằng, cho rằng thân thể em anh đã chơi chán rồi." cậu ngừng lại xem phản ứng của An Tử Yến, lại tiếp tục nói: "Hoặc là anh chỗ nào đó có vấn đề gì, em thật sự rất lo lắng, cho nên mới hỏi, là muốn nếu như phát hiện vấn đề thì phải sớm chữa trị." đợi đến lúc cậu lại nhìn phản ứng của An Tử Yến, thì cậu hối hận đã nói ra, mấy lời như là nghi ngờ công năng của người yêu đối với đàn ông mà nói là vô cùng nhạy cảm, An Tử Yến cũng trong số đó, anh dùng tư thế kiên quyết ôm Mạch Đinh đi vào phòng ngủ: "Vốn dĩ thấy em quá mệt, anh tốt bụng bỏ qua cho em, em ngược lại không biết tốt xấu, nếu em đã mời gọi anh như vậy, vậy anh cung kính không bằng tuân lệnh."

"Ai mời gọi anh! Em có nói rõ không phải là mời gọi mà!" Mạch Đinh bị ném lên giường lớn tiếng giải thích cho mình.

"Hà tất phải đi bác sĩ, dùng em đến chữa trị vấn đề cơ thể anh là được rồi." An Tử Yến giống như phần tử khủng bố túm quần tù binh, tiếp theo lại đem tù binh ấn trên giường, anh ở giữa hai chân Mạch Đinh quỳ gối một chân trên đất, dùng tư thế cầu hôn lãng mạn để làm chuyện sắc tình, miệng anh hôn đùi trong Mạch Đinh, hơi thở phả lên làn da của Mạch Đinh. Mạch Đinh hai tay chống thân thể, cổ hơi ngửa ra sau, đã lâu không có tiếp xúc thân mật, khiến toàn thân cậu bạo động chỉ cần chạm nhẹ là bùng nổ, cho đến khi An Tử Yến vùi đầu ngậm lấy thứ dưới hông, ngón tay hai tay Mạch Đinh dùng sức cong lại, cơ bắp ở chân cũng đang run rẩy, tiếng kêu thoải mái của cậu từ cổ họng phát ra, hai chân bị tay An Tử Yến ấn giữ không cách nào động đậy, xúc cảm mơ hồ mĩ diệu đến mức không cách nào hình dung. Cậu không cách nào bám trụ quá lâu, lúc sắp từ bỏ, một dây lí trí cuối cùng khiến cậu vươn tay ra nhẹ đẩy An Tử Yến, nhưng đã quá trễ, đại não Mạch Đinh trở nên trống rỗng, thời khắc tình ái mĩ diệu nhất đại khái chính là mấy giây cao trào đến trống rỗng, do dự dè dặt và nhút nhát thâm sâu cố đế, Mạch Đinh chính là không cách nào làm được chuyện phóng thích trong miệng An Tử Yến.

Không chờ Mạch Đinh hồi phục lại, An Tử Yến đã túm lấy hai chân Mạch Đinh, một chân quấn lấy hông anh, anh đem một chân kia gác lên vai mình, hai tay để trống ôm lấy hông không chút mỡ thừa của Mạch Đinh, quần đã sớm mở dây kéo, đang mong muốn sẵn sàng để phát động, M ạch Đinh nằm trên giường nheo mắt, so với nhìn thấy An Tử Yến khỏa thân, thì cậu cảm thấy An Tử Yến mặc áo có hơi lộn xộn, quần treo lỏng lẻo nơi giữa hông có loại gợi cảm nói không nên lời. Lúc Mạch Đinh vẫn đang tìm kiếm quan sát hưởng thụ, An Tử Yến xâm nhập vào nơi tư mật của Mạch Đinh, thân thể bị kìm nén quá lâu khiến động tác của An Tử Yến rõ ràng vừa vội lại mãnh liệt, âm thanh trong miệng Mạch Đinh phát ra trở thành chất kích thích, anh muốn nghe càng nhiều, càng nhiều ở dưới thân thể anh, do chính anh mang đến, âm thanh thỏa mãn của Mạch Đinh.

Thời gian đi đến chỗ nào, trống rỗng bao nhiêu lần, trong đầu Mạch Đinh đã tính không rõ nữa, cổ họng cậu đã kêu đến có chút đau, thân thể mềm nhũn đã mấy lần muốn An Tử Yến buông tha cậu. Ra giường nhăn đến không tưởng tượng được, đều là dấu vết vùng vẫy trong cơn tình dục của Mạch Đinh, cậu nhắm mắt, nhưng không đóng được lỗ tai, âm thanh kết hợp vang lên khiến cậu đỏ mặt tía tai, hơi thở của An Tử Yến và cậu đều phủ lên người Mạch Đinh, đây là tư thế cậu thích nhất, chỉ có một nguyên nhân đơn giản, như vậy cậu có thể ôm lấy anh ấy, làm da của An Tử Yến trơn láng lại thoải mái, đến nỗi khiến người ta thống hận, mặt Mạch Đinh vùi vào vai An Tử Yến, trống rỗng càng lúc càng đến gần.

(CÒN TIẾP)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio